Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 3: Tên xấu xa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù là nhà trẻ, tiểu học hay cấp hai, Lộ An Thuần đều học ở trường tư nhân quý tộc, bạn bè bên cạnh hầu như đều là những cậu ấm cô chiêu được nuôi dưỡng từ nơi đất lành chim đậu.

Cảnh máu me bạo lực, hung ác và chân thực đêm đó… là thứ trước đây Lộ An Thuần chưa từng gặp.

Trước khi cảnh sát tới, cô đã chạy mất rồi, cô không thể bị đưa tới cục cảnh sát được, càng không thể để Lộ Bái biết cô từng đến hẻm Thanh Hà.

May mà hai chàng trai kia… không làm khó cô.

Mặc dù bị dọa sợ không nhẹ, nhưng Lộ An Thuần vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm em trai.

Hai ngày sau, Lộ An Thuần lại nhân cơ hội đi dạo phố cùng Liễu Như Yên để đến hẻm Thanh Hà một lần nữa.

Hẻm nhỏ rẽ trái lượn phải, lúc thì lên dốc, lúc thì xuống dốc, dù biết số nhà chính xác thì cũng thật sự khó tìm.

Cô nhìn thấy đằng xa có một người phụ nữ đẩy xe bán tôm bột đá, đi tới hỏi thăm: “Cô ơi, cho cháu hỏi cô có biết nhà của bà Ngụy Thục Hoa đi đường nào không ạ?”

Người phụ nữ nghe thấy cô tìm Ngụy Thục Hoa thì sắc mặt thoáng thay đổi, dùng tiếng địa phương hỏi ngược lại: “Cháu tìm bà ấy có việc gì?”

“Cháu nghe nói bà ấy bán bún chua cay ngon lắm.” Lộ An Thuần nói tin tức trước đó tìm hiểu được ra: “Cháu nghe danh đến đây, muốn ăn thử xem sao.”

“Vậy thì cháu không ăn được đâu.” Người phụ nữ vừa múc tôm lạnh vừa thở dài nói: “Bà Ngụy bán bún chua cay ấy hả, nửa năm trước đã đi rồi.”

“Đi rồi?” Lộ An Thuần không hiểu hỏi: “Đi đâu ạ?”

“Còn đi đâu nữa?” Người phụ nữ thấy cô vẫn không hiểu thì giải thích: “Là về Tây Thiên đó, cháu hiểu chưa!”

“Sao, sao có thể như vậy được?!”

Lúc này người phụ nữ cũng chưa buôn bán, dứt khoát lải nhải, nói chuyện với Lộ An Thuần: “Lúc ban đầu, bọn cô đều cho rằng bà ấy bị xuất huyết não lúc bày quầy bán bún chua cay nên ngã xuống bên cạnh quầy hàng, cảnh sát cũng nhận định như thế. Không ngờ, đứa trẻ bà ấy nhận nuôi rất có bản lĩnh, cứ thế mà bắt được mấy tên hung thủ ở đằng sau, mới hai ngày nay thôi!”

“Có hung thủ ạ?”

“Đứa lớn bà ấy nhận nuôi đó, Ngụy Phong, đầu óc thông minh lắm, nói rất chắc chắn là mặc dù bà bị cao huyết áp nhưng luôn uống thuốc để kiểm soát, không thể xuất huyết não đột ngột được, chắc chắn có nguyên nhân khác.”

“Trong nửa năm nay, nó nghe ngóng dò la khắp nơi, thấy ai là hỏi người đó, kết quả là tìm ra được mấy người chứng kiến, nói lúc đó có một băng đua xe đi ăn chùa, mua bún chua cay không trả tiền, leo lên xe moto rầm rầm chạy mất.”

Lộ An Thuần bỗng nhiên nghĩ đến tình hình đêm đó.

Thiếu niên ấy đứng đằng xa, màn đêm bao phủ, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng mơ hồ cảm nhận được… hình như hơi giống bé trai mình nhìn thấy trên tấm hình ở viện mồ côi.

