Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 607



Có vẻ tâm trạng của Lệ Đình Tuấn không tốt cho lắm, anh liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ sau đó thấp giọng nói: “Lên xe”

Kiều Phương Hạ không nói gì cả.

Dù sao thì anh cũng là một ông chủ lớn, nếu mà một khi không vui thì sẽ lập tức hủy bỏ hợp đồng mất.

Cô kéo cửa xe ra, sau đó lên xe ngồi bên cạnh anh.

Bầu không khí bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.

Lệ Đình Tuấn không nói chuyện thì Kiều Phương Hạ cũng không lên ting.

“Tại sao lại tên là Seven?” Một dạo sau thì Lê Đình Tuấn đột nhiên thấp giọng hỏi cô.

Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đặt bừa vậy.

“Anh muốn nghe em nói lời thật lòng” Âm lượng của Lệ đình Tuấn lập tức cao lên một chút.

Kiều Phương Hạ hơi cúi thấp đầu xuống, cô chăm chú chơi trò chơi ở trong điện thoại, vẫn không chịu lên tiếng. Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn cô.

Ngày sinh của anh là vào ngày mùng bảy tháng một.

Anh nghĩ đi nghĩ lại một thôi một hồi, có thể có liên quan tới con số bảy thì chỉ có duy nhất ngày sinh của anh mà thôi. Anh muốn biết rõ rốt cuộc thì là do bản thân mình đa tình hay là do nhữn nàu này Kiều Phương Hạ nhớ anh mới không quên, cô vẫn còn quan tâm tới anh.

“Nói gì đi.” Giọng nói của anh trầm xuống.

Kiều Phương Hạ không kìm được nhãn mày lại, cô dừng lại động tác đang chơi trò chơi trong điện thoại, cô hỏi ngược lại anh: “Vậy anh thử đếm từ một tới mười đi xem có phải chỉ có Seven là hay nhất hay không? Chẳng nhẽ em lại đặt tên là One à?”

Ngừng một chút, cô lại thấp giọng bổ sung một câu: “Tôi có phải là chó đâu.

Nếu như vừa nãy Lệ Đình Tuấn còn có chút không chắc chắn, thì bây giờ anh đã chắc chắn một trăm phần trăm rồi. Chính vì anh cho nên Kiều Phương Hạ mới gọi mình là Seven.

Ngày mùng bảy tháng một, chính là hai số này. Vừa nãy Kiều Phương Hạ vừa mới lấy ra một ví dụ, là bởi vì bị anh ép phải trả lời cho nên đầu óc vẫn chưa kịp suy nghĩ được nhiều. Phản ứng vô thức của con người nó đại diện cho tất cả suy nghĩ tâm tư của cô.

Kiều Phương Hạ bị anh nhìn chằm chằm vậy thì có chút sởn tóc gáy, cô nhẵn mày lại nói: “Nếu như anh cảm thấy tôi không ổn thì anh có thể bảo Từ Xán Dương đuổi việc tôi, nhưng anh không được rút vốn đầu tư về, nhân viên ở trong công ty đều là những người rất có năng lực đó.”

Cô nói xong rồi nhưng thấy Lệ Đình Tuấn vẫn nhìn chằm chằm cô mà không nói gì cả, cô nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy biểu hiện vừa nãy của tôi cũng rất tốt mà, thậm chí Ngô Hiển Minh còn thừa nhận năng lực của tôi nữa”

Ánh mắt của Lê Đình Tuấn rơi lên đôi môi của cô tối ngày hôm qua bị anh cắn mút đến sưng tẩy, anh nhìn chiếc miệng của cô liến thoáng nói chuyện không thôi.

Đột nhiên anh nghiêng người tới cắn một cái vào môi cô.

Lời nói của Kiều Phương Hạ bị anh chặn lại, cô sững sờ một chút. Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng mở bờ môi ra, anh giờ tay ra kéo cô vào trong ngực mình, dịu dàng hôn cô.

Kiều Phương Hạ cũng không biết sao anh lại hôn cô, một giây sau cô đã bị anh ôm ngôi lên đùi anh để thuận tiện cho nụ hôn càng sâu hơn.

Bị anh giày và một hồi cho nên Kiêu Phương ngay cả sức lực để giấy giữa tránh khỏi anh cũng không có. Bàn tay phải của anh dùng lực giữ chặt lấy sau gáy, nằm ngón tay của anh luồn sâu vào trong mái tóc của cô. Chiếc lưỡi dài của anh xâm nhập vào trong khoang miệng dây dưa với chiếc lưỡi của cô, dường như anh muốn hút hết sạch không khí của cô.