Tình Yêu Dành Cho Anh

Chương 62: Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn học nấu ăn



Edit: Blue Baby

Du Khuynh hôm nay tới đón Bàng Lâm Bân, mang theo hai chiếc xe, phô trương không hề nhỏ.

Bàng Lâm Bân có xe, người phụ trách chi nhánh công ty biết hành trình của ông, đoàn người trợ lý ngồi công ty xe trở về, ông và Du Khuynh về cùng xe.

Tính một chút, ông và Du Khuynh đã hơn bốn năm không gặp nhau. Lần trước thấy cô, là khi ở lễ tốt nghiệp của cô.

Khi đó ông và Lệ Băng đã ly hôn, kết thúc bảy năm hôn nhân vô vị.

Ông được nhà trường mời phát biểu tại hội nghị. Biết Du Khuynh cũng ở trường đại học đó, còn là sinh viên tốt nghiệp nên ông đã gọi điện chúc mừng một chút.

Khi đó ông mới biết được, không ai tham gia lễ tốt nghiệp của cô, cô là một trong những sinh viên tốt nghiệp ưu tú nên được đại diện lên phát biểu trong buổi lễ. Vào giây phút đó, không ai chia sẻ với cô niềm vui sẽ không bao giờ gặp lại trong đời này.

Lệ Băng lúc ấy còn ở trong nước, còn Du Thiệu Hồng vì cái gì cũng không qua cùng cô, ông cũng không hỏi Du Khuynh nhiều. Hẳn là do bận việc công ty, không thể phân thân mà đến được.

Ngày đó lịch trình của ông rất dày, vất vả lắm mới rút ra được 20 phút cùng cô gặp mặt.

Ông hỏi cô, cô muốn quà tốt nghiệp gì, ông bù đắp sau cho cô.

Cô nói cô không cần, cô không có mong muốn gì, đều mua đủ rồi. Trước lễ tốt nghiệp một ngày, cô đã tiêu hơn 3000 vạn* (30 triệu tệ) để chúc mừng bản thân tốt nghiệp.

3000 vạn*: 30 triệu tệ

Một đoạn đường trưởng thành này tiền chưa từng vắng mặt, phần lớn thời gian cũng chỉ có tiền bầu bạn cùng cô. Kể cả ông trong suốt cuộc hôn nhân tồn tại mấy năm của ông và Lệ Băng, mỗi khi đến dịp lễ tết ông cũng là chuyển khoản tiền cho bà ấy.

Sau đó, ông và Du Khuynh cũng không liên hệ lại.

“Chú Bàng, nếm thử một chút sản phẩm mới của Lạc Mông bọn con thử xem.” Du Khuynh đệ một lọ đồ uống cho hắn.

Bàng Lâm Bân thu hồi suy nghĩ, nhận lấy chai nước uống, cười: “Đại tiểu thư, chú vẫn làm theo những chỉ thị của ngài, lời thoại ngài gửi cho chú, nên chú đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thù lao thì tính như thế nào đây?”

Du Khuynh liền một giây tiến vào trạng thái công việc: Ở Bắc Kinh có một mảnh đất muốn bán đấu giá, chú có quan tâm không?”

Thực ra thì cô biết, Bàng Lâm Bân nhất định sẽ quan tâm, công ty quản lý tài sản trong nước của ông cũng đã đặt chân vào lĩnh vực bất động sản.

Bàng Lâm Bân: “Phó Ký Trầm và Tần Mặc Lãnh đến bây giờ vẫn tranh giành miếng đất đó à?”

“Đúng vậy.” Du Khuynh đem tình huống trước mắt nói cho Bàng Lâm Bân: “Bởi vì các thủ tục liên quan quá phức tạp và rườm rà, rủi ro cao, cho nên cuộc chiến giằng co mãi vẫn chưa có kết quả.”

“Nếu ba bên hợp tác chiến lược để cùng nhau giành được mảnh đất này, số tiền tiết kiệm được từ khâu trung gian sẽ rất nhiều, cũng nhanh chóng lấy lại lợi nhuận cuối cùng, còn có thể hạ thấp mức rủi ro.”

Du Khuynh lại nói bản thân có thể thúc đẩy ba bên bọn họ nắm chắc hợp tác.

