Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 35: Hòa giải



Hai người nắm tay đứng dưới lầu hóng gió lạnh thật lâu, nói đúng ra là Ngụy Phong nắm lấy cô.

Nhưng cô ngầm cho phép.

Mãi đến khi cô gái nhỏ không nhịn được mà hắt hơi, Ngụy Phong mới kiềm chế buông cô ra, đưa tay khép chặt áo khoác của cô, bọc cô lại cực kỳ kín kẽ.

“Có ý gì đây?” Cô mang theo giọng mũi lầu bầu nói.

“Không có ý gì.” Ngụy Phong không lộ cảm xúc dựa vào tường rào, ánh mắt nhìn bóng của hai người gần như giao hòa với nhau, lông mi dài rũ xuống.

“Không phải anh nói không muốn gặp em nữa sao?”

“Tôi nói là, không muốn cho Ngụy Nhiên gặp em nữa.” Anh chỉnh lại lời của cô.

Lộ An Thuần tới gần anh hơn một chút, cúi đầu, mũi chân giẫm lên cỏ xanh —

“Ngụy Phong, em nợ anh một lời xin lỗi chính thức. Em xin lỗi, em đã lừa anh.”

Trong giọng nói của anh mang theo chút khí phách thiếu niên: “Lời xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần nắm đấm làm gì.”

“Vậy anh đánh em đi.” Lộ An Thuần tức giận nói: “Dù sao thì đối với anh mà nói, nắm đấm có thể giải quyết tất cả vấn đề mà.”

“Được.” Ngụy Phong cười lạnh, làm bộ giơ tay lên, cô gái nhỏ sợ đến mức kêu “Ối”, ôm đầu tránh né: “Anh đánh em thật!”

Tay của anh rơi trên trán cô, nhẹ nhàng gõ: “Em đánh tôi nhiều lần như vậy, có lần nào ông đây đánh trả chưa?”

Lộ An Thuần rất hùng hồn mà đấm bụng anh.

Bụng của tên này vừa phẳng vừa cứng, mang theo cảm giác mạnh mẽ của cơ bắp đầy đặn, khi đánh không biết có làm anh đau hay không, nhưng tay của Lộ An Thuần thì bị cấn rồi.

“Cái này không được cái kia không được.” Cô buồn bực lẩm bẩm: “Anh nói không gặp Ngụy Nhiên, em cũng đồng ý, anh vẫn không vui, em nói không gặp anh nữa, anh lại chạy tới đây vào nửa đêm.”

Ngụy Phong cũng không biết nên làm thế nào với cô, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn thẳng vào cô: “Cô chủ nhỏ, em biết tôi muốn cái gì nhất mà.”

Lộ An Thuần không dám nhìn vào mắt anh, khổ sở nói: “Anh cũng biết, đó là thứ em không cho nổi nhất…”

Ngụy Phong vẫn tiêu hóa mất một lúc, cuối cùng cũng không miễn cưỡng nữa, lấy ra một cái hộp từ trong cặp sách, rất không khách sáo mà ném cho cô.

Lộ An Thuần vội vàng đón lấy, nhìn kỹ một chút thì lại là chiếc hộp tro cốt chống ẩm trước đó, giống như đúc!

“Ngụy Nhiên nói em rải tro cốt của mẹ em ở biển, ném hộp luôn rồi.”

Lộ An Thuần gật đầu: “Đó là chiếc hộp nhốt mẹ em lại, em ném nó rồi.”

“Thứ nhốt mẹ em không phải là hộp mà là bố em, ngu ngốc.”

“Anh mắng em làm gì!” Cô lại vỗ nhẹ vào cánh tay anh.

“Em thật sự có khuynh hướng bạo lực đấy.”

“Em không có!” Lộ An Thuần khẽ hừ một tiếng: “Là anh quá đáng ghét, khiến người ta hận nghiến răng, em chưa từng đánh ai khác đâu.”

Sắc mặt Ngụy Phong thoáng dịu đi: “Vậy thì nói xong rồi đấy, chỉ đánh một mình tôi thôi.”

“...”

Trước kia Chúc Cảm Quả luôn trêu đùa nói anh là chó la liếm, Lộ An Thuần đều không để ý đến, lúc này ngay cả bản thân cô cũng thật sự cảm thấy như vậy rồi.

