Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 819



Lúc Kiều Phương Hạ đuổi theo, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, khi nghe thấy người đưa An Dương đi là Vô Nhật Huy thì trái tim cô mới buông lỏng một chút.

Cô lập tức quay trở lại phòng để tìm điện thoại gọi cho Vô Nhật Huy. Sau vài giây chờ đợi, khuôn mặt cô bỗng chốc trắng bệch, anh ta đã tắt máy rồi.

Cô im lặng vài giây, sau đó lại gọi cho Lệ Đình Tuấn nhưng anh cũng không bắt máy.

Vì vậy, có thể khẳng định Lệ Đình Tuấn là người đã ra lệnh cho Vô Nhật Huy đưa An Dương đi!

Từ trước đến nay An Dương vẫn luôn quan tâm và muốn gặp Lệ Đình Tuấn, cho nên có một điều không thể nghi ngờ là vừa rồi An Dương đã chủ động cùng Vô Nhật Huy rời đi, bởi vậy nên nên mới không có chút khác thường ồn ào!

Lệ Đình Tuấn đã đưa An Dương đi nên không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn anh đã nhìn thấy cô, An Dương và Cố Dương Hàn ở cùng nhau rồi.

Kiều Phương Hạ căn bản không hề biết Lệ Đình Tuấn đã đi theo bọn họ. Lúc nãy khi cô đến phòng khám, cô tiện tay tắt điện thoại di động đi, bây giờ cầm điện thoại lên để gọi cho Vô Nhật Huy thì mới phát hiện vào khoảng mười một giờ Lệ Đình Tuấn đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại.

Xong đời rồi, tính tình của Lệ Đình Tuấn quá mức cực đoan, hôm nay lại là sinh nhật của anh, hiện tại chắc hẳn anh đang rất tức giận! Kiều Phương Hạ thậm chí còn không thể tưởng tượng được anh sẽ làm gì với An Dương sau khi bắt cô bé đi.

“Đây là người bên cạnh Lê Đình Tuấn đúng không?” Cố Dương Hàn thản nhiên xâm nhập vào hệ thống giám sát của nhà hàng, sau đó chỉ vào bóng người đã nói chuyện với An Dương khoảng mười phút trước.

“Là Vô Nhật Huy” Kiều Phương Hạ trầm giọng đáp, trong nháy mắt cô đã nhận ra bóng lưng này là của Vô Nhật Huy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó Cổ Dương Hàn quay người và sải bước ra ngoài.

“Anh đừng hấp tấp!” Kiều Phương Hạ nằm lấy tay của Cổ Dương Hàn, lo lắng nói: “Trước tiên em sẽ tìm ra cách giải quyết! Nếu như Lệ Đinh Tuấn muốn đưa An Dương đi thì hiến nhiên anh ấy sẽ không để cho anh tìm được”

Hơn nữa, điện thoại của Lê Đình Tuấn đã tắt, anh biết bọn họ có thể theo dõi vị trí của mình từ các thiết bị điện tử.

“Không thể tìm được anh ta thì anh sẽ đi tìm con trai anh ta!” Đôi mắt Cổ Dương Hàn tràn đầy sự tức giận.

“Không được!” Kiều Phương Hạ nhanh chóng ôm chặt lấy anh ấy: “Anh cho em thời gian nửa ngày, nếu như sau nửa ngày em vẫn không tìm ra con bé thì lúc đó chúng ta tính tiếp được không?”

“Em vẫn mềm lòng với con trai của Lệ Đình Tuấn ư?”

Cổ Dương Hàn cau mày hỏi cô.

“Em mềm lòng với con trai của anh ta thì liệu anh ta có mềm lòng với An Dương không?” Cố Dương Hàn đột nhiên nhớ ra một số chuyện, lúc mới vào cửa người phục vụ đã tưởng lầm An Dương là con của anh ấy.

Có lẽ Lệ Đình Tuấn cũng hiểu lầm An Dương là đứa con duy nhất của anh ấy và Kiều Phương Hạ nên đã mang cô bé đi.

Cho nên tình huống của An Dương lúc này càng ngày càng nguy hiểm! Lệ Đình Tuấn là một người hèn hạ và vô liêm sỉ, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho An Dương.