Người phụ nữ nói tiếp: “Gặp phải một bang đi ăn chùa, bà Ngụy gấp gáp vội vàng đuổi theo, đuổi tới đầu hẻm thì đám moto đó đã chạy mất hút rồi. Sau khi bà ấy quay về thì càng nghĩ càng giận, dẫn đến vỡ mạch máu, lúc đưa đến bệnh viện thì đã đi rồi.”

“Đám đua xe đó đều bị bắt hết sao?”

“Bằng không thì sao nói thằng nhóc này có bản lĩnh chứ. Nó chỉ túm một đứa là kéo ra được cả đám, hai ngày nay bị cảnh sát đưa đi hết rồi, chuẩn bị lập án điều tra lại lần nữa.”

Người phụ nữ cảm thán nói: “Chỉ là đáng tiếc, năm nay thằng nhóc Ngụy Phong đó thi đại học, nghe nói là làm bài không tốt, thi rớt rồi. Đây là dùng tương lai để rửa sạch oan ức cho bà nó mà.”

Lộ An Thuần hoảng hốt tiêu hóa chuyện này, đầu óc hỗn loạn, dựa theo tin tức người phụ nữ chỉ đường cho cô, cuối cùng cũng tìm được số 38 hẻm Thanh Hà.

Chỗ này vừa khéo là đường nối liền hai đại lộ thương mại của trung tâm thành phố, giống như đường kẻ dọc ở giữa hình chữ I, cho nên tuyến đường này có rất nhiều phương tiện qua lại.

Bởi vì địa hình, con đường tắt có hình bậc thang, hai bên mở quán lẩu, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng chuyên bán các loại hạt… Dòng người đông đúc như dệt cửi, nhộn nhịp, cực kỳ náo nhiệt.

Số 38 hẻm Thanh Hà là một cửa hàng điện thoại di động cũ, trên biển hiệu viết ngành nghề kinh doanh chính —

[Miếng dán điện thoại, sửa chữa, bán máy secondhand và bún chua cay.]

Lộ An Thuần đứng trước cửa tiệm, thầm nghĩ trong lòng, phạm vi kinh doanh… rộng thật đấy.

Trong tiệm rất rộng rãi, có quầy sửa điện thoại, trong tủ kính trưng bày các kiểu dáng máy secondhand, trên vách tường ố vàng lâu năm bong tróc dán một tấm áp phích phim của Thang Duy — “Quyết Tâm Chia Tay”.

Trên ghế sô pha bằng da rách là mấy thiếu niên côn đồ đang ngồi, xếp thành một hàng, cúi đầu cầm điện thoại cũ chơi game.

Mấy người ăn mặc tương tự nhau, hành động giống nhau, vẻ mặt cũng giống hết nhau, trông cứ như một đàn gà mái đang tập trung đẻ trứng.

Lộ An Thuần nhạy bén chú ý tới, trong đó có một người mập, thân hình giống mấy phần với tên mập tối hôm đó gặp trong hẻm.

Ánh mắt cô chuyển sang đứa bé trai khoảng chín, mười tuổi đang ngồi trên ghế chân cao bên quầy sửa điện thoại, vùi đầu vào tô bún chua cay, cái miệng nhỏ ăn đến mức bóng mỡ.

Trái tim Lộ An Thuần đập nhanh.

“Ngụy…”

Còn chưa kịp gọi ra tiếng thì cô đã bị người ta đụng vào.

Một cô gái giận đùng đùng bước vào tiệm, vừa mở miệng đã liên tục bắn tiếng địa phương sắc bén với khí thế bắt nạt người khác—

“Ngụy Phong đâu! Bảo cậu ta cút ra đây!”

Mái tóc dài hơi xoăn của cô gái xõa trên đầu vai, cô ta mặc một chiếc váy xòe tay bồng màu trắng, cánh môi son màu hồng đậu tự nhiên.

Đám con trai ngồi chơi trên ghế sô pha đồng loạt ngẩng đầu, không có ý tốt mà huýt sáo với cô ta: “Hoa khôi tới, cậu Phong không ở đây, hôm khác cô đến đi.”

