Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 53: Nhớ anh rồi



Edit: Blue Baby

Kì nghỉ tết kết thúc, Du Khuynh cho thư ký phát thông báo. 10 giờ 30, triển khai cuộc họp.

Trước lúc mở hợp, cô đi tìm Tần Mặc Lãnh, phải tìm hiểu một chút đối với những người phụ trách của các bộ phận. Tần Mặc Lãnh đang vùi đầu xem tài liệu, thỉnh thoảng ấn huyệt thái dương. Xem xong mỗi bộ phận, anh dùng bút đỏ viết các góp ý ở chỗ trống bên cạnh. Ở góc bàn còn một chồng, là báo cáo của các tỉnh, hai hôm nay anh nhìn chằm chằm vào máy tính đến đau cả mắt, yêu cầu thư ký in nó ra.

Du Khuynh gõ cửa đi vào, không khỏi nhíu mày. Tần Mặc Lãnh vậy mà hôm nay lại mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, khí thế ngúc trời nha.

Tần Mặc Lãnh đưa mắt nhìn một cái, không thèm phản ứng.

Ngày đó cô đem quầy triển lãm lỗi thời của Lạc Mông so sánh thành anh, quá tổn thương lòng tự ái. Anh làm gì lôi thôi như vậy?

Du Khuynh đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện với anh.

Anh xụ mặt, mặt không cảm xúc: “Tần tổng, năm mới vui vẻ. Đây là anh thay đổi phong cách à?”

Tần Mặc Lãnh vẫn không ngẩng đầu “ừm”. Giọng điệu anh lãnh đạm: “Năm mới hình ảnh mới, mua quần áo mới, còn phải nâng cao hình ảnh bản thân”

Du Khuynh “Cuộc phẫu thuật này không thành công nha, anh xem anh mặt sao vẫn cúi gầm xuống vậy”

Tần Mặc Lãnh: “…”

Bị tức giận muốn chảy máu não. Quên mình đã xem đến dòng nào.

Anh nhìn lên: “Em không cảm thấy, em nên nói lời xin lỗi với tôi à?”

“Tôi còn chưa nói em viết cho tôi bảng kiểm điểm, em lại còn muốn trả đũa. Em không phải tự nên kiểm điểm một chút, vì sao đối thủ cạnh tranh đã mang sản phẩm trưng bày, bên này Lạc Mông vẫn sử dụng poster cũ của năm ngoái?”

Du Khuynh lấy vitamin C bên góc bàn của anh, mở ra đổ hai viên, bỏ vào miệng. Hai ngày nay đi khảo sát thị trường, vừa mệt vừa lạnh. Hôm nay dậy sớm, cả người không có sức lực. Có chút muốn bị cảm.

Tần Mặc Lãnh vỗ vỗ tập tài liệu: “Tôi đã sắp ba ngày không chợp mắt rồi.”

Đương nhiên, có chút khoa trương, nhưng mà một ngày cũng chỉ ngủ có mấy tiếng. Từ khi nhận được bức ảnh kia của cô, đặc biệt là cùng Đoá Tân trong khung hình, anh nuốt không trôi cục tức này, trong thời gian tết anh đến cửa cũng không bước ra.

Du Khuynh nói đến việc chính: “Tìm anh để tìm hiểu về người phụ trách của các bộ phận một chút.”

Tần Mặt Lãnh đăng nhập vào hòm thư: “Gửi cho em đây, kiểm tra và xác nhận lại một chút.”

Đoán được cô sẽ tìm anh để tìm hiểu tình hình, nửa đêm không ngủ được, liền sửa sang cập nhật lại cho cô.

Du Khuynh mở ra hòm thư trên điện thoại: “Sáng nay anh có làm gì khác hay không?”

Tần Mặc Lãnh hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi cùng em tham gia cuộc họp.”

10 giờ 20, Du Khuynh cùng Tần Mặc Lãnh đi vào phòng họp trước 10 phút.

Những người phụ trách các bộ phận đã sớm đến rồi, ở đó khe khẽ bàn bạc.

Người đứng đầu thay đổi, đối với bọn họ người mới này không biết gì cả. Tính tình, phong cách làm việc, một chút cũng đoán không ra.

Du Khuynh vào, bọn họ ngồi xong, liền xem máy tính của mình. Mỹ nữ đẹp mắt, mặt kệ là nam hay nữ, đều trộm nhìn thêm vài lần.