“Phó Ký Trầm cùng Tần Mặc Lãnh ai cũng không muốn thỏa hiệp, nếu chú gia nhập vào thì sẽ không giống như vậy nữa, không tồn tại thắng thua, đều là nhường nhau một bước. Hai người bọn họ về sau có thể nhờ sự giúp đỡ từ tài nguyên ở thị trường nước ngoài của chú, chú ở thị trường trong nước có thể nhờ sự giúp đỡ từ quan hệ, tài nguyên từ hai người bọn họ. Cả ba đều thắng.”

Bàng Lâm Bân gật gật đầu, có lẽ, có thể suy xét được.

Bên hạng mục của cậu Lãnh Văn Ngưng, ông tính toán sẽ rút khỏi.

“Con và Lãnh Văn Ngưng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không phức tạp như vậy. Một chữ, tiền. Để cho cô ta được lợi nhiều như vậy, cô ta còn không biết đủ. Con muốn đổi một công ty khác, cô ta liền đến uy hiếp con. Cô ta có gia cảnh, có quan hệ không tệ, nhưng Lạc Mông không cần.”

Du Khuynh cũng tự mình vặn ra một chai đồ uống, vừa đưa bên môi cô mới nhớ ra mình không nên uống.

Bàng Lâm Bân tiếp lời, nói: “Có nghĩa là, nếu con không cùng con bé hợp tác, con bé liền dùng gia cảnh, quan hệ khiến cho con không hài lòng, đồng thời các quảng cáo tuyên truyền của Lạc Mông cũng có thể bị đè ép.”

Du Khuynh nghĩ đến hậu quả này: “Cũng không có gì, con đều có kế hoạch.”

Bàng Lâm Bân gật gật đầu: “Vậy được. Cố gắng hòa khí sinh tài*.”

Hòa khí sinh tài*: có thể hiểu giữ gìn hòa khí, kiềm chế cảm xúc từ đó tiền tài sẽ sinh sôi hơn.”

“Con cũng nghĩ vậy.” Du Khuynh tự đánh giá bản thân: “Con cảm thấy mình cũng coi như là thông tình đạt lý.”

Cô đã làm việc được bốn năm, nhiều quy tắc bất thành văn ở nơi làm việc, lúc các đồng nghiệp đấm đá lẫn nhau, sự bất công và trói buộc từ sếp của cô, cô có thể nhịn được thì đều nhẫn nhịn. Rốt cuộc là ai cũng đều không dễ dàng, đều là vì kiếm sống.

“Lãnh Văn Ngưng khác những đồng nghiệp và cấp trên trước đây của con.”

“Cô ta kiểu căng ương ngạnh, điều đó là đương nhiên. Nhưng mấu chốt là cô ta kiếm tiền vừa kiếm từ nơi con, lại vừa không phối hợp, còn bày ra một bộ dạng là con là không làm gì được cô ta cả.”

Bàng Lâm Bân đưa ra một phép ẩn dụ: “Mặc dù mọi con đường đều đến La Mã, nhưng con và Lãnh Văn Ngưng may mắn được sinh ra trực tiếp ở La Mã, đó là điểm đích mà hầu hết mọi người sẽ không bao giờ đạt được trong cuộc đời này. Con bé được sinh ra trong một gia đình quý tộc ở Rome, còn con được sinh ra ở một gia đình phú hào ở La Mã. Con có tầm nhìn của một doanh nhân và bản chất của một thương nhân. Lãnh Văn Ngưng có sự kiêu ngạo của một quý tộc, nhưng con bé lại thiếu sự thân sĩ của một quý tộc.”

“Thế thì điểm mâu thuẫn liền xuất hiện rồi.”

“Không nói về việc này nữa mất hứng.” Ông lấy một hộp quà xinh xắn tinh xảo từ trong túi ra: “Rất vinh hạnh, lại lần nữa cùng con trở thành người một nhà, cũng hy vọng vẫn luôn là người một nhà.”

Du Khuynh nhận lấy: “Thật đúng là chuẩn bị nước hoa cho con?”

Bàng Lâm Bân: “Mẹ con thay chú chuẩn bị.”

Du Khuynh có chút không dám tin, nhưng cũng không nhiều lời.

“Cảm ơn.”

Bàng Lâm Bân nói đến đó thì dừng, nói nhiều ngược lại phản tác dụng.

Du Khuynh đặt nhà hàng và nhờ Trần Ngôn giúp đỡ. Lúc đến nhà hàng, sắc trời đã tối.

Trần Ngôn dành riêng cho cô một phòng riêng có tầm nhìn ra cảnh đêm đẹp nhất.