Hoa khôi đặt mạnh túi xách lên chiếc bàn: “Lừa ai vậy, tôi biết cậu ta ở bên trong.”

“Cô tìm cậu ấy có chuyện gì?”

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu ta cho rõ ràng, điểm thi rõ ràng cao như vậy, vì sao thi đại học con mẹ nó chỉ có 150 điểm! Đang nói đùa gì vậy!”

Tên mập nhếch miệng nở nụ cười: “Hoa khôi à, không phải trông cô còn trẻ như vậy thì tôi còn tưởng cô là mẹ cậu ấy, tới đây hỏi tội đấy. Còn không cho người ta phát huy thất thường à? Cô là ai vậy?”

“Tôi là bạn gái cậu ấy!”

Tên mập nói với bé trai đang ăn bún chua cay: “Ngụy Nhiên, đến làm quen này, đây là chị dâu em đó.”

Ngụy Nhiên rút khăn giấy lau cái miệng nhỏ bóng mỡ, nhìn về phía hoa khôi ở cổng, chỉ nhìn một cái rồi nói: “Chị ấy không phải kiểu anh em thích, không làm chị dâu em được đâu.”

Hoa khôi liếc mắt: “Anh trai em thích kiểu gì?”

Bé trai chỉ vào Thang Duy trên poster: “Anh trai em thích người lớn tuổi hơn anh ấy…”

Tên mập Chúc Cảm Quả gõ vào trán bé trai: “Nói linh tinh, rõ ràng anh trai em thích người đã kết hôn.”

Bé trai lộ ra vẻ kinh hãi.

Hoa khôi giận đến mức hoàn toàn không muốn để ý đến bọn họ nữa.

Ngay lúc bế tắc, một cánh cửa khác sau quầy sửa điện thoại mở ra.

Một chàng trai anh tuấn cao gầy, lười biếng đi ra, trong tay cầm một cái ly đi đến bên cạnh máy nước uống rót nước.

Lộ An Thuần nhìn một cái đã nhận ra anh chính là cái tên toàn thân đầy vẻ tàn nhẫn, ra tay hung ác mà ngày đó mình nhìn thấy trong hẻm.

Anh giống như một cái xác khô đi ra từ trong sa mạc, ngửa đầu uống ừng ực hết sạch ly nước, yết hầu nhấp nhô, dòng nước chậm rãi chảy dọc theo làn da trắng lạnh ở cổ anh, thấm ướt cái áo ba lỗ đen.

Giải khát xong, anh mới chậm rãi đi đến bên quầy sửa chữa, cầm quyển bài tập “Cuộc sống kỳ nghỉ hè” của đứa trẻ lên rồi bắt đầu kiểm tra.

Khuôn mặt của anh rất điển trai, thuộc kiểu khuôn mặt đẹp trai tiêu chuẩn càng nhìn càng có tuấn tú, mắt một mí, bờ môi mỏng, giờ phút này anh thu lại dáng vẻ hung ác của mình, cả người mang theo một loại cảm giác uể oải chưa tỉnh ngủ.

Cho dù vừa rồi hoa khôi có đanh đá làm càn như thế nào thì lúc đối diện với người đàn ông trước mắt, mọi khí thế ngang ngược của cô ta lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại cảm xúc ai oán —”

“Ngụy Phong… Tại sao anh thi đại học… lại chỉ được nhiêu đó điểm chứ?”

“Đó là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa đấy.” Giọng nói chàng trai hờ hững: “Chờ tôi nghĩ thông suốt đã rồi gửi mail trả lời cô sau.”

“Được, em chờ anh, anh muốn suy nghĩ bao lâu?”

“Cả đời.”

“...”

Một nam sinh cười mỉa, bị hoa khôi hung dữ trừng mắt một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng im lặng.

“Trước đây anh từ chối em, nói trước khi lên đại học sẽ không yêu đương. Được, em chờ anh lên đại học đã hai năm rồi, bây giờ anh lại phải đi học lại!” Cuối cùng hoa khôi cũng không kiềm được cảm xúc nữa, nước mắt lưng tròng, lên án nói: “Con mẹ nó anh coi em là cái gì chứ!”