Lực chú ý đều bị nhan sắc cùng khí chất của cô thu hút, đến cả việc hôm nay Tần Mặc Lãnh mặc áo sơ mi màu hồng nhạt cũng không ai chú ý đến.

Du Khuynh chịu tác động của nơi làm việc trước kia, khi làm việc với các nhà môi giới, mỗi ngày lớn nhỏ đều đến liên tục, người đến đông đủ sẽ liền bắt đầu, không nói những lời dạo đầu vô nghĩa, nói thẳng.

“Đoá Tân tổng cộng cho ra thị trường bao nhiêu quầy trưng bày? Mỗi quầy trưng bày chi phí bao nhiêu? Mỗi tháng sẽ cho cho quầy trưng bày bao nhiêu chi phí? Bọn họ thảo luận từ phía trên xuống sau đó thực hiện quầy trưng bày tốn bao nhiêu thời gian?”

Liên tiếp bốn cái vấn đề được đề cập đến, còn là những vấn đề liên quan đến đối thủ cạnh tranh. Giám đốc marketing sửng sốt. Những vấn đều này, anh ta đều không chuẩn bị cái nào.

Anh ta cho rằng hôm nay Du Khuynh sẽ nắm trước tình hình tiêu thụ, cùng với mục tiêu trong năm nay, định hướng các sản phẩm mới. Trước lúc hợp, anh ta đã chuẩn bị hai giờ. Ai nào biết cô không theo lẽ thường ra bài.

Người đứng đầu điều tra thị trường, cũng cúi đầu không nói. Những tin tức này, vốn dĩ anh ta cũng phải nắm chắc, lại thấy tắc trách. Kỳ nghỉ ba ngày, anh ta bên cạnh người nhà kéo gần khoảng cách.

Trong phòng hội nghị ngẫu nhiên sẽ có tiếng click chuột, nhưng lúc này lại yên ắng.

Tần Mặc Lãnh hôm nay đến đây chỉ làm người nghe, anh lười nhác dựa vào ghế dựa. Chiếc áo sơ mi này làm nổi bật sự trẻ trung phong lưu của anh. Không có nút ở tay áo, anh trực tiếp đem ống tay áo kéo lên. Thỉnh thoảng anh sẽ liếc mắt giám đốc marketing một cái.

Phòng họp trầm mặc.

Giám đốc marketing căng da đầu nói: “Sau khi tan họp, nội trong nửa giờ tôi sẽ cho cô đáp án.”

“Tôi cho rằng bộ phận tiêu thụ sẽ có sẵn số liệu này”. Du Khuynh nói xong nhìn về giám đốc marketing “Số liệu tôi đã thu thập xong rồi, anh nói xem đến lúc đó nếu so hai bản số liệu với nhau có khác nhau thì làm thế nào?”

Giám đốc marketing: “…”

Đau đầu ngày lại càng đau đầu thêm. Làm cho người quản lý chuyên môn này không có chỗ dung thân.

Du Khuynh đem mấy vấn đề vừa rồi hỏi lại tự trả lời: “Đoá Tân ở trong nước đã thực hiện 40 vạn quầy trưng bày, song công ty cùng mở và cá nhân mở cũng không cách nhau mấy. Cá nhân mở mất 900 tệ, song công ty cùng mở mất đại khái 600 tệ. Quầy trưng bày đầu thu về 300 triệu tệ. Phí cho người bán sẽ là 2-3 phần tư, nếu như để ở những nơi bắt mắt thì sẽ tốn phí cao nhất là 210, nếu như ở những cửa hàng bình thường thì mỗi tháng là 6-70 tệ”

Ngừng lại.

“Những nhân viên của Đoá Tân, thương lượng cùng chủ tiệm, đến lấy sản phẩm ra trưng bày hoàn tất, theo tôi biết đến ngắn nhất là dùng 4 giờ, dài nhất không quá ba ngày.”

Nói xong, phòng họp trầm mặc.

Chỉ có âm thanh của tiếng bút phát ra “soạt soạt” ghi trên giấy.

Mặc kệ là bộ phận tài vụ, marketing, hay là người phụ trách điều tra thị trường, đều cúi đầu ghi chép.