Du Khuynh bảo người phục vụ ra ngoài, cô tự mình rót trà cho Bàng Lâm Bân: “Vội quá nên con không kịp chuẩn bị quà cho chú, đến lúc đó con sẽ chọn cho chú một phần thật tốt.”

“Có tấm lòng là đủ rồi.” Bàng Lâm Bân nói đến việc cùng Lệ Băng lãnh chứng, “Cũng là mới quyết định. Hồi tháng 1 là lúc chú cùng mẹ con không còn bên ở bên nhau.”

Du Khuynh nói: “Con cũng rất ngạc nhiên, chú và mẹ con thế nhưng lại phục hôn.”

“Là chú liên hệ mẹ con.”

“Nhất định là có chuyện gì cảm động bà ấy, bằng không bà ấy hẳn là sẽ không dễ dàng lại cùng chú ở bên nhau.”

Bàng Lâm Bân cũng không biết là điều gì đã cảm động Lệ Băng, hai năm trước ông cùng Lệ Băng bắt đầu liên hệ nhưng đứt quãng, đều là ông tìm bà.

Nguyên nhân là do ông có một giấc mơ. Coi như là một cơn ác mộng.

Hai năm sau ly hôn, ông mơ thấy Lệ Băng, bà bị bệnh rất nghiêm trọng, chữa không hết.

Cái loại cảm giác chân thật này, thẳng đến khi tỉnh mộng, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, trong lòng ông còn sợ hãi.

Lúc ấy nửa đêm, ông không lo lắng có thể quấy rầy Lệ Băng nghỉ ngơi hay không, ông gọi điện cho Lệ Băng. Lệ Băng rõ ràng rất ngạc nhiên, bà bày tỏ lòng biết ơn, nói bản thân không sao. Ông vẫn không yên tâm, khuyên bà đi kiểm tra sức khoẻ. Lệ Băng ở trong điện thoại im lặng một hồi.

Sau khi ngồi bình tĩnh lại, ông suy nghĩ, có phải bà đang mắng ông bị bệnh tâm thần hay không.

Hai ngày qua đi, trong lòng ông vẫn lo lắng không yên. Những cảnh trong mơ quá mức rõ ràng, không thể quên được.

Cuối tuần, ông bay đến thành phố nơi bà đang sống, đưa bà đi kiểm tra sức khỏe. Lệ Băng nhìn chằm chằm ông một hồi lâu, một lời cũng chưa nói, cuối cùng bà vẫn đồng ý đi bệnh viện.

Đợi khi các mục kiểm tra sức khỏe của bà đều kết thúc, bà đưa ông đến khoa tâm thần. Ông nói với bà: Lệ Băng, anh không bị bệnh, anh rất bình thường, không cần đi xem bác sĩ.

Nói xong, chính ông cũng rất bất đắc dĩ. Bởi vì nghe có vẻ khiến cho người ta thực hoài nghi.

Khi đó ông mới chợt nhận ra rằng, Lệ Băng sở dĩ đồng ý đi bệnh viện với ông thực ra là muốn dẫn ông đi khám bác sĩ, cho rằng tinh thần ông xảy ra vấn đề.

Nghe thế, Du Khuynh đột nhiên bật cười, nhanh chóng che mặt lại: “Chú Bàng, chú tiếp tục đi.”

Bàng Lâm Bân: “……”

Chính ông cũng tự bật cười. Uống một ngụm trà, tiếp tục kể.

Trong lúc xếp hàng chờ bác sĩ, Lệ Băng nói với ông rằng có vấn đề gì cũng không sao, là vợ chồng, bà sẽ giữ bí mật cho ông và cùng ông đi khám.

Sau đó, ông đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe của bà, bà đợi kết quả kiểm tra của ông. Hai người đều bình thường, không có vấn đề gì.

Lệ Băng nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình, nói: Bàng Lâm Bân, kết hôn bảy năm, ly hôn hai năm, đây là lần đầu tiên anh quan tâm tôi.

Sau đó bà lái xe rời đi. Bà không tiễn ông đi, cũng lại không xen vào chuyện của ông nữa.

Từ sau ngày hôm đó, ông cũng thường xuyên gọi điện thoại cho bà, lúc đi công tác tới thành phố bà sống cũng sẽ đi thăm bà. Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, ông cũng có bay qua đó.