“Tôi xem cô là con gái, cho cô thể diện.”

Ngụy Phong chẳng thèm ngước nhìn lấy một cái, nhưng lại mang theo thái độ không dễ chọc nói: “Đừng có làm chuyện mất giá mình.”

Rõ ràng, chàng trai này thích mềm không thích cứng, nếu như cô ta ra vẻ đáng thương thì anh sẽ đùa cô ta vài câu; nếu cô ta cương quyết, còn mẹ này mẹ nọ, vậy thì tính cáu kỉnh của anh cũng sẽ lên theo.

Mắt cô gái đã đầy nước mắt.

Không có được.

Cô ta vẫn không có được người đàn ông trước mặt này.

Ngụy Phong cầm bút chì khoanh lỗi sai trên một đề toán, đưa tới trước mặt em trai đang ăn bún chua cay, cuộn lại gõ đầu cậu bé —”

“Trước đây anh đã giảng đề này rồi giờ lại sai, heo cũng không sai hai lần cùng một lỗi.”

Bé trai ôm đầu kêu áu áu né tránh anh, anh vẫn đưa tay đánh, đập liên tục mấy cái, đứa trẻ đau đến mức kêu om sòm.

“Cởi quần ra để anh trai Gan Heo của em đánh mười cái.” Ngụy Phong lạnh nhạt nói.

Ở một bên ghế sô pha, tên mập xoa xoa tay, cười hì hì xấu xa: “Tới đây, anh Gan Heo thương em.”

“Đừng mà! Có con gái! Em không muốn mất mặt đâu!”

Ngụy Phong cầm bút chì khoanh mấy bài sai: “Đề đơn giản như vậy mà cũng sai, xem ra mặt mũi của em cũng không đáng mấy đồng đâu.”

Bé trai bĩu môi giải thích: “Đây là đề Olympic gà và thỏ cùng chuồng! Cực kỳ khó.”

“Lúc anh lớn bằng em đã biết dùng Định luật II Newton để tìm gia tốc rồi.”

“Kết quả anh thi đại học được 150 điểm!”

“Gào thét trên công đường, tội thêm một bậc, Gan Heo, kéo nó ra ngoài hành quyết tại chỗ.”

“Được!”

Chúc Cảm Quả chạy tới, xoa đầu bé trai, đứa bé ngoan cố chống cự, hai người bấm véo nhau tại chỗ.

Hoa khôi bị đám con trai này bơ ở một bên, hai mắt đẫm lệ, giống như bị cả thế giới quên lãng.

Cô ta đi đến trước mặt Ngụy Phong, nắm lấy tay áo anh nói: “Ngụy Phong, năm nay thi rớt đại học thì thôi, không sao, em sẵn lòng chờ. Mấy ngày trước em nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Trùng Khánh, anh học lại một năm nữa rồi đến Đại học Trùng Khánh tìm em, được không?”

“Không được.”

Ngụy Phong thận trọng rút tay về: “Tôi ôn tập một năm, kém nhất cũng học Phục Đán.”

“...”

Ngay sau đó, anh còn bồi thêm một câu: “Tôi không có ý xem thường Trùng Khánh đâu.”

Lộ An Thuần đặt mình vào góc nhìn của cô gái này, cũng sắp bị người đàn ông này làm tức chết.

Anh vừa mở miệng thực đúng là gợi đòn.

Hoa khôi nhìn khuôn mặt anh tuấn lại ngang ngược kia, cuối cùng cũng không kiềm được cảm xúc nữa, gắt gỏng chất vấn: “Ngụy Phong, rốt cuộc anh có từng thích em không!”

“Không.” Người đàn ông thẳng thắn dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng: “Từ Lâm Na, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”

“...”

Tên mập Chúc Cảm Quả nhắc nhở anh: “Cô ta không phải Từ Lâm Na, cô ta là Triệu Gia Giai, hoa khôi trường cấp ba.”

Chàng trai bừng tỉnh: “Ồ, vậy Từ Lâm Na là ai?”

