Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 549



Hai người cách nhau một hàng rào rồi nhìn nhau một hồi lâu, nói: “Thì tính làm sao? Anh nói cho tôi biết cái gì mà lừa gạt buôn bán? Nhà họ Hứa của chúng tôi lừa gạt buôn bán phụ nữ từ khi nào?”

“Trong lòng cậu tự biết” Lệ Đình Tuấn lạnh lùng trả lời. Lúc này đầu óc của Hứa Phi Phàm bỗng nhiên phản ứng trở lại, Lệ Đình Tuấn đang ám chỉ việc hôm trước xảy ra ở nhà họ Lệ hay sao.

“Không phải là anh nghĩ là Phương Hạ muốn đi căn cứ đấy chứ?” Hứa Phi Phàm nhíu chặt mày lập tức hỏi ngược lại người gây sự.

Lệ Đình Tuấn hơi rũ mắt xuống.

“Nói anh đầu óc đơn giản là quá đúng rồi!” Hứa Phi Phàm cười nhạo nói: “Nếu như cô ấy phải đi, buổi sáng hôm qua phải đi theo bố tôi rồi!”

Hứa Phi Phàm nói hai câu này ra, hình như đã đánh thức Lệ Đình Tuấn một chút. Trong nháy mắt anh giật mình tại chỗ.

Đúng vậy, nếu như Kiều Phương Hạ đã đưa ra quyết định thì vào buổi sáng hôm qua phải rời đi cùng với Hứa Minh Tâm rồi chứ, tại sao lại không mang Kiều Phương Hạ cùng đi?

Anh quay đầu lại, ngước mắt nhìn lên trên lâu.

“Thật sự là cô ấy đang ngủ, tin hay không thì tùy cậu. Lệ Đình Tuấn nói xong, xoay người đóng cửa mặc kệ cho Hứa Phi Phàm tiếp tục thở hổn hển mắng chửi anh ở bên ngoài.

Lại một lần nữa khi anh bưng tổ chảo lên lầu, quả nhiên là Kiều Phương Hạ đã tỉnh lại, cô năm trên giường trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kiều Phương Hạ cũng không phải là kẻ điếc, cho dù là bị hôn mê thì cũng bị Hứa Phi Phàm đánh thức. Vừa rồi tất cả những lời nói của bọn họ, cô cũng đã nghe được.

Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn cô, yên lặng không lên tiếng kéo chiếc ghế dựa lại gần giường rồi ngồi xuống. Kiều Phương Hạ xem như anh không tồn tại, mệt mỏi nhằm chặt mắt lại.

Cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực, muốn di chuyển ngón tay cái cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mình.

Cô nghĩ rằng mình không muốn tiếp tục ồn ào với Lệ Đình Tuấn nữa, nên một câu cũng không thèm nói với anh.

Lê Đình Tuấn ngồi ở bên cạnh giường, im lặng nhìn cô, sau một lúc, đưa tay đặt bát cháo ở bên cạnh tủ đầu giường, đứng dậy tới gần cô.

Kiều Phương Hạ vô thức nhíu mày, dường như cảm thấy rất chán ghét đối với việc anh sắp đụng vào người mình vậy. Bàn tay của Lê Đình Tuấn đưa ra một nửa, cứng ngắc rồi hạ xuống.

Sau đó, lại tiếp tục động tác vừa rồi, rút ra một cái gối thừa ở bên cạnh, nâng bá vai của Kiều Phương Hạ dày, kể vào vai của Kiều Phương Hạ, để cho đầu của cô có thể cao hơn một chút, như thể cũng có thể dễ dàng ăn uống hơn.

Kiều Phương Hạ tùy ý để cho anh đùa giỡn.

Lệ Đình Tuấn làm xong tất cả rồi lại nâng bát cháo lên, kéo ghế dựa lại gần có thêm một chút, nhẹ nhàng thổi cháo cho bớt nóng, đưa muỗng tới bên miệng của Kiều Phương Hạ.

Hầu như đã hai ngày rồi Kiều Phương Hạ không có ăn cơm, ngửi thấy mùi cháo trắng chà bông, lúc này đã đói đến mức dạ dày có chút run rẩy rồi.