Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Trốn Tình)

Chương 842



“Là lỗi của cháu. Cháu không ở bên cạnh Phương Hạ để ông tức giận ạ” Lệ Đình Tuấn rũ mắt, nhìn Kiều Tứ Văn trên giường bệnh mà thấp giọng nói.

“Nói cái gì cũng đều là cái cớ, nhưng cháu cam đoan rằng tuần này cháu sẽ gạt bỏ mọi thứ ở lại bên cạnh Phương Hạ”

Điều khiến Kiều Tứ Văn tức giận chính là sự khinh thường của Lê Đình Tuấn dành cho Phương Hạ.

Đứa con của Phương Hạ đã không còn nữa chính là khoảng thời gian đau lòng và tuyệt vọng nhất, điều cần thiết nhất lúc này là Lê Đình Tuấn với tư cách là một người chồng nên chăm sóc và bầu bạn bên cạnh cô.

Đứa trẻ không phải là của riêng Phương Hạ, mà là của hai người họ.

“Cậu có biết con bé đã vì cậu mà chịu đựng hai lần đau khổ không?” Ông ta nhìn chằm chằm vào Lê Đình Tuấn hỏi ngược lại.

“Đúng, tất cả đều là lỗi của cháu. Là cháu không có để ý, đó không phải vấn đề phía Phương Hạ” Lệ Đình Tuấn bình tĩnh thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi một lần nữa, không đề cập đến bất cứ điều gì khác.

Lệ Đình Tuấn quỳ xuống trước mặt ông ta để nói lời xin lỗi. Vừa rồi Kiều Tứ Văn tức giận nhưng chỉ trong nháy mắt đã tan thành mây khói, chỉ còn lại sự đau lòng với Phương Hạ.

Kiều Tứ Văn thở dài nói: “Chuyện vợ chồng của hai đứa bề trên như ông không nên can dự vào được. Từ trước tới giờ ông không phải người không nói đạo lý, nhưng cháu có biết rằng ông nhìn thấy Phương Hạ trên giường bệnh, uống thuốc một mình có bao nhiêu khó chịu không?”

“Vâng” Lê Đình Tuấn dừng lại, quay lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ: “Buổi sáng bà Trần mang đồ ăn sáng vào. Phương Hạ tức giận không chịu ăn, cho nên hai tiếng đồng hồ vừa rồi cháu rời đi tự mình đi đến siêu thị mua nguyên liệu nấu canh cho cô ấy.”

“Chúng cháu thực sự không cãi nhau”

Phương Hạ im lặng nhìn anh vài giây, sau đó quay lại nhìn Kiều Tứ Văn trên giường bệnh.

Kiều Tứ Văn mơ hồ ngửi thấy mùi cá trên người Lệ Đình Tuấn.

“Canh đâu?” Ông ta dừng lại và hỏi lại Lê Đình Tuấn.

“Cá vừa được chế biến xong, còn chưa nhấc nồi xuống thì ông đã tới rồi ạ” Lê Đình Tuấn thu lại ánh mắt, bất lực trả lời.

Kiều Tứ Văn vốn tưởng rằng Lê Đình Tuấn vì phải xử lý chuyện riêng nên mới phóng hỏa lớn như vậy, nhưng không ngờ lại trách lầm anh, trong nội tâm không khỏi có hơi xấu hổ.

Ngập ngừng một chút, ông ta lại nói nhỏ với Lệ Đình Tuấn: “Đã gần trưa rồi, canh vẫn chưa nấu, nếu Phương Hạ bị đau dạ dày vì đói thì làm sao? Về sau nấu sớm hơn đi”

“Vâng” Lệ Đình Tuấn tiếp tục đáp lại, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Về sau cháu nhất định nấu sớm hơn”

“Biết mình sai rồi thì mau đứng lên đi” Kiều Tứ Văn lại ho một tiếng mà nói.

Lê Đình Tuấn từ trên mặt đất đứng lên, đưa tay đỡ lấy bình oxi của Kiều Tứ Văn hỏi ông ta: “Hay là ông quay trở về phòng riêng đi ạ? Ở đây hơi bất tiện”

“Tôi phải nói chuyện với Phương Hạ một lát” Kiều Tứ Văn lắc đầu nhìn Phương Hạ trên ghế sô pha: “Đình Tuấn quay lại nấu cơm cho cháu, cháu vẫn còn đổ oan cho người ta. Dù có tức giận cũng không thể ăn nói bậy bạ như vậy được.”