“Là giáo viên tiếng Anh của chúng ta.”

“Không phải giáo viên tiếng Anh tên Linda à?”

Tên mập bó tay: “Cậu làm ơn đừng ngủ trong tiết tiếng Anh nữa!”

Hoa khôi không muốn từ bỏ, lại kéo chủ đề về: “Ngụy Phong, rốt cuộc anh thích kiểu người thế nào, em đều có thể thay đổi được! Em đợi anh nhiều năm như vậy, mãi mới chờ được đến lúc thi tốt nghiệp lên đại học, em sẵn lòng vì anh làm bất cứ chuyện gì.”

Ngụy Phong cười lạnh, dáng vẻ vừa du côn vừa xấu xa: “Hay là cô đi phẫu thuật thẩm mỹ, sửa thành Thang Duy đi, tôi sẽ cân nhắc.”

“...”

Chúc Cảm Quả bổ sung: “Tiện thể kết hôn đi, cậu ấy hoàn toàn không có sức chống cự đối với vợ người ta, lúc lướt video cũng thích kiểu này…”

Ngụy Phong đạp vào đùi cậu ta: “Sao có thể nói những lời như vậy với con gái chứ, đồ lưu manh.”

Chúc Cảm Quả: “Cậu cậu cậu… nói dễ nghe hơn tớ chỗ nào hả?”

Cuối cùng, hoa khôi không nhịn được nữa, lau nước mắt thở hổn hển rời đi.

Lộ An Thuần cảm thấy chàng trai này đúng là đủ độc miệng.

Nhưng nhìn khí thế không va vào tường chưa quay đầu của cô hoa khôi này, cô lại cảm thấy… không nói nặng lời, không đủ làm tổn thương thì chỉ sợ trái tim đã rung động nhiều năm của cô ta sẽ không chết được.

Sau khi hoa khôi rời đi, mấy chàng trai giúp trông tiệm cũng lục tục rời đi.

Lộ An Thuần vẫn luôn chờ ở cửa, mãi đến lúc hoàng hôn, bé trai Ngụy Nhiên cầm mấy tấm thẻ Siêu Nhân Điện Quang trong tay đi ra, chuẩn bị đi tìm mấy đứa trẻ trong hẻm chơi.

Lộ An Thuần cười vẫy tay với cậu: “Bạn nhỏ, tới đây.”

Ngụy Nhiên nghiêng đầu nhìn thấy cô, cảm thấy hô hấp thoáng dừng lại mấy giây.

Chị gái này xinh đẹp đến mức giống như thiếu nữ ngây thơ đẹp đẽ bước ra từ truyện tranh vậy, lông mi dài cong cong giống như lông quạ đen, đuôi mắt hất lên tự nhiên, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, ửng hồng.

Cậu không thể tin được chị gái xinh đẹp như vậy lại đang chủ động chào hỏi cậu, bởi vì mấy chị gái trước kia đến tìm anh trai cậu, bao gồm cả hoa khôi vừa rồi đều rất khinh thường thằng nhóc như cậu.

Ngụy Nhiên chỉ vào mình, dùng khẩu hình hỏi cô: “Chị tìm em hả?”

“Ừm!”

Cậu do dự đi đến trước mặt cô, gương mặt ửng hồng, không dám mạo phạm mà nhìn thẳng vào cô: “Chị ơi, chị tìm em có việc gì sao?”

“Em tên là Ngụy Nhiên à? Là đứa trẻ bà cụ Ngụy nhận nuôi.”

“Vâng.” Nhắc đến bà cụ Ngụy, sắc mắt thằng nhóc trở nên ảm đạm: “Bà đã…”

Lộ An Thuần không muốn chạm đến chuyện thương tâm của cậu, lập tức chuyển chủ đề: “Ngụy Phong là anh trai của em sao?”

“Đúng vậy, chị ơi chị tìm anh trai em sao?”

“Chị không tìm anh ấy, chị tìm em.”

“Ồ… Nhưng mà mấy cô gái đẹp đẹp giống chị toàn tới tìm anh trai em thôi.”

