Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 33: Mềm lòng



Ngày hôm sau, Ngụy Nhiên và anh trai cậu xảy ra một trận cãi vã gay gắt ở đại sảnh khách sạn.

Ngụy Phong chuẩn bị đặt vé máy bay trở về, nhưng Ngụy Nhiên kiên quyết không đồng ý, nằm trên mặt đất vừa khóc vừa lăn lộn: “Em muốn đi cùng chị, chúng ta cùng nhau tới thì nên cùng nhau đi, chị còn đồng ý đưa em đi leo Trường Thành, xem cố cung, còn phải đi Universal nữa, em muốn ở cùng với chị!”

Nhưng mà, chiêu khóc lóc om sòm lăn lộn ăn vạ này hoàn toàn mất đi hiệu lực với Ngụy Phong, anh khoanh hai tay, lười biếng dựa vào bên cột, mặt không cảm xúc nhìn cậu nhóc tiêu hao hết sức lực.

Chúc Cảm Quả đi tới: “Đừng hồ đồ nữa, em xem xung quanh có nhiều chị gái xinh đẹp như vậy đang nhìn em, có mấy người còn chụp hình nữa, nói không chừng lát nữa còn đăng em lên Weibo đó, bảo em là đứa trẻ hư, em vui không?”

Gương mặt Ngụy Nhiên đỏ thấu, không tiện lăn lộn khóc lóc om sòm nữa, cậu ngượng ngùng đứng dậy, chỉ có thể không ngừng lau nước mắt, tủi thân nghẹn ngào: “Em muốn ở cùng với chị.”

“Em sẽ không gặp được cô ấy nữa đâu.” Ngụy Phong lạnh nhạt nói.

“Vì sao!”

“Không vì sao cả.”

Ngay cả Chúc Cảm Quả cũng mơ hồ về lời nói này, cũng vì hôm qua về trễ à?

Chuyện chuyện chuyện này… không đến mức đó chứ!

Đã nói làm chó la liếm mà?

“Ngụy Phong, cậu đừng nói đùa chứ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Chúc Cảm Quả không khỏi nói: “Chia tay rồi à? Không đúng, hai cậu vốn dĩ đâu có hẹn hò, tớ thấy hôm qua khi tiểu thiên kim đi vào thang máy còn lau nước mắt nữa, có phải cậu đã nói lời làm tổn thương người ta rồi không.”

Đương nhiên Ngụy Phong không thể nào nói cho cậu ta biết chuyện của Ngụy Nhiên được, cũng không cần phải nói, dù sao chuyện này cũng xem như chưa từng xảy ra, cô đã đồng ý sẽ không xuất hiện nữa.

“Cô ấy đơn phương bắt nạt tớ, áy náy nên không có mặt mũi nào tới tìm tớ nữa.” Ngụy Phong mang theo thẻ phòng chuẩn bị đi làm thủ tục trả phòng.

Chúc Cảm Quả kéo anh lại: “Tớ không nghe nhầm chứ, cô ấy bắt nạt cậu? Cậu đừng lừa tớ, tiểu thiên kim đó là cô gái dịu dàng nhất tớ từng gặp, ngay cả nói chuyện cũng sẽ không quá lớn tiếng, cậu nói xem cô ấy bắt nạt cậu thế nào được!”

Ngụy Phong không kiên nhẫn hất tay áo của anh: “Cô ấy dịu dàng, cô ấy mà trở nên tàn nhẫn thì giết người không thấy máu đâu.”

Ngụy Nhiên khóc thút thít dùng đồng hồ của cậu gọi điện thoại cho Lộ An Thuần, gọi liên tục mấy cuộc nhưng cô không nghe máy.

Cậu nhóc cũng có tính tình quật cường: “Các anh đi đi, em không đi đâu, em muốn ở cùng với chị!”

Ngụy Phong hoàn toàn không bị thằng nhóc này uy hiếp, lạnh nhạt nói: “Được, em đi tìm chị ấy, ông đây không cản em.”

Cậu nhóc quả nhiên xông ra khỏi đại sảnh khách sạn, chạy thẳng vào con đường cái với biển người chen chúc, vừa chạy vừa khóc.

Ngụy Phong bình tĩnh lại mười mấy giây, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lao ra, đi hai ba bước bắt kịp cậu nhóc, xách cậu về giống như xách chó con, ném xuống sàn nhà cẩm thạch lạnh như băng.

