Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 610



Hứa Phi Phàm cố ý đi vòng một đoạn đường dài và đi qua Lệ Đình Tuấn, khi đi qua anh ta chỉ nghe thấy Lệ Đình Tuấn hỏi người ở trong điện thoại: “Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”

Hứa Phi Phàm đi chậm lại, anh ta tiếp tục nghe trộm xem Lệ Đình Tuấn đang gọi điện thoại.

Người ở bên trong điện thoại đang nói cái gì đó thì không nghe rõ được, nhưng những lời mà Lệ Đình Tuấn nói thì có thể lọt hết được vào trong tai anh ta.

“… Đúng mười hai giờ đêm… Đúng vậy, không được sai một giây nào”

Lệ Đình Tuấn nói xong câu đó thì đột nhiên tắt điện thoại đi.

Trong giây phút anh quay người lại thì vừa khéo đối diện với ánh mắt của Hứa Phi Phàm đang nghe trộm.

“..” Hứa Phi Phàm không kịp rời đi nên bị Lệ Đình Tuấn bắt tại trận.

Hai người bốn mắt nhìn nhau mấy giây, Lệ Đình Tuấn thu hồi ánh mắt của mình lại trước, anh chỉ coi Hứa Phi Phàm như không khi. Mặt anh không thay đổi sắc mặt xoay người đi tới bên cạnh mẹ con Kiều Phương Hạ và Đình Trung.

“Cũng không biết anh ta đang âm thầm bày trò gì nữa..” Hứa Phi Phàm thấp giọng xấu hổ lẩm bẩm nói.

Sau đó anh ta ngẩng cao đầu kéo Mạn Phi đi tới phía bên thầy giáo.

“Đình Trung chọn gì vậy?” Mạn Phi ngây thơ không có con mắt tinh tường vẫn cứ tiếp tục đi tới bên cạnh Đình Trung, cậu bé tò mò nhìn trong tay Đình Trung đang cầm cái gì và cũng muốn lấy cái tương tự.

Bạn bè tốt với nhau thì phải chơi chung một thứ.

“Tối ngày hôm nay chúng tôi không chơi chung với các người!” Lệ Đình Tuấn rũ mắt liếc nhìn Mạn Phi, gương mặt không có chút biểu cảm gì và thấp giọng nói. Mạn Phi ngẩng đầu lên không hiểu nhìn về gương mặt đang đen xì của chú mình. Lệ Đình Tuấn rất ghét trẻ con, ngoài con trai của mình ra thì chỉ thích có Kiều Phương Hạ.

Hứa Phi Phàm đứng ở bên cạnh thấy cháu trai của mình bị bắt nạt thì không chịu đựng được chế nhạo: “Ai nguyện chơi cùng các người chứ, cứ làm như mình ngon lắm ấy”

Lệ Đình Tuấn nhìn anh ta và hơi nhãn mày sau đó nói: ‘Vậy thì nhanh đưa cháu của anh đi đi”

“Lời của anh nói giống như kiểu chúng tôi mặt dày không biết xấu hổ cứ bám dính lấy các người vậy. Hứa Phi Phàm tức giận nhăn chặt đầu lông mày lại.

“Chẳng nhẽ không đúng à?” Lê Đình Tuấn cười lạnh và hỏi ngược lại anh ta.

Hứa Phi Phàm trầm mặc mấy giây, sau đó trực tiếp kéo tay Mạn Phi đi tới phía khác không cho cậu bé nói chuyện với Đình Trung.

Hai đứa trẻ đều có chút không hiểu.

Khi Kiều Phương Hạ nhìn Mạn Phi có bộ dạng không hiểu cộng thêm chút ẩm ức sững sờ nhìn cô và Đình Trung ở phía bên này, nhìn bộ dạng như sắp khóc vậy. Cô không kìm được trừng mắt với Lệ Đình Tuấn: “Anh so đo tính toán với trẻ con làm gì vậy?”

Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nói: “Đình Tuấn có thể vui vẻ chơi đùa với Mạn Phi, ân oán của đời trước anh sẽ không để liên lụy lên trên người bọn trẻ. Nhưng nếu như có anh ở đây thì anh không cho phép Hứa Phi Phàm lại gần em.”

Kiều Phương Hạ trừng mắt nhìn anh và không nói gì nữa.