Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 535



Hứa Phi Phàm đứng dậy theo cô, căng thẳng nhìn cô nói: “Mẹ tôi nói, không bằng hôm này cô qua nhà tôi ở đi? Chắc hẳn sáng mai ba tôi mới trở về, cũng đỡ phải sáng dậy sớm rồi lại dằn vặt đau khổ.”

“Được được, cũng có thể.” Kiều Phương Hạ thản nhiên gật đầu.

Nhà họ Hứa.

Dương Thủy trở về sau buổi làm việc, bắt gặp ở ngoài cửa có đôi giày cao gót màu đen, biết được Kiều Phương Hạ đã tới đây. Bà ấy tiện tay mang theo bánh ngọt phô mai mà vừa mua được lên trên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng cho khách.

“Tới đây” Bên trong truyền tới một âm thanh rầu rĩ của Kiều Phương Hạ.

Dương Thủy kiên nhẫn đợi một lát, đợi cho Kiều

Phương Hạ mở cửa, dáng vẻ dường như vừa mới tắm rửa xong, hốc mắt còn hồng.

Dương Thủy đi vào cửa, để bánh ngọt phô mai ở trên tủ đầu giường, nói: “Biết con thích ăn mấy món tráng miệng, Phi Phàm nói rằng hồi chiều con không ăn được nhiều.”

“Cảm ơn dì.” Kiều Phương Hạ ngồi xổm trên mặt đất của nhà vệ sinh, tóc ướt sũng, từ bên trong ngăn tủ thò tay lấy ra máy sấy, một bên nhẹ nhàng trả lời. Dương Thủy nhìn mắt của Kiều Phương Hạ, vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đau lòng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, ở đây không ai dám nói gì cháu đâu.”

Trong chớp mắt, ánh mắt của Kiều Phương Hạ ửng đỏ, bĩu môi, nhẹ giọng hỏi: “Dì à, dì nói xem, mẹ cháu thật sự hèn hạ như vậy sao?”

Dương Thủy suy nghĩ rồi trả lời: “Không phải. Bà ta là một người ích kỉ”

Kiều Phương Hạ mím chặt khỏe môi, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Dương Thủy âm thầm thở dài, đi tới cạnh cô, kéo Kiều Phương Hạ vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng cô

Kiều Phương Hạ nắm chặt vạt áo của bà ấy, âm thanh khàn khàn nói: “Nếu như cháu là Lệ Quốc Chiến, cháu sẽ nguyền rủa hai mẹ con An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ cả đời này phải nhận hết sự tra tấn, không có được cái chết yên lành.”

Dương Thủy ôm lấy Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nói: “An Phương Diệp sẽ phải trả giá vì những sai lầm mà mình đã gây ra, nhưng cháu không có làm gì sai cả, Phương Hạ à.”

“Trong lòng của Lệ Quốc Chiến đều hiểu được rằng, cháu không giống với An Phương Diệp

Kiều Phương Hạ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong lồng ngực của Dương Thủy, đầu tiên là khóc thầm trong miệng, cuối cùng sau đó là âm thanh thở hồn hển vì khóc.

“Dì ơi, trong lòng cháu đau đến mức không thể thở được.” Kiều Phương Hạ run rẩy trong lòng của Dương Thủy.

Thật sự là khó chịu. Tay chân của cô cũng vô thức run rẩy co quắp lại, cũng không thể hơn được cảm giác tìm như bị dao cắt của cô.

Mặc dù chuyện của Lệ Quốc Chiến không liên quan gì đến cô nhưng mà An Phương Diệp là mẹ cô, cảm giác ấy náy và tội lỗi giống như nước thủy triều dâng lên từng đợt khiến cho cô không thể nào hít thở được.