Động tác bên Đoá Tân bên kia quá nhanh, Triệu Thụ Quần cũng tàn nhẫn, đem thời điểm triển khai vào những ngày cuối năm trước tết nguyên đán, mọi người đều thả lỏng, ngóng trông kỳ nghỉ, mong qua năm cũ.

Mà Đoá Tân, khoa chiêng gõ mỏ dựng lên các quầy triển lãm. Vừa làm quầy trưng bày xong, vừa lúc được nghỉ tết, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, căn bản là không cho bọn họ thời gian phản ứng. Hơn nữa trước đó, cũng không lộ ra bất kì tin tức gì.

“Chúng ta nói đến vấn đề thứ hai.” Du Khuynh nhấp một ngụm cà phê.

Tim mọi người thấp thỏm.

“Nghiệp vụ của Đoá Tân, khả năng khống chế, cùng tình trạng khách hàng của họ, mọi người rõ như ban ngày.” Du Khuynh hỏi: “Tôi muốn biết, quản lý nghiệp vụ, quản lý khu vực của Lạc Mông, có bao nhiêu khả năng có thể đạt đến trình độ khống chế như vậy? Hội nghị tuần sau, tôi hy vọng sẽ có đáp án.”

Giám đốc marketing: “Được”

Cô đây là cho bọn họ một câu kim cô chú. Kim cô chú là câu thần chú của Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện, phim Tây Du Ký, được ví với việc khống chế, trói buộc người khác.

Du Khuynh: “Tôi không rành về bên tiêu thụ, bộ phận tiêu thụ quản lý nhân viên như thế nào, việc bán ra hay phương án gì đó, tôi không dám múa rìu qua mắt thợ. Chỉ cần ở trong khuôn khổ pháp luật đều ok.”

Giám đốc marketing thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Anh ta sợ Du Khuynh là người ngoài nghề lại muốn nhúng tay vào chuyện nội bộ của các bộ phận.

“Giám đốc Tiết, đối với việc trưng bày của Đoá Tân, ông đã chuẩn bị ứng phó như thế nào?” Du Khuynh hỏi tiếp.

Vấn đề này giám đốc marketing có chuẩn bị: “Quầy trưng bày của Lạc Mông chúng ta tuy rằng đã lỗi thời, nhưng vẫn có thể dùng, chúng ta dùng poster của sản phẩm mới, làm áo khoác cho các quầy trưng bày, từ trên xuống dưới đều thay đổi, quầy trưng bày cũ sẽ như được đổi mới.”

“Vật liệu chi phí tiêu hao, đại khái khoảng hai ngàn vạn đổ lại.”

Du Khuynh gật đầu: “Poster chủ yếu về màu sắc, anh chuẩn bị dùng loại máu sắc nào?”

Giám đốc marketing “..”

Anh cũng chưa nghĩ đến vấn đề này. Vấn đề này thường sẽ do các công ty về bên thiết kế sẽ lo. Nhưng mà trước mặt lãnh đạo, kiêng kị nhất là nói hai chữ không biết.

“Muộn nhất là trước giờ tan làm, tôi sẽ đưa ra phương án chuyển đến hòm thư cô.”

Du Khuỳnh “ừm”, kế tiếp lại chuyển vấn đề: “Trước mắt thì trên thị trường cạnh tranh với quầy trưng bày của chúng ta cũng chỉ có Đoá Tân”

Cô đem poster của Đoá Tân chiếu lên.

“Poster của Đóa Tân lấy màu vàng chanh làm chủ, phối màu, màu lam của bảng. Thanh thấu, sảng khoái. Chỉ có màu xanh của táo cùng nho, là không thu được cảm giác màu màu vàng chanh mang lại”

Giám đốc marketing đã hiểu, màu sắc chủ đạo muốn sử dụng vào xanh của táo “Màu nho cho người ta cảm giác dày nặng, không thanh mát.”

Du Khuynh gật đầu, dừng vài giây: “Công ty truyền thông trước đó hợp tác cùng chúng ta có phải nên thay đổi hay không? Sản phẩm mở rộng nhưng không hề có ý tưởng mới. Đổi thành công ty nào tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ cần thấy phương án cuối cùng.”

Giám đốc marketing đồng ý: “Được, đến lúc đó sẽ mở cuộc đấu thầu”

Du Khuynh không nhiều lời nữa, cô đã rõ ràng, giám đốc Tiết cùng công ty truyền thông có lén lút lợi ích. Cô cũng không đánh vỡ cân bằng lợi ích này, vẫn là giao cho tự họ tìm công ty hợp tác khác. Nhưng nếu như muốn tính đến việc tiêu tiền, tất nhiên là cô muốn sẽ có phương án tối ưu hiệu quả nhất.

“Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy thì tan họp thôi.” Du Khuynh khép lại laptop.

Tần Mặc Lãnh và cô một trước một sau ra khỏi phòng họp. Chờ tiếng bước chân đi xa, những người còn lại như trút được gánh nặng dựa vào ghế. Ngắn ngủi hơn mười phút, so với làm một ngày còn khiến người mệt mỏi hơn.

Vào thang máy, Tần Mặc Lãnh mới mở lời: “Cuộc họp của em hôm nay, là ngắn nhất trong lịch sử, bọn họ một đám người như đi trên tảng băng mỏng”

Du Khuynh: “Không phải tôi lợi hại, là bọn họ không đủ tự tin”

“Anh bình thường mở họp với bọn họ, bọn họ sẽ ở trạng thái gì?”Cô hỏi

Tần Mặc Lãnh: “Không chú ý. Hôm nay không phải nhàn đến hoảng sao, nhàm chán, liền quan sát một chút. Em thật sự muốn đổi công ty thiết kế sao?”

Anh xoay mặt nhìn cô.

Du Khuynh “ừm. Thiết kế quá khó, có khả năng là thấy hợp tác cùng công ty chúng ta lâu rồi, quan hệ đủ tốt rồi, sẽ không đổi bọn họ đi, bọn họ lại có chút làm lấy lệ.”

Thang máy dừng bọn họ lên tầng.

Tần Mặc Lãnh ấn tầng, nhắc nhỡ cô: “ Công ty kế hoạch Văn Ngưng, chủ công ty tên Lãnh Văn Ngưng”

Du Khuynh không quen biết: “Sao vậy, là bạn gái cũ của anh à?”

Tần Mặc Lãnh: “Người yêu cũ của Quý Thanh Viễn”

Du Khuynh “…”

Khu vực văn phòng, không thích hợp nói đến vấn đề này.

Du Khuynh ý bảo Tần Mặc Lãnh đi đến văn phòng của cô, cửa vừa đóng, cô nhíu mày: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì, tôi còn tưởng là em biết” Tầng Mặc Lãnh giải thích: “ Lãnh Văn Ngưng cùng Lạc Mông chúng ta hợp tác 6-7 năm, lúc đó nhà em còn chưa đầu tư Lạc Mông, Quý Thanh Viễn và chị của em cũng chưa quen biết.”

“Vậy là tốt rồi” Du Khuynh mở tư liệu ra, bắt đầu bận rộn.

“Tôi không nhằm vào ai, trong giới thiết kế, phương án già cỗi lỗi thời, tôi dư tiền, muốn đưa đến cho họ dùng sao?”

Tần Mặc Lãnh đánh giá cô: “Được, tùy em quyết định. Dựa vào mối quan hệ hai ta dùng chung lọ vitamin C, tôi tạm đứng về phía em.”

Du Khuynh: “…”

Đến gần giữa trưa, cuộc họp hàng thàng của Đoá Tân cũng tan. Triệu Thụ Quần bước ra đầu tiên, còn chưa đến thang máy.

“Giám đốc Triệu”

Triệu Thụ Quần xoay người, Kiều Dương từ phía sau đuổi tới.

“Có việc gì?”

Kiều Dương đưa cho anh một phần báo cáo: “Năm trước lợi nhuận Lạc Mông 19.6 tỷ. Từ khi Tần Mặc Lãnh đến đó phân chia phần bánh béo bở, giờ giống như đoạt miếng thịt béo bở trong miệng cọp, đều liều mạng. Hiện tại bên đoàn đội của họ còn thêm một Du Khuynh, thị trường năm nay, so với năm trước càng khó nhằn hơn.”

Triệu Thụ Quần hơi hơi gật đầu, vừa nhìn vừa đi.

Kiều Dương nhắc nhở anh ta: “Bên thị trường Bắc Kinh, không thể để lại nhược điểm gì để vào tay Du Khuynh. Bằng không thì không ổn. Dư luận sẽ không yên, chuyện gì cũng sẽ lôi chúng ta vào”

Triệu Thụ Quần biết Kiều Dương ám chỉ điều gì, ai cũng không nghĩ đến, Du Khuynh sẽ trở lại Lạc Mông, sẽ đứng ở phía đối đầu với Đoá Tân, đến mặt của Phó Ký Trầm cũng không nể.

