Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 1120



Kiều Phương Hạ vừa xem danh sách thức ăn mà Đường Minh Kỷ gửi từ điện thoại qua cho cô, vừa chậm rãi cùng Thịnh Ninh Đan ở trước các quầy hàng tham  quan.

“Thịt bò đã mua rồi, thịt heo ba rọi mua rồi, cá mú mua rồi, chân của hoàng đế cũng mua rồi.” Thịnh Ninh Đan nhỏ giọng nhắc đến mở thức ăn trong tay người vệ sĩ phía sau.

Chợt khựng lại một chút, cô ấy bĩu môi nói: “Anh ta nhấn mạnh khoanh vào cá ngừ vây xanh, nhưng mình đi lòng vòng trong siêu thị được một hồi lâu rồi mà cũng đâu thấy cái thứ này,”.

“Rõ ràng là muốn ăn lẩu, thế mà cứ khăng khăng muốn tìm cá ngừ vây xanh, còn yêu cầu là loại cá mắc nhất nữa, đâu phải muốn tìm là có được đâu” Kiều Phương Hạ cũng nhịn không được mắng chửi Đường Minh Kỷ vài câu: “Đúng là đại thiếu gia cao quý”

Hai người họ vừa tìm vừa đi dạo đến khu thuỷ sản bên trong cùng, Kiều Phương Hạ quét mắt nhìn một vòng, nói: “Nếu chỗ này không có nữa, vậy cái thứ đó thật sự không có rồi”

“Vậy chúng ta đi vào trong một lần nữa xem sao” Thịnh Ninh Đan gật đầu nói.

“Vậy em vào xem thử đi, chị qua bên kia mua một chút đồ.” Kiều Phương Hạ nhìn thấy ở phía cách đó không xa có bán các loại sản phẩm chăm sóc da và dầu gội, thầm đoán cái thứ mà Đường Minh Kỷ muốn tìm chính là ở đó, liền lập tức nói với Thịnh Ninh Đan rồi rời đi.

“Được” Thịnh Ninh Đan ngoan ngoãn gật gật đầu.

Kiều Phương Hạ và Thịnh Ninh Đan chia nhau ra, cô liền xoay người đi về phía bên kia.

Cô đi loanh quanh được một hồi, khi không thấy ai ở gần đó, cô liền bước đến một dãy kệ phía trước và cúi đầu nhìn xuống.

Có nhiều mẫu mã khác nhau, còn có một số sản phẩm mới lạ mà Kiều Phương Hạ chưa từng thấy trước đây.

Cô hơi nhướng mày, lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp vài tấm ảnh của Đường Minh Kỷ, hỏi anh ta: “Anh nhìn xem, anh muốn mẫu mã thế nào.”

Đường Minh Kỷ ở phía bên kia hồi lâu không có đáp lại.

Kiều Phương Hạ cúi đầu lượn lờ ở trước khu kệ hàng hóa đó, chăm chú đọc kỹ phần giới thiệu của từng món sản phẩm, dần dần cô có chút mất kiên nhẫn.

Người bán hàng gần đó liếc nhìn Kiều Phương Hạ một lúc, ánh mắt có chút vi diệu.

“Anh ta rốt cuộc muốn cái nào?” Kiều Phương Hạ nghiến răng nghiến lợi, cau mày tiếp tục nhắn tin thoại thúc giục Đường Minh Kỷ thêm một lần nữa: “Nhanh lên, anh không thấy xấu hổ, tôi cũng thấy xấu hổ đấy”

Cách khoảng chừng một phút sau, phía bên Đường Minh Kỷ trả lời và khoanh tròn món sản phẩm ở phía cùng bên trái trong bức ảnh.

“Tôi muốn cái loại lớn nhất” Đường Minh Kỷ lại gửi tiếp một tin nhắn thoại tới.

Cậu bé tốt, cừ lắm.

Kiều Phương Hạ nhịn không được cong khóe miệng, toàn thân nổi hết cả da gà, không ngờ anh ta đã gần ba mươi rồi, mà vẫn có thể sung sức đến vậy.

Đúng là cô khá thân với Đường Minh Kỷ, thế nhưng cô còn chưa thân đến cái mức độ đó.

Cô cắn răng cầm lấy mẫu sản phẩm ở dưới cùng bên trái liếc nhìn kích cỡ của nó, khi đang đọc kỹ con số, thì bất thình lình có một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Món dưới cùng”

Kiều Phương Hạ theo bản năng nói câu “Cảm ơn”

Ngay khi lời nói vừa dứt, thì cô bất chợt mới phản ứng lại.