“Không hoàn toàn là vậy đâu, chị tìm em đó.” Lộ An Thuần cười lấy ra một cục kẹo Tinh Cầu (*), đưa tới trước mặt đứa trẻ: “Nè, mời em ăn.”

(*) Hình minh họa

undefined

Ngụy Nhiên nhìn thấy kẹo Tinh Cầu thì hai mắt sáng rỡ, nhưng cậu do dự không dám nhận: “Bà nói, không thể tùy tiện nhận bánh kẹo người lạ đưa, gặp phải bọn buôn người bỏ thuốc thì em sẽ bị bán đi.”

“Bà của em nói rất đúng.” Lộ An Thuần gật đầu như thật, lấy lại kẹo Tinh Cầu: “Quả thật không nên nhận đồ ăn của người lạ.”

Ngụy Nhiên lấy can đảm quan sát cô, lại nhìn kẹo Tinh Cầu trong tay cô: “Nhưng… nhưng trông chị không giống người xấu chút nào.”

Lộ An Thuần cười đưa kẹo Tinh Cầu cho cậu: “Yên tâm ăn đi, đồ chị cho không có vấn đề gì đâu.”

Bé trai nhanh chóng khui kẹo ra, say sưa liếm mấy miếng: “Cảm ơn chị!”

“Chị muốn hỏi em một chút, anh trai em có tốt với em không? Có đánh em không?”

“Có! Cái đồ tồi đó, thường xuyên đánh em!”

“Vì sao?!”

“Ồ… bởi vì… bởi vì…” Ngụy Nhiên thở dài: “Thành tích của em rất kém, thường xuyên thi không đạt yêu cầu.”

“Anh ấy đánh em chỗ nào?”

“Đánh lòng bàn tay, đánh mông.”

Lộ An Thuần suy nghĩ, đây chỉ là dạy dỗ trẻ con bình thường, không thuộc phạm trù bạo lực gia đình, nhưng cô không xác định được… còn phải quan sát thực tế nhiều hơn.

“Anh trai tồi luôn đánh em như vậy, em có thích anh ấy không?”

Đứa trẻ không hề nghĩ ngợi nói: “Mặc dù anh ấy xấu tính, thích đánh nhau, không nói tiếng người, nhưng em vẫn rất thích anh ấy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì… anh ấy là anh trai em mà.” Ngụy Nhiên cười, giống như nói ra chân lý mãi mãi không thay đổi: “Dù có xấu xa thì cũng là anh trai em.”

Lộ An Thuần hiểu ra, cưng chiều xoa đầu cậu: “Anh bạn nhỏ, nói chị nghe nguyện vọng của em xem, chị giúp em thực hiện.”

“Cái gì cũng được sao?”

“Ừm ~~” Lộ An Thuần suy nghĩ một lúc: “Nằm trong phạm vi khả năng của chị thì nhất định sẽ giúp em thực hiện.”

“Em muốn kẹo Tinh Cầu đầy nhà luôn!”

“Nguyên một căn nhà luôn à?!” Lộ An Thuần ước chừng túi tiền nhỏ có hạn của mình.

Đối với người khác, cô là đại tiểu thư thiên kim của nhà họ Lộ, nhưng không ai biết Lộ Bái quản lý nghiêm ngặt tiền sinh hoạt của cô.

“Ồ… Chị không có nhiều tiền để mua kẹo Tinh Cầu đầy nhà như vậy, nhưng mười cái thì không thành vấn đề.”

“Vâng! Được, vậy thì mười cái!”

Lộ An Thuần nở nụ cười, dắt tay cậu: “Bây giờ chị dẫn em đi mua.”

“Yeah!”

Vừa quay người, Lộ An Thuần gặp phải Ngụy Phong, sợ đến mức trái tim run rẩy.

Thiếu niên cao gầy lười biếng dựa vào cạnh cửa, nhìn về phía cô, không biết đã nhìn bao lâu.

Đầu ngón tay xinh đẹp của anh kẹp một điếu thuốc, bóng cây lúc chiều tà bao phủ khuôn mặt không cảm xúc của anh.