Mấu chốt là, ông chủ Tiền với Du Khuynh còn có quen biết.

Triệu Thụ Quần trở lại bộ phận tiêu thụ, Tiêu Dĩ Lâm đang ở văn phòng, anh ta gõ gõ cửa: “Đến đây một chút”

Tiêu Dĩ Lâm đem tài liệu báo cáo trong tay để “phẹp” lên trên bàn, nhìn bộ dạng này của cô, làm như anh thiếu tiền cô không bằng.

“Chuyện gì?” Tiêu Dĩ Lâm cũng không cho anh ta sắc mặt tốt, dựa vào bàn anh ta nói chuyện, hay tay khoanh lại, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Triệu Thụ Quần: “Ông chủ Tiều cùng thương mại Trác Hoa, bên phía cô tiến triển tới đâu rồi?”

Tiêu Dĩ Lâm không lên tiếng. Ông chủ Tiền khó chơi, làm thế nào cũng không chịu từ bỏ phân phối của Đoá Tân, còn hợp đồng với ông chủ Tiền đến tháng 10 này mới hết hạn.

Phiền.

Thương mại Trác Hoa, thực lực quá mạnh, tương đối khó quản lý.

Triệu Thụ Quần hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt, việc công ty, việc trong nhà, tất cả đều nháo nhào.

Anh ta xoa mũi “Tôi cho rằng sự kiện lần trước với Du Khuynh, kiểm điểm cũng viết, cũng bị xử phạt, có thể rút ra bài học rồi.”

Kết quả dạy mãi không sửa. Hợp đồng cùng thương mại Trác Hoa, anh ta không cẩn thận.

Cô nói ông chủ Trác Hoa đáp ứng rồi, trước làm tiêu thụ, chuẩn bị tháng 10 tiếp thị trường của ông chủ Tiền.

Mặc dù là ăn chia nhau, năm nay cũng có thể kiếm được không ít. Hợp đồng phía Viên Văn Văn, cho hợp đồng được thông qua. Anh ta liền không nghi ngờ cô.

Mỗi ngày nhiều hợp đồng như vậy, cho dù là anh, hay là phó giám đốc, cơ bản đều là nhìn sơ là kí tên, căn bản không xem nội dung cụ thể. Rốt cuộc phía dưới có người ngầm phối hợp.

Nào biết Tiêu Dĩ Lâm thông đồng Viên Văn Văn, đem điều khoản hợp đồng lén lút sửa lại. Chờ đến lúc anh ta biết, thương mại Trác Hoa đã đánh vào khoản chuẩn bị giao hàng. Cách làm việc của anh ta cũng thất trách, không nhìn kỹ hợp đồng, quản lý cấp dưới cũng không tốt.

“Trong khoảng thời gian này cô đem việc trong tay phân chia ra đi, tôi giúp cô xử lý, cô tập trung hết tinh lực, tự mình giải quyết việc của ông chủ Tiền đi”

Tiêu Dĩ Lâm: “Anh cùng tôi đi đi”

“Tiêu Dĩ Lâm, đừng có được voi đòi tiên.”

Việc này đối với Tiêu Dĩ Lâm mà nói, hiện tại cũng đã khó giải quyết, nóng phỏng tay: “Đừng nóng giận, là tôi không đúng, tha thứ cho tôi một lần đi.”

Triệu Thụ Quần vẫy vẫy tay: “Đóng cửa lại”

Tiêu Dĩ Lâm đi rồi, văn phòng lại yên tĩnh. Triệu Thụ Quần lúc rãnh rỗi, liền không khỏi ngẩn người.

Mấy ngày nay, Trần Ngôn đối với anh ngày càng lạnh nhạt, ngoài trừ lúc ở trước mặt con, ngẫu nhiên trả lời anh một câu, thời gian khác, cho dù anh nói gì cô đều không lên tiếng.

Anh hỏi cô, cô muốn như thế nào, cô nói không ly hôn. Anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn, cũng không phải không yêu cô.

Lúc ấy, Trần Ngôn vẫn không nói chuyện như cũ, tay duỗi đến trước mặt anh. Nửa ngày anh mới phản ứng kịp, là hỏi anh tiền lương.