“Sự việc đại khái là như vậy, chẳng có gì là oanh oanh liệt liệt cả.” Bàng Lâm Bân nhìn Du Khuynh: “Còn muốn biết chuyện gì nữa không?”

Du Khuynh hỏi: “Là điều gì khiến chú quyết định bước vào tòa thành vây hôn nhân lần thứ ba vậy ạ?”

Bàng Lâm Bân bắt chéo hai chân, dựa lưng vào sô pha, suốt quá trình trạng thái hoàn toàn thả lỏng, ông nghiêm túc nghĩ ngợi: “Đáp án của chú có thể chẳng có ý nghĩa tham khảo gì với cháu, lựa hôm nào cháu trò chuyện với mẹ cháu xem.”

Du Khuynh mỉm cười yếu ớt nhưng không tiếp lời.

Dùng bữa cơm đơn giản xong, Bàng Lâm Bân còn phải về công ty chi nhánh, buổi tối có một cuộc họp. Trước khi đi, ông đưa phương thức liên lạc của người phụ trách công ty chi nhánh cho Du Khuynh.

Bất kể là công nghệ Tân Kiến hay là hạng mục liên quan tới mảnh đất vàng, ông đều nghiêm túc suy xét.

Đến dưới lầu, chiếc xe Bàng Lâm Bân ngồi đã đợi sẵn ở đó rồi.

Trước khi lên xe ông còn xoay người nói với Du Khuynh: “Mẹ cháu ngày nào cũng có đăng bài lên vòng bạn bè, cháu nhớ bấm like một cái nhé.”

Du Khuynh: “…”

Cô vẫy vẫy tay, “Tạm biệt chú Bàng.”

Xe hơi biến mất trong bóng đêm.

Du Khuynh không ngồi xe mà tản bộ về nhà, như vậy không buồn ngủ, có thể tập trung tinh thần suy nghĩ chuyện công việc.

“Đó chính là Bàng Lâm Bân ư?” Chiếc xe còn lại cũng khởi động.

Bạn thân hỏi Lãnh Văn Ngưng.

Lãnh Văn Ngưng “ừ” một tiếng, không mấy vui vẻ.

Từ sân bay trở về, tâm tình như rơi vào đáy vực, mặt mũi của cô ta mất sạch trước mặt Du Khuynh rồi.

Cô ta tìm bạn thân ra ăn cơm, nào ngờ oan gia ngõ hẹp lại đụng Du Khuynh.

Bạn thân vẫn còn đang lải nhải, “Giá trị bản thân trăm tỷ, đến khí thế cũng khác biệt.” Trước kia chỉ nghe danh tiếng, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người thật.

“Nghe nói phụ nữ theo đuổi ông ấy nhiều không đếm xuể. Không ngờ ông ấy quay lại đường cũ tái hôn với mẹ Du Khuynh, thật không hiểu nổi.”

Lãnh Văn Ngưng cũng không hiểu Bàng Lâm Bân, ông vốn có bản chất của một thương nhân nên lấy lợi ích làm đầu. Tình cảm của ông với Lệ Băng cũng chẳng tốt tới mức đó.

Không biết xảy ra sơ sót ở chỗ nào.

Lần này Bàng Lâm Bân về nước là vì công việc làm ăn cần thiết.

Cậu cô ta mời Bàng Lâm Bân giúp xử lý việc Du Khuynh, có tiền cùng nhau kiếm chớ làm tổn thương tới tình cảm. Bàng Lâm Bân bèn dời lịch trình về trước hai ngày.

Kết quả cục diện biến thành hiện tại.

Bàng Lâm Bân chẳng hề cho cậu chút mặt mũi nào, dùng một túi cà phê đuổi đi rồi thôi.

Làm bẽ mặt cậu cô ta cũng đồng nghĩa với việc Bàng Lâm Bân căn bản đã từ bỏ bên cậu rồi, bao gồm tất cả mối liên hệ với nhà họ Lãnh bọn họ.

Bạn thân thấy Lãnh Văn Ngưng thất thần, trong lòng cảm thấy bất an. Cô ta an ủi: “Một khách hàng lớn thôi mà, thiếu nó cũng chẳng bị gì, cậu đâu phải chỉ có mỗi công ty Lạc Mông bọn họ.”

Lãnh Văn Ngưng: “Đơn giản là không ưa bộ dạng phách lối đó của Du Khuynh.”