Cậu nhóc đứng dậy, hung hăng nói: “Không phải anh bảo em đi sao!”

“Ông đây nuôi em lâu như vậy, em chỉ nhận cô ấy, em bị bệnh cô ấy có từng chăm sóc em không? Em không biết làm bài ai hướng dẫn cho em! Sói mắt trắng cũng không thể không có lương tâm như vậy.”

“Em không… không muốn đi với chị ấy, em… em chỉ luyến tiếc chị ấy thôi.” Ngụy Nhiên khóc thút thít nói: “Chị ấy giống như chị ruột của em vậy, từ trước tới nay chưa từng có ai thích em như thế, hu hu hu, ngoại trừ bà và anh.”

Trái tim Ngụy Phong bị hai chữ “chị ruột” bóp một cái, anh lạnh mặt, không nói nữa.

Chúc Cảm Quả tiến lên vỗ vỗ bụi đất trên quần áo cậu bé, sửa sang cổ áo cho cậu: “Ngụy Phong, đến cũng đến rồi, ít nhất cũng đi dạo cố cung rồi về chứ, thật là, nghỉ ngày 1 tháng 10 nhiều ngày lắm, chúng ta đến trang viên suối nước nóng làm thêm lâu như vậy mới tích góp đủ tiền du lịch, không dạo chơi thêm thì thật là đáng tiếc.”

Ngụy Phong không khăng khăng muốn về nữa, quay người đi về phía thang máy giữa khách sạn.

Chúc Cảm Quả biết anh không có tâm trạng, cười nói với Ngụy Nhiên: “Hai anh em ta đi dạo một chút nhé?”

Ngụy Nhiên dùng tay áo lau sạch nước mắt, buồn bực nói: “Đi với anh có gì hay mà dạo chứ, đi với chị mới vui.”

“Anh trai em và chị em cãi nhau rạn nứt rồi, nhìn ý tứ này của anh trai em thì chị ấy sẽ không đưa em đi chơi nữa đâu.”

Vừa nói ra lời này, Ngụy Nhiên lại khóc, còn khóc rất thương tâm. . Cập nhậ𝘁 𝘁r𝓊yện nhanh 𝘁ại -- T R𝓊MTR𝑼Y𝙚N.Vn --

Chúc Cảm Quả lập tức an ủi: “Có điều ấy, trên thế giới này chỉ có một người có thể khiến bọn họ làm lành thôi.”

“Ồ… Ai vậy?”

“Cùng anh Gan Heo đi Cố Cung chơi, trên đường anh sẽ nói cho em biết.”

“Không thành vấn đề!” Ngụy Nhiên nắm lấy bàn tay mập mạp của cậu ta, hai người đi ra khỏi khách sạn.



Ngày 2, Lộ An Thuần đi tham gia tiệc sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa.

Nhà Lưu Nguyệt Sa có một biệt thự cao cấp cực lớn, trước biệt thự có một cái hồ nhân tạo rất to, bữa tiệc được tổ chức bên hồ, buổi tối mời mấy minh tinh tới, làm thành một bữa tiệc âm nhạc ngoài trời long trọng.

Bởi vì mỗi người đều rất vui vẻ, chơi rất hứng khởi, cho nên Lộ An Thuần uống thêm mấy ly thì mấy người bạn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cô đi thành phố C về trở nên sáng sủa hơn, trong mắt cũng có ánh sáng.

Điều khiến Lộ An Thuần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, cô lại nhìn thấy Tề Minh trong bữa tiệc sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa.

“Hửm? Sao cậu lại ở… ở đây?”

Lộ An Thuần vịn vào quầy bar tự phục vụ, để cho mình có thể đứng vững một chút, nhưng tư duy đã có chút hỗn loạn.

“Lưu Nguyệt Sa cũng là bạn của tôi.”

“Cái này mà cũng có thể quen biết sao?”

“Ừm, bố tôi cũng quen biết bố cậu ấy, lần này tới thành phố Kinh dự thi cũng có thể tham gia tiệc sinh nhật của Sa Sa.”

Lộ An Thuần gật đầu: “Vậy à.”

Thật ra phần lớn bạn bè mà cô quen biết đều liên quan đến việc làm ăn của bố, người trong giới đều quen biết lẫn nhau.