Trước kia đều là đầu mỗi tháng, anh sẽ đúng hạn chuyển mười vạn cho cô, nếu như có những ngày lễ, anh còn cho cô thêm hai vạn, cho cô mua sắm thêm quần áo hay là túi gì đó. Tối hôm qua, anh đem tiền gửi cho cô.

Ngày đầu của kỳ nghỉ, bận rộn, nghênh đón chiều hoàng hôn.

Phó Ký Trầm kết thúc video gọi nước ngoài, đã trôi qua 6 giờ.

Trên điện thoại, ngoài trừ thông báo về tin tức công việc, thì không có thông báo gì từ Du Khuynh.

[Còn ở công ty sao?] Phó Ký Trầm gửi đi file ghi âm.

Du Khuynh trả lời lại: [ Ừm. Đang suy nghĩ đến anh, anh liền gửi tin nhắn đến]

Phó Ký Trầm: [Nếu anh không chủ động gửi giọng nói cho em, em tính không lên tiếng đến khi nào?]

Du Khuynh: [Tính đợi đến khi anh gửi giọng nói đến cho em, sau đó em sẽ trả lời anh: Phó Ký Trầm em nhớ anh]

Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm vào đoạn phía sau tin nhắn. Hôm qua bọn họ không có gặp nhau. Ở cùng một thành phố, cách nhau cũng không tính là quá xa, đã hai ngày không thấy nhau rồi, không nói nổi mà.

[Xíu nữa đến trước mặt em, em nói lại một lần nữa cho anh nghe]

Phó Ký Trầm mở tủ lạnh, cầm hai lọ nước hoa, đi đón Du Khuynh tan làm.

Anh còn không ít việc công ty cần xử ký, trên đường đi đón người cũng không nhàn rỗi.

Thỉnh thoảng, anh sẽ ngẩng đầu xem biển báo giao thông. Còn chưa đến. Trên biển quảng cáo, là sản phẩm mới của Đoá Tân năm nay, đã bắt đầu tuyên truyền thông báo.

Đến dưới lầu Lạc Mông, Phó Ký Trầm đợi hơn mười phút, Du Khuynh mới ra đến, cô vốn dĩ định tăng ca đến 9 giờ, anh đến đây đón cô, cô liền mang việc về nhà làm. Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, bắt tay xử lý công việc vận tốc gấp đôi.

“Đã lâu không gặp.” Du Khuynh đóng cửa xe.

“Ừm. Sợ em nhớ anh, liền đến cho em nhìn.” Phó Ký Trầm nhắc nhở cô: “Gặp mặt phải nói lại cho anh câu kia, không quên chứ?”

Xem đến thành ý đến đón cô, Du Khuynh liền tiến đến bên tai anh nói: “Nhớ anh rồi.”

Phó Ký Trầm từ tủ lạnh xe lấy ra một lọ nước hoa: “Làm việc vất vả rồi.”

Du Khuynh nhận lấy lọ nước hoa, lọ nước hoa này trước kia cô chưa từng thấy qua nên cũng không biết nó là hạng đồ cổ như thế nào. Cái lọ cũng rất độc đáo.

Cô hỏi anh: “Có phải em lặp lại thêm lần nữa, em nhớ anh rồi, anh lại cho em thêm lọ nữa không?”

Phó Ký Trầm đem mặt cô đẩy ra: “Chờ em biểu hiện tốt hơn rồi tính tiếp.”

Du Khuynh cười, ôm lấy hắn “Em hôm nay biểu hiện cũng không tệ mà.”

Phó Ký Trầm: “Giữ lại một ít mặt mũi đi”

“Ở trước mặt anh cùng với nước hoa, những thứ đó vứt hết đi.” Du Khuynh đem nước hoa đặt bên bả vai trái của anh, cô cũng nương theo ghé vào vai trái anh.

Lúc sau, cô đem nước hoa đặt ở vai phải anh, cô lại đứng dậy, đem cằm gác lên vai phải anh.

“Em chính là cỏ đầu tường, nơi nào có nước hoa, em hướng về nơi đó.”

Phó Ký Trầm: “…”

Anh rũ mắt nhìn cô: “Chỉ một lọ nước hoa, em liền vui vẻ như vậy à”

Du Khuynh: “Bởi vì lọ nước hoa này là của anh tặng đó.”