“Lừa bán trẻ con à?”

“Không, không phải!”

Cô không kịp giải thích, chàng trai đã dập tắt điếu thuốc, một tay xách cổ áo của Lộ An Thuần, thô lỗ kéo cô vào trong tiệm.

Cô gái bước đi lảo đảo, suýt nữa té ngã, giống như con dê con bị anh xách đi: “Ngụy Phong, anh… làm em đau.”

“Đau cái gì mà đau, ông đây đụng vào cô à? Giả vờ cái gì?”

Ngụy Nhiên thấy tình thế không đúng, đuổi theo, kéo lấy góc áo của anh trai cậu, sốt ruột kêu: “Anh đừng hung dữ với chị gái như vậy, thật là chẳng lịch sự gì cả!”

Ngụy Phong đưa một tay ra chỉ vào đứa trẻ, giọng điệu mang theo vẻ uy nghiêm không được phản kháng: “Đi qua bên cạnh.”

Ngụy Nhiên rất sợ anh trai cậu, đành phải ngoan ngoãn đi đến bên tường, đứng dựa vào đó, miệng vẫn nói: “Anh đừng có thô lỗ với con gái như vậy, chị gái không phải người xấu.”

“Chuyện này không phải do em nói.”

Ánh mắt Ngụy Phong nhìn sang cô gái trước mặt.

Dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn nhẵn nhụi được chăm sóc kỹ càng, giống như đậu hũ non, lông mi cong cong đen như quạ, đôi mắt hạnh trong veo.

Khi ngước mắt nhìn thẳng vào anh còn mang theo khí chất bướng bỉnh.

Anh lạnh lùng nói: “Hai ngày liên tục tới nghiên cứu địa hình, sao nào, trẻ con nhà nghèo dễ lừa hơn hả?”

Cơ thể cường tráng của anh cứ như ngọn núi chắn trước mặt Lộ An Thuần.

Lộ An Thuần cảm nhận được hơi thở ngang tàng gần trong gang tấc của chàng trai, loại sức sống mạnh mẽ đó… là thứ cô chưa từng cảm nhận.

Anh đang bảo vệ người nhà của anh.

Mà lý do này đã khiến Lộ An Thuần tha thứ cho tất cả mọi hành vi thô lỗ của anh.

Lộ An Thuần ngước mắt nhìn anh, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Ngụy Phong, tôi không phải bọn buôn người, tuyệt đối không phải.”

Hai người chăm chú nhìn nhau ở khoảng cách gần một lúc, bàn tay túm cổ áo cô của Ngụy Phong hơi thả lỏng: “Cô có phải bọn buôn người không thì để cho cảnh sát quyết định.”

Dứt lời, anh muốn kéo cô đi đến đồn công an ngay, Lộ An Thuần hoảng loạn nói: “Không cần đến đồn công an chi cho phiền! Ngụy Phong, trong túi xách của em có chứng minh nhân dân và thẻ học sinh, anh xem là biết thôi.”

Ngụy Phong lấy thẻ căn cước từ trong túi LV cô đang đeo chéo ra.

Cô gái trên thẻ căn cước để mặt mộc, tươi tắn trong sáng giống như cô vào giờ phút này, chỉ là trên thẻ non nớt hơn một chút, bởi vì nó được chụp vào ba năm trước —

“Lộ An Thuần.”

“Ừm, tôi tên Lộ An Thuần, hiện tại đang học ở trường Trung học Nam Gia, lớp 12, thẻ học sinh ở trong ngăn kép.”

Ngụy Phong lại sờ ngăn kép trong túi của cô, lấy ra một tấm thẻ học sinh của trường Trung học Nam Gia.

Đồng thời còn có… một miếng băng vệ sinh vô ý rơi ra ngoài.

Mí mắt Lộ An Thuần giật một cái.

“Đây là gì vậy?” Đứa trẻ tò mò đưa tay lấy.

Ngụy Phong đẩy móng vuốt bẩn thỉu của cậu ra, rút khăn giấy, cẩn thận gói miếng băng vệ sinh lại rồi nhanh chóng nhét vào trong túi.