Trong suốt bữa tiệc, Tề Minh đều ở bên cạnh Lộ An Thuần, cô uống rượu có số độ rất nhẹ, nhưng cũng không chịu nổi hết ly này đến ly khác rót vào miệng.

Dưới cặp kính khung vàng của cậu ta là một đôi mắt hẹp dài, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt không chớp mắt.

Lần đầu tiên gặp cô ở suối nước nóng, cô không trang điểm, nhẹ nhàng giống như một đóa hoa dành dành trắng dịu dàng, nhưng hôm nay cô trang điểm tinh xảo, mặc chiếc váy đi tiệc buổi tối màu đen tao nhã, mái tóc đen mềm mại trượt xuống bên cần cổ trắng nõn, ánh mắt hơi say sưa, quyến rũ như hoa sen.

Tề Minh nhìn cô mà không thu hồi ánh mắt được nữa, may là cô say, cậu ta mới có thể không chút kiêng kỵ mà nhìn cô.

“Hình như hôm nay cậu vui vẻ lắm.”

“Đúng vậy, về đương nhiên là vui rồi, tự do tự tại, tốt biết bao.”

“Cậu định khi nào quay lại thành phố C? Một mình à, có muốn đi cùng nhau không, tôi đã giúp cậu mua vé khoang hạng nhất rồi.”

Cô lắc đầu: “Thôi, cảm ơn cậu, tôi vẫn chưa quyết định thời gian quay về.”

“Vậy hai ngày này cậu rảnh không, cùng nhau đi dạo chứ? Tôi rất muốn đi Universal, hẳn là cậu cũng chưa từng đi nhỉ?”

Trong lòng Lộ An Thuần mơ hồ có chút khó chịu, cô vẫn từ chối: “Thôi, tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi.”

Tề Minh nhìn ra sự kháng cự của cô đối với cậu ta, không miễn cưỡng nữa.

Một lúc sau, điện thoại của cô vang lên, Lộ An Thuần chóng mặt cũng không nhìn thấy rõ, cô bắt máy.

Giọng nói trẻ con của cậu bé bên kia điện thoại truyền đến: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng nghe máy rồi!”

“Phải… Ngụy Nhiên.” Lộ An Thuần sợ lại chọc giận Ngụy Phong, cả ngày đều không dám nghe điện thoại của Ngụy Nhiên, cậu nhóc này cũng kiên trì gọi cho cô cả ngày.

Cô đi đến một bên hành lang có hoa ít người, thấp giọng hỏi Ngụy Nhiên: “Em ở cùng với anh trai sao?”

“Không có, em ở trong phòng của anh Gan Heo gọi điện cho chị, không để cho anh trai biết, anh ấy không cho em liên lạc với chị.”

Lộ An Thuần có chút buồn, nhẹ nhàng nói: “Em phải nghe lời anh trai.”

“Chị ơi, có phải chị cãi nhau với anh trai em không, anh ấy xấu tính, bởi vì khi còn nhỏ luôn bị đánh bị bắt nạt, nói chuyện cũng khiến người ta tổn thương lắm, làm bản thân biến thành dáng vẻ bại hoại, người khác sẽ không dám bắt nạt anh ấy nữa. Nhưng thật ra… anh ấy rất mềm lòng, chị ơi chị đừng giận anh ấy, được không, em thay mặt anh ấy xin lỗi chị.”

“Sao chị lại giận anh ấy chứ?” Giọng nói Lộ An Thuần run rẩy, mượn men say nói: “Anh trai em chăm sóc cho em lâu như vậy, tốt với em như vậy, chị chỉ có lời cảm ơn chưa nói ra được với anh ấy thôi.”

“Vậy… vậy chị sẽ làm lành với anh trai em chứ?”

“Nhiên Nhiên, sau này em phải ngoan một chút, quan tâm anh trai, bảo anh ấy ít hút thuốc thôi, đừng khiến anh ấy tức giận, phải học được cách chăm sóc anh ấy.”

“Ồ, sao lại có loại cảm giác bố mẹ sắp ly hôn vậy?”

Lộ An Thuần bị cậu bé chọc cười, nhưng mắt lại chua xót từng cơn: “Chị phải tắt máy đây, bảo anh trai em đưa em đến nơi nào vui vẻ ở đây chơi đi, nếu cần tiền thì nói với chị.”

