Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 832



Kết quả hệt như dự đoán.

“Đình Tuấn, đây là chuyện nhà của cậu, tôi không muốn nhiều lời nhưng mà cậu.” Phó Nhiên muốn nói lại thôi, nói được một nửa thì dừng.

“Tôi biết rồi” Sau một lúc lâu, Lê Đình Tuấn mới nhẹ giọng đáp lại mấy chữ.

Anh dừng lại rồi nói: “Làm xong nó thì gửi báo cáo kết quả cho tôi.”

Phản ứng của Lê Đình Tuấn bình tĩnh đến mức Phó Nhiên cảm thấy hơi bất

ngờ, anh ta ngẩn người, lại dè dặt hỏi Lê Đình Tuấn: “Cậu… có ổn không? Thật ra đổi góc nhìn khác thì cậu có thêm một cô em gái cũng là chuyện tốt”.

“Tôi nói, tôi biết rồi.” Lệ Đình Tuấn lặp lại một lần nữa.

Dù mối quan hệ giữa Phó Nhiên và Lê Đình Tuấn có tốt thì anh ta cũng đoán không ra rốt cuộc tâm trạng của Lê Đình Tuấn giờ ra sao.

“Vậy tôi đi làm kiểm tra tiếp?” Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói với Lê Đình Tuấn.

“Ừ” Ngay sau đó, Lê Đình Tuấn ngắt máy, trả điện thoại về tay Vô Nhật Huy.

Vô Nhật Huy đứng bên nghe rõ ràng, Phó Nhiên có hai bằng tiến sĩ cả về y khoa và sinh vật học, tuyệt đối không thể cho ra kết quả kết quả sai được, hơn nữa vừa rồi theo lời Cổ Dương Hàn nói, An Dương chắc chắn trăm phần trăm là em gái ruột của Lê Đình Tuấn.

Lê Đình Tuấn yên lặng thở dài, một tay chống lên đùi, ấn lên huyệt Thái dương của mình.

Vô Nhật Huy cúi đầu nhìn anh, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Cậu hai, điều Phó Nhiên nói kỳ thật cũng không sai, họa phúc khôn lường mà, biết đâu lại không phải chuyện xấu?”

Lệ Đình Tuấn chẳng thà không nhận cái phúc này.

Hôm nay là sinh nhật anh.

Bởi vì sự kích động của bản thân mà anh mất đi đứa con của mình và Kiều Phương Hạ lại có thêm một cô em gái ruột.

Nhưng Lệ Quốc Chiến đến lúc chết vẫn không biết rằng An Phương Diệp sau khi rời khỏi ông ta lại sinh cho ông ta một đứa con gái.

Trời đã sáng.

Lê Đình Tuấn đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh Kiều Phương Hạ ra nhìn vào trong.

Kiều Phương Hạ đưa lưng về phía cửa, cuộn tròn trên giường bệnh, không biết đã ngủ rồi hay vẫn tỉnh.

Lệ Đình Tuấn lặng lẽ nhận lấy bữa sáng bà Trần tự mình mang tới, đi đến mép giường đặt lên trên bàn nhỏ nhìn Kiều Phương Hạ trên giường.

Cô nhắm mắt, không nhúc nhích, xung quanh hốc mắt sưng đỏ lên.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô thật lâu, xoay người đến phòng vệ sinh nhúng khăn ẩm, nhẹ nhàng giúp cô đặt lên mắt.

“Lấy ra” Còn chưa rút tay về, Kiều Phương Hạ bỗng mở miệng nói khẽ, giọng khàn đến mức Lê Đình Tuấn hầu như không nghe rõ cô đang nói gì.