Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 1108



Đương nhiên, lần này dường như cả hai lại giống như sẽ không thể kết thúc cuộc cãi vã này. Nhưng nếu Lệ Đình Tuấn không quan tâm thì anh sẽ không để Ty Hoàng Nam ra mặt giúp đỡ Kiều Phương Hạ giải vây.

Mặc cho Vô Nhật Huy là người thân cận nhất với Lê Đình Tuấn, nhưng anh ta cũng không thể hiểu được lần này Lê Đình Tuấn đang nghĩ gì.

Lệ Đình Tuấn tiếp tục nhíu mày và hơi nhắm mắt lại.

“Mẹ của Kiều Phương Hạ là một kẻ để tiện, là kẻ thứ ba xen vào phá hoại cuộc sống gia đình của người khác. Kiều Phương Hạ cũng là một kẻ để tiện, cô chuyên môn đi dụ dỗ bạn trai của người khác” Cảnh tượng vài năm trước lại hiện lên trong đầu Lệ Đình Tuấn.

Vào thời điểm đó, Kiều Phương Hạ còn đang học trung học.

Sau lần đầu có kỳ kinh nguyệt thì cơ thể của Kiều Phương Hạ bắt đầu phát triển

nhanh chóng, không chỉ về chiều cao mà còn là vóc dáng của một thiếu nữ và chẳng mấy chốc cô đã trở nên thon gọn xinh đẹp và duyên dáng.

Cô gái mới lớn hơn mười mấy tuổi, vừa ở độ tuổi mới biết yêu và vẻ ngoài xinh đẹp thuần khiết cùng với thân hình bắt đầu phát triển vừa phải của Kiều Phương Hạ đã vô tình thu hút sự chú ý của nhiều chàng trai.

Mỗi ngày trong ngăn bàn của Kiều Phương Hạ đều chứa đầy những bức thư tình và quà tặng từ những người ngưỡng mộ cô. Vì trường học của Kiều Phương Hạ là trường tư thục quý tộc và hầu hết gia đình của các học sinh đều là những người giàu có nên hiện tượng chia bè kết phái và kỳ thị trong trường học lại càng sâu sắc và nghiêm trọng hơn.

Đặc biệt là những nữ sinh đó đều là những công chúa nhỏ được nuông chiều từ bé, đều bị gia đình chiều đến mức tính khí hư hỏng. Một khi họ bị mất đi hào quang trước đây vì sự tồn tại đặc biệt của một người nào đó thì cách trả thù của họ càng ghê gớm hơn.

Mà Kiều Phương Hạ lại là kẻ lạc loài trong mắt những kẻ này, là cái đinh trong mắt bọn họ.

Nhưng Kiều Phương Hạ không muốn gia đình phải lo lắng nên mỗi lần cô bị bắt nạt đều không dám nói với người nhà biệt, trừ hai lần kia bị Lệ Đình Tuấn tận mắt chứng kiến.

Mãi cho đến một ngày kia, khi người bạn nam sinh đã tặng cho Kiều Phương Hạ một món quà.

Hôm đó Kiều Phương Hạ vừa về tới cổng nhà, còn Lệ Đình Tuấn lại tình cờ từ công ty trở về và nhìn thấy cô đang một mình kéo dây đeo cặp cứ lưỡng lự đi đi lại lại trước cổng, trên tay giống như đang cầm một thứ gì đó.

Anh xuống xe bước đến trước mặt cô mà cô cũng không hề hay biết.

Lệ Đình Tuấn nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, trên tay cô đang cầm một tờ giấy màu đen đã bị cô làm cho biến dạng.

Anh lặng lẽ lấy tờ giấy từ tay cô ra.

Khi Kiều Phương Hạ ý thức được, cô muốn lấy lại mảnh giấy nhưng đã quá muộn.

Lệ Đình Tuấn nhìn thấy mấy chữ rất to được viết bằng bút lông màu đỏ trên đó.

Mỗi một chữ đều được viết bằng một lực đè mạnh đến nỗi gần như xuyên qua mặt sau của tờ giấy, đặc biệt là câu “Kiều Phương Hạ là đồ để tiện” được tô đi tô lại nhiều lần trên tờ giấy, đủ để thấy rõ người viết ra dòng chữ này căm ghét cô đến mức nào.

Lê Đình Tuấn ngước mắt lên liếc nhìn Kiều Phương Hạ thì thấy đôi mắt cố đỏ hoe và đầy vẻ lo lắng bất an.

Dù sao thì những lời trên tờ giấy này là nói về mối quan hệ gia đình dị dạng của họ, Kiều Phương Hạ sợ rằng Lê Đình Tuấn nhớ tới việc An Phương Diệp là kẻ thứ ba thì lại nổi giận.