“Vâng, bái bai chị.”

Lộ An Thuần cúp điện thoại xong, lấy chiếc kẹp ảnh chụp hình trái tim ở ngực ra, nhìn người phụ nữ với khuôn mặt vẫn sinh động trong ảnh: “Mẹ ơi, hiện tại nó rất tốt, mẹ có thể yên tâm, chỉ là sau này sẽ thế nào thì con cũng không biết, Ngụy Phong nói con ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, càng khỏi nói đến bảo vệ người khác.”

Cô đứng trong gió bình tĩnh hồi lâu, lau sạch giọt nước mắt lơ đãng rơi xuống nơi khóe mắt.

Mà trong khách sạn, sau khi Ngụy Nhiên cúp điện thoại thì chạy thẳng đến phòng anh trai cậu dùng lực gõ cửa: “Anh ơi! Anh ơi!”

Một lúc sau, Ngụy Phong không kiên nhẫn mà mở cửa ra.

Mái tóc ngắn của anh hơi lộn xộn, trên trán có mấy cọng tóc ngốc nghếch, lông mi dài rũ xuống một cách ngoan ngoãn: “Lại phát điên gì vậy?”

“Em vừa mới gọi điện thoại cho chị đó.”

Còn chưa dứt lời, anh đã đưa tay nhéo tai cậu nhóc, nhéo đến mức cậu gào to.

“Xem lời anh nói như gió thoảng qua tai à?” Giọng nói anh trầm thấp, mang theo chút uy hiếp nhàn nhạt: “Đã nói không được liên lạc với cô ấy mà.”

“A a a, buông ra!”

Ngụy Nhiên tránh khỏi anh, khó chịu xoa xoa tai: “Nghe tiếng chị hình như uống nhiều rồi, giọng nói đứt quãng, giống như đang khóc. Ồ không, chị ấy đang khóc, chị ấy nói anh không cần chị ấy nữa, đau lòng lắm, nói là sống mệt mỏi quá… Anh ơi, anh nói xem chị ấy có xảy ra chuyện gì không?”

“Liên quan quái gì đến anh?”

“Ầm” một tiếng, người đàn ông vô tình đóng cửa lại.

Ngụy Nhiên xoa tai, hùng hổ quay về căn phòng bên cạnh, Chúc Cảm Quả nằm trên giường chơi game, thấy cậu về thì tò mò hỏi: “Thế nào rồi?”

“Đàn ông vô tình.” Ngụy Nhiên ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy buồn bực, hừ hừ nói: “Nếu biết trước anh ấy vô tình như thế, em sẽ không tặng chị cho anh ấy đâu!”

Chúc Cảm Quả bị cậu chọc cười, đi tới xoa đầu cậu bé: “Em muốn giành phụ nữ với anh trai em, nói ít thì còn phải thêm năm sáu năm nữa, đầu tiên là em phải luyện được cơ ngực và cơ bụng như anh trai em, tiếp theo, em còn phải có khuôn mặt đẹp trai khiến con gái thích như anh trai em, cuối cùng…”

“Còn gì nữa?”

“Còn có, phải thay đổi hình tượng đàn ông ấm áp, chó hoang giống như anh trai em mới khiến cho phụ nữ phát điên.”

“...”

Ngụy Nhiên hừ một tiếng nặng nề, không cho là đúng: “Anh ấy hoàn toàn không phải thật lòng với chị.”

“Nếu như anh trai em không phải thật lòng với chị ấy, vậy thì đời này anh trai em chẳng có thật lòng nữa đâu.”

Chúc Cảm Quả làm người đứng xem nên thấy rõ ràng: “Trước kia em có từng thấy anh ấy hăng hái như thế với cô gái nào không, cái kiểu ích kỷ lại khôn khéo như anh trai em ấy, sẽ không bỏ ra chút cảm xúc nào đâu, có thể bị chị em làm tức thành như vậy vẫn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?”

Ngụy Nhiên buồn buồn nói: “Nhưng anh ấy không quan tâm chị, em nói chị uống say rồi mà anh ấy cũng mặc kệ.”

Chúc Cảm Quả cười hừ, đi tới một bên cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra rồi đưa tai lắng nghe.

Chưa đầy hai phút, phòng bên cạnh mở cửa ra.

Ngụy Phong mặc quần áo đen bước ra, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, sải bước đi về phía thang máy.