Ngụy Phong lấy cái hộp qua, mở ra đưa cho cô: “Em kiểm tra cẩn thận đi, có phải giống như đúc không, tôi tìm trên mạng rất lâu đấy, lại đến nhà tang lễ hỏi, đẩy nhanh tốc độ đặt làm trước một cái.”

Lộ An Thuần nhìn đường viền và hình dạng của hộp: “Đúng là giống nhau, nhưng anh làm cái này có tác dụng gì?”

“Em giỏi nói dối vậy, vì sao không học được cách làm giả chứ.”

“Làm giả?”

“Bỏ bột mì vô rồi để vào két sắt khóa lại, thay mận đổi đào.”

Lộ An Thuần á khẩu không trả lời được.

Cái tên này, lấy đâu ra nhiều trò không chính đáng như vậy chứ!

“Có thể được không?”

“Sao lại không được, trừ phi ông ta mở hộp nếm thử, có điều người bình thường không làm ra chuyện biến thái như vậy được đâu.”

“...”

Lộ An Thuần cẩn thận kiểm tra chiếc hộp gần như có thể tráo thật thành giả mà anh đặt làm trước.

Biện pháp này cũng không phải là không được, không nói đến việc Lộ Bái không hay mở két sắt kiểm tra, cho dù có mở thì ông ta cũng không đến mức lấy tro cốt của mẹ ra cẩn thận kiểm tra thực hư.

Cô cẩn thận nhận lấy chiếc hộp rồi giấu vào trong áo khoác, nói với Ngụy Phong: “Em thử xem sao, sau này em sẽ lấy tiền mặt trả lại cho anh tiền làm hộp.”

Ngụy Phong hoạt động cổ, không sao cả nói: “Tùy em.”

“Vậy… em về trước đây.”

Ngụy Phong nhìn thân hình mỏng manh của cô gái nhỏ, dưới ánh trăng vô cùng nhỏ gầy, anh chịu đựng sự đau lòng, hô: “Bảo vệ tốt cho bản thân.”

Cô gái quay đầu, yếu ớt cười cười: “Em sẽ như vậy.”



Ban đầu Lộ An Thuần vẫn rất thấp thỏm về chiêu thay mận đổi đào này của Ngụy Phong, sợ bị nhìn ra mánh khóe. Nhưng sau đó Lộ Bái về nước được hai ba tuần rồi cũng không phát hiện ra được sự khác thường.

Cô dần dần yên tâm rồi.

Dù sao thì mẹ cũng đã qua đời nhiều năm như vậy, cô không tin Lộ Bái ngày ngày sẽ lấy hộp tro cốt ra hồi ức tưởng niệm.

Bây giờ có người thay thế là Liễu Như Yên bị ông ta trói chặt bên cạnh, còn có con gái Lộ An Thuần có thể để ông ta nắm quyền kiểm soát, ông ta không thể nào ngày ngày nhớ nhung người cũ được.

Người Lộ Bái yêu nhất chỉ có bản thân ông ta.

Cuộc thi Vật lý Stan Cup nhanh chóng có thành tích, không hề nghi ngờ, Ngụy Phong lấy được huy chương vàng.

Mọi người đều không hề hoài nghi về việc anh lấy được giải, ngoại trừ Chúc Cảm Quả.

Chúc Cảm Quả cũng choáng váng luôn rồi, bởi vì chỉ có cậu ta biết, Ngụy Phong đi vào trường thi chưa được bốn mươi phút là đã đi ra rồi, cậu ta còn tưởng rằng anh thi rớt nên cảm xúc không tốt, lấy Lộ An Thuần ra trút giận.

Thật sự không nghĩ tới, chỉ như vậy… mà cũng lấy được huy chương vàng!

Phải biết rằng, rất nhiều trường học của cả thành phố C đều phái học sinh ưu tú nhất đi dự thi, nhưng đa số đều là huy chương bạc, nghe lão Chúc nói, huy chương vàng này trong thành phố chỉ có một.

Trung học Nam Gia có được thể diện cực lớn, trường học muốn in hình của Ngụy Phong thành áp phích cực lớn, treo ở cổng trường làm tuyên truyền, bảo Ngụy Phong nộp một tấm hình sinh hoạt tự nhiên một chút.