Tuy cùng lắm chỉ là một khách hàng lớn nhưng có ai lại chê tiền bao giờ?

Chẳng có ai chê tiền nhiều cả. Cô ta cũng vậy.

Một loạt hành động tối nay của Bàng Lâm Bân làm rối tung kế hoạch vốn có của cô ta. Không biết tiếp theo đây Du Khuynh sẽ ra chiêu gì.

Bạn thân đưa điện thoại cho cô ta: “Đem chút niềm vui tới cho cậu này.”

“Cái gì?” Nói xong, Lãnh Văn Ngưng cầm điện thoại qua.

Là một nick weibo “Ngưng Tịnh Trí Viễn”, cô ta biết nick này, là bạn thân đăng ký, lấy giọng điệu của cô đăng một vài văn án tình cảm kiểu cách.

Ngày đăng ký là bốn năm trước, ngày kết hôn của cô ta.

Bạn thân hơi giương cằm lên, “Lúc tâm tình không tốt thì dùng con chữ chữa vết thương. Du Khuynh khiến tâm tình cậu xấu, cậu đổ hết lên Du Cảnh Hâm gấp bội.”

Bạn thân đăng ký tài khoản weibo này cũng là vì dỗ Lãnh Văn Ngưng vui vẻ.

Bản thân Lãnh Văn Ngưng không chịu mất mặt, cô ấy tới làm thay.

Giữa cô ấy với Lãnh Văn Ngưng cũng là có quan hệ lợi ích với nhau, cô ấy chẳng có mạng lưới mối quan hệ nào nên toàn phải dựa vào Lãnh Văn Ngưng cho, công ty quảng cáo của cô ta đều nhận phần công việc Lãnh Văn Ngưng gửi xuống.

Lãnh Văn Ngưng không thiếu gì cả, vì để duy trì mối quan hệ, cô ta bèn tặng nick weibo này khiến Lãnh Văn Ngưng thỉnh thoảng vui vẻ một chút.

Cô ta nghĩ ra một cách đó là thông qua bạn bè của Du Cảnh Hâm khiến Du Cảnh Hâm biết nick phụ này là của Lãnh Văn Ngưng.

Lấy độ hiểu biết của cô về phụ nữ, Du Cảnh Hâm không thể nào không âm thầm theo dõi nick weibo này.

Thời gian gần đây Lãnh Văn Ngưng gặp nhiều chuyện nên chẳng quan tâm tới động thái của weibo này, cô ta nhìn thấy hai tháng trước có một bài đăng: [Ngày kỷ niệm của chúng ta, anh còn nhớ không?]

Lãnh Văn Ngưng nhíu mày, bản thân cô ta còn không nhớ, ngày đó là ngày kỷ niệm gì của cô ta với Quý Thanh Viễn, cô ta hỏi bạn thân, “Bài đăng này là ngày kỷ niệm của mình à?”

Bạn thân nhìn một cái, “Ồ, không phải. Hôm đó mình nghe thư ký riêng của Quý Thanh Viễn nói cô ta đặt một bó hoa hồng đưa tới nhà giúp ông chủ. Chắc là anh ta với Du Cảnh Hâm muốn chúc mừng ngày kỷ niệm gì đó ấy, mình bèn đăng một dòng này. Du Cảnh Hâm với Quý Thanh Viễn hình như đang chiến tranh lạnh, có lẽ sắp ly hôn rồi.”

Lãnh Văn Ngưng không lên tiếng.

Bạn thân ra hiệu cho cô ta, “Hôm nay tự cậu cũng đăng một bài đi, văn án tự cậu nghĩ.”

Lãnh Văn Ngưng nhìn điện thoại thất thần, hồi lâu sau chỉ viết ba chữ: [Nhớ anh rồi.]

Cô ta trả điện thoại cho bạn thân, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạn thân thoát khỏi weibo, “Thi thoảng đăng cái này cũng không tệ. Đợi sau này có cơ hội, cậu để Quý Thanh Viễn xem, bốn năm qua tình cảm cậu dành cho anh ta thế nào, còn anh ta thì sao?”

Suy nghĩ của Lãnh Văn Ngưng bay xa.

Bạn thân: “Dù sao bài đăng này trừ sự nhớ nhung dành cho anh ta cũng chỉ là nhớ nhung, chẳng có bất cứ ý nghĩa gì khác. Khi đó bạn bè Du Cảnh Hâm tiết lộ nick weibo này cho Du