Tình Yêu Bọ Xít

Chương 3



À hình như ở chap trước tôi bảo với crush của tôi là, thích tôi cô ấy sẽ không hối hận ý hả?

Xin lỗi, cho tôi rút lại lời nói lúc trước.

Dạo này tôi nằm mơ, giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần.

Trong giấc mơ ấy, tôi là một thằng tồi.

Tôi bị một con bé trà xanh rù quến, sau đó tôi như kẻ ấm đầu mà tin lời nhỏ trà xanh điên cuồng, tổn thương cô bạn thanh mai - cũng là người tôi thầm mến từ thuở nhỏ.

Đau lòng hơn, trong tương lai tôi bị một con vịt trời đạp trúng chỗ ấy, từ đó tôi bị vô sinh.

Thanh mai yêu quý của tôi cầm kịch bản nữ cường, cô ấy xây dựng đế chế cho riêng mình và đi tìm hạnh phúc mới.

Chứng kiến cảnh đó trong mơ, tôi khóc ròng cả một dòng sông.

Thế giới của tôi là một quyển sách. Dạo này thể loại vả mặt trai hư nổi lên như cồn, motip nam chính thâm tình bỗng hóa trai hư, nam phụ thượng vị rất được các chị em yêu thích.

Tôi là nam chính thâm tình bỗng hóa trai hư. Thanh mai yêu quý của tôi lại là nữ chính.

Tôi đau khổ thầm nghĩ, ngoài IQ bình thường đủ để giúp tôi đạt giải Nhất Vật Lý quốc gia, EQ của tôi còn cao đến mức tôi có thể giải đúng bốn câu cuối đề THPT GDCD.

Tác giả chơi đá à, sao lại để con người IQ bình thường và EQ cao như tôi trở thành trai hư?

Vừa nghĩ đến đấy, tôi bừng mở mắt.

Hóa ra, tất cả chỉ là mơ.

Haizz, tôi thầm nhủ, tôi bị vịt trời đạp trúng chỗ ấy cũng chẳng sao, tôi chỉ sợ người tôi yêu bỏ tôi theo trai thôi.

Cô ấy dễ nhìn trúng bad boy như thế, tôi thực sự lo lắng lắm.

***

Hình như tôi quên chưa kể, hôm qua tôi đề nghị cô ấy thích tôi.

Tôi rụt rè thổ lộ, thật ra tôi thích cô ấy từ lâu lắm rồi.

Kết quả là cô ấy nói.

"Cậu rất tốt, nhưng tớ rất tiếc."

Tôi ôm ngực, đau quá...trái tim thiếu nam mong manh của tôi ><

Nước mắt tôi chảy hoài như suối, tôi sụt sùi hỏi.

"Cậu nói tớ còn cần sửa chỗ nào? Tớ tinh thông nam đức, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, thế mà cậu vẫn không chấm tớ sao?"

Cô ấy bảo.

"Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu."

Tôi thất thểu về nhà, ôm theo trái tim vỡ nát vì thất tình, đêm qua mơ thấy ác mộng, sáng hôm sau mắt tôi thâm quầng hơn gấu trúc.

***

Tôi đang buồn bã đến trường thì có một đứa va vào người tôi.

Cặp sách của nhỏ rơi xuống đất.

Gương mặt nhỏ ướt đẫm, ánh mắt long lanh nhìn tôi, nhỏ lệ rơi lã chã nói.

"Xin lỗi, mình có khiến bạn bị thương ở đâu không?"

Định lý vạn vật hấp dẫn của Niuton cũng không thần kì đến mức này.

Thế quái nào nhỏ va vào tôi một cú nhẹ hều, cặp sách được đeo ngay ngắn trên người nhỏ bỗng rơi xuống đất.

Hơn nữa, nhỏ là vòi nước tự động hả? Nước mắt nhỏ cứ chảy tùm lum như lúc tôi tỏ vẻ đáng thương với cô ấy thế này?

Haizz...bạn gì ơi, xui cho bạn quá, bạn tìm nhầm người rồi.

Ai đời trà xanh cấp thấp lại diễn trò trước mặt trà xanh cấp cao bao giờ.

Tôi thực sự lo lắng, thời đại 4.0 mà vẫn diễn trò cũ rích, tôi có nên phổ cập kiến thức mới cho nhỏ không, xét về mặt nào đó, chúng tôi cũng là bạn đồng liêu.

"Huhu...sao bạn không nói gì, mình làm bạn đau quá hả?"

Tôi nổi hết cả da gà.

Câu ấy có thể phiên dịch thành.

"Có phải bạn đã rung động trước gương mặt đáng thương của mình không?"

Không sao, tôi đã chuẩn bị đồ nghề rồi.

Tôi bình tĩnh lục trong cặp, lấy ra giấy chứng nhận giải HSG quốc gia.

"Kĩ thuật diễn của bạn kém quá, bạn có cần mình phổ cập kiến thức vật lý chút không?"

Nhỏ sững sờ, lau nước mắt thản nhiên nói.

"Ngại quá, mình là bạn cùng bàn của Như Ý. Cậu ấy có nhờ mình kiểm duyệt hộ xem cậu có phải là trai đểu không? Sau khi thần tượng thứ n của cô ấy sụp đổ, cô ấy nói cứ nhìn mấy anh đẹp trai là lại sợ hãi."

Nhỏ đưa mắt nhìn tôi đánh giá, sau đó thở dài thườn thượt, ánh mắt khinh bỉ.

"Mặc dù cậu đã qua khảo nghiệm, nhưng tiếc thay, cậu lại đẹp trai. Thật đáng buồn, đẹp trai cũng là cái tội."

Tôi cứ tưởng tôi là gà, nhỏ là thóc.

Không ngờ...tôi run rẩy nhìn nhỏ...nhỏ mới là gà, còn tôi là thóc.

Đầu óc tôi ong ong, nổ đùng đoàng một tiếng.

Hôm ấy bầu trời dường như không còn xanh.