Ngụy Phong quả quyết từ chối, nói anh chưa bao giờ chụp hình. .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Thế là trường học chỉ có thể in ra hình giấy tờ nhập học của anh, treo ở những vị trí rõ ràng trong trường, ngay cả trên đèn đường cũng treo, dải lụa màu bồng bềnh.

Không ít các cô gái khi đi qua còn lấy điện thoại ra chụp hình anh, che miệng khẽ cười, ríu rít thảo luận mãi không xong.

Đối với chuyện này, Ngụy Phong cũng cực kỳ cạn lời, bởi vì Chúc Cảm Quả nhìn thấy anh lần nào là giễu cợt anh lần đó, nói anh chi bằng đi chụp một tấm hình chơi bóng rổ in lên còn hơn.

Ảnh giấy tờ cũng ngốc nghếch quá.

Nhưng sự thật chứng minh, cho dù là hình giấy tờ thì giá trị nhan sắc của Ngụy Phong đều hoàn toàn cân được.

Khoảng thời gian đó số con gái tỏ tình với anh tăng gấp bội, không chỉ có học sinh của Trung học Nam Gia mà còn có không ít nữ sinh của những trường xung quanh, đều bị hình giấy tờ… và biển hiệu huy chương chàng cuộc thi Vật lý Stan Cup đả động.

Buổi chiều, Ninh Nặc đi vào phòng học, nói với Lộ An Thuần đang học từ vựng tiếng Anh: “Khi tớ lên đây thì đúng lúc gặp được một em gái xinh đẹp phong cách rất lolita của trường bên cạnh đang tỏ tình với Ngụy Phong đó, cậu biết anh ta nói thế nào không?”

Lộ An Thuần dùng kiểu chữ xinh đẹp viết một chuỗi từ vựng tiếng Anh trên giấy nháp, hững hờ nói: “Nữ thần của tôi là Thang Duy, trừ phi cô phẫu thuật thành như cô ấy. Đúng rồi, thuận tiện đi bơm ngực nữa, ông đây thích xúc cảm tốt.”

Ninh Nặc cười ha ha, đưa tay đẩy cô một cái: “Ngay cả giọng điệu của người ta mà cậu cũng bắt chước được như đúc nha, cũng hiểu rõ quá rồi đó.”

Lộ An Thuần cười cười: “Anh ấy đáng ghét như vậy mà.”

“Rất đáng tiếc, không phải! Nói đùa gì vậy, nam thần Toán học người ta có thể nói ra lời thấp kém như vậy sao?”

“Có lấy bao nhiêu huy chương vàng thì anh ấy cũng không trở thành nam thần được, chó hoang còn tạm chấp nhận.”

Mặc dù cô nói như vậy nhưng Ninh Nặc không hề nghe ra ý ghét bỏ, vừa khéo ngược lại, lại còn có chút cảm giác cưng chiều.

“Đừng nói, trong mắt của nữ sinh các trường quanh đây, Ngụy Phong hoàn toàn xứng đáng làm nam thần học được của trường Trung học Nam Gia chúng ta. Chỉ có cậu không xem anh ta ra gì thôi.” Cô ấy cảm khái nói: “Bài hát đó nói thế nào nhỉ, người được yêu lại quá hững hờ.”

Khuôn mặt Lộ An Thuần hơi cong, cô cười đẩy đầu cô ấy: “Nói linh tinh gì đó.”

“Quay lại chuyện chính, vừa rồi anh ta nói với cô gái tỏ tình là, tôi muốn thi vào Phục Đán, cô có thể thi được không, cô gái cúi đầu suy nghĩ, nói hiện tại thành tích của cô ấy không đủ trình độ, nhưng sẽ cố gắng.”

Bàn tay cầm bút của Lộ An Thuần bỗng nhiên dừng lại một chút, cô nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy: “Dáng dấp cô gái đó giống Thang Duy lắm sao?”

“Ồ… Không giống.”

“Vậy vì sao anh ấy không từ chối?”

Ninh Nặc nhìn cô chằm chằm với ý tứ sâu xa: “Anh ta không từ chối, cậu để ý lắm hả?”

Lộ An Thuần đè mạnh cây bút gel: “Không có, tớ không có để ý đâu!”

“Cuống rồi.”

“Không có đâu.”

Ninh Nặc cười nói: “Anh ta đã dùng lý do như vậy từ chối lời tỏ tình của hơn mười cô gái rồi, anh ta đều hỏi mỗi người là có thi vào Phục Đán được không, cậu nói xem cái tên này… học sinh học lại với điểm tiếng Anh và Ngữ văn chỉ có mấy chục điểm, anh ta có sức mạnh gì chứ, bản thân có vào được Phục Đán hay không cũng là một dấu chấm hỏi lớn đó.”

Trên thực tế, chỉ có Lộ An Thuần biết rõ nhất, Ngụy Phong sẽ không thi vào Phục Đán, giấc mơ của anh là Đại học Hàng không, anh muốn đăng ký thi vào chuyên ngành kỹ thuật máy bay của Đại học Hàng không.

Lộ An Thuần đi ngang qua cổng trường, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy áp phích của anh.

Người đàn ông trên tấm áp phích dường như cũng đang nhìn cô, một tấm hình giấy tờ không hề được trau chuốt, miễn cưỡng làm lộ ra đường nét khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của anh, khung xương cân đối, cho nên dù mặt mũi hơi có vẻ qua loa nhưng cũng đẹp trai anh tuấn. Mắt một mí đơn giản nhưng không nhàm chán, đôi mắt đen sạch sẽ trong veo, mang theo cảm giác mạnh mẽ.

Cô nhìn anh chằm chằm hồi lâu, khóe miệng cong lên mà không nhận ra, cô đi đến trước mặt tấm áp phích của anh, mỉm cười hỏi: “Nhìn em làm gì?”

“Còn nhìn nữa, không được nhìn! Phải thu tiền.”

Cô thấy xung quanh không có ai thì chắp tay sau lưng xích lại gần tấm hình giấy tờ của anh, nhỏ giọng nói: “Trở nên dịu dàng rồi nha, trước kia lúc từ chối hoa khôi không phải anh làm người ta khóc luôn à.”

“Bây giờ còn cổ vũ người khác thi vào Phục Đán nữa, con gái người ta thật sự đến Phục Đán mà lại không tìm thấy anh thì sẽ tức chết mất.”

“Em sẽ đến Học viện Nghệ thuật, không cùng anh thi Đại học Hàng không đâu.”

“Đã định trước không có kết quả rồi.”

“Ồ, anh nói là cùng thành phố à?”

“Anh thích em đến vậy hả?”

Dường như tự nói hơi nhiều, cô chọc cười chính mình, cười khanh khách mãi không xong, trong mắt nở hoa.

Nhưng mà quay người lại, cô bèn nhìn thấy chính chủ tấm áp phích ngồi trên xe motor, nhíu mày nhìn qua cô: “Em phát điên gì với một tấm hình vậy?”

“A anh…” Gương mặt Lộ An Thuần lập tức ửng đỏ, cực kỳ ngượng ngùng: “Anh tới hồi nào vậy!”

Ngụy Phong dùng một chân chống motor, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng trẻo: “Bắt đầu từ câu đầu tiên em nói với tấm hình.”

Lộ An Thuần nâng hai tay che kín mặt, vô cùng xấu hổ: “Chuyện nghe lén thế này không phải hành vi của quân tử đâu!”

“Ông đây vốn dĩ không phải quân tử.” Ngụy Phong gác một đoạn cánh tay lưu loát lên tay lái, nhướng mày nhìn cô: “Hơn nữa, tôi nghe quang minh chính đại, không tồn tại “lén”.”

Lộ An Thuần không muốn để ý đến anh, quay người rời đi, Ngụy Phong lái motor, dùng tốc độ đi bộ đi theo bên cạnh cô: “Tôi cảm thấy cùng thành phố mà em nói ấy, không phải là không thể cân nhắc.”

“Em muốn về thành phố Kinh.”

“Tôi không thích phương Bắc, lạnh lắm.” Bàn tay Ngụy Phong nắm tay lái, đi xiêu vẹo theo hình chữ S: “Em có muốn đến phía Nam không?”

“Tại sao em phải vì anh mà đến phía Nam chứ?”

“Chính em nói mà, cùng thành phố.”

“Em… không có!”

Lộ An Thuần không muốn tiếp tục chủ đề này với anh nữa.

Thật ra, tương lai cô đi đến đâu không phải cho chính cô quyết định, vận mệnh của cô bị buộc trên dây cung, mà sợi dây cung này do người đàn ông đáng sợ kia điều khiển, cô và anh không thể quyết định được tương lai xa không thể chạm tới này.

Ngụy Phong nhìn ra tâm tư của cô, cũng không nói thêm gì nữa, chuyển chủ đề: “Sinh nhật của Chu Úy Nhiên là ngày nào?”

Lộ An Thuần nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh… chủ động nhắc đến cái tên “Chu Úy Nhiên” này, tựa như không còn bài xích nữa.”

“Ngày 15 tháng 8.” Lộ An Thuần luôn nhớ kỹ tất cả tin tức liên quan đến em trai mà mẹ giải thích với cô ở trong thư, sau đó lá thư này bị cô tự tay đốt cháy, tất cả những thứ này đều nằm an toàn trong đầu cô: “Các anh đón sinh nhật nó vào ngày nào?”

“Ngày 2 tháng 11, đây là ngày nó vào viện mồ côi.” Ngụy Phong xuống xe, đẩy xe mô tô đi sóng vai với cô: “Vẫn luôn tổ chức vào ngày này.”

“Vậy thì lấy ngày này đi.” Lộ An Thuần không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại của cậu nhóc: “Tên của nó cũng không phải là Chu Úy Nhiên mà là Ngụy Nhiên, nó là cháu trai của bà Ngụy, cũng là em trai của Ngụy Phong.”

“Nó không về nhà của em được, đúng chứ?” Ngụy Phong cúi đầu nhìn cái bóng hoàng hôn dần kéo dài của hai người: “Điều kiện của nhà em rất tốt, tôi vẫn luôn tìm gia đình nhận nuôi có điều kiện tốt cho nó nhưng không có tin tức, bây giờ nó cũng lớn lắm rồi.”

Lộ An Thuần bỗng dưng rùng mình: “Đúng, nó không về được. Ngụy Phong, chuyện này nhất định không thể có người thứ ba biết được.”

Anh vẫn không biết sự đáng sợ của Lộ Bái, tuyệt đối không chỉ giới hạn ở bạo lực gia đình đơn giản như vậy, nếu như ông ta biết đến sự tồn tại của Ngụy Nhiên thì có trời mới biết ông ta sẽ làm ra chuyện kinh khủng như thế nào.

“Sẽ không có ai biết.” Ngụy Phong nhìn ra được sự sợ hãi trong mắt cô gái, anh cam đoan với cô: “Bao gồm cả chính Ngụy Nhiên.”

Thần kinh kéo căng của cô thoáng thả lỏng, cô đưa tay nắm ống tay áo của Ngụy Phong, dùng giọng điệu thương lượng hỏi: “Hôm nay em có thể tới thăm cậu nhóc một chút không?”

“Không được.” Ngụy Phong quả quyết từ chối, ngồi lên mô tô rồi khởi động máy: “Đi đây.”

“Này!” Lộ An Thuần kéo anh: “Nói lẫy thì nói lẫy, bây giờ anh cũng không tức giận nữa, để em gặp nó một chút đi.”

“Ai nói tôi không giận nữa.” Ngụy Phong hùng hồn nói: “Tôi chỉ không phát cáu với em thôi, không có nghĩa là tôi tha thứ cho em.”

“Vậy anh muốn thế nào mới có thể để em gặp nó.”

Anh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Kêu một tiếng anh trai nghe thử.”

“Ôi anh…” Lộ An Thuần có chút cạn lời: “Có cậu nhóc gọi anh là anh trai vẫn chưa đủ, còn muốn được lợi từ em nữa.”

“Đi đây.” Anh đạp động cơ, điều khiển mô tô chạy đi.

Lộ An Thuần vội vàng đuổi theo, cắn răng nghiến lợi gọi anh một tiếng: “Anh trai.”

Cho dù có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng giọng nói cực kỳ dịu dàng của cô vẫn khiến trong lòng Ngụy Phong rất có cảm giác.

Ngụy Phong bóp thắng, khóe môi cong lên nụ cười thoải mái —

“Gọi anh Phong.”

Lộ An Thuần nghe lời gọi một tiếng: “Anh Phong.”

Thấy cô phối hợp như vậy, Ngụy Phong được voi đòi tiên: “Nói em thích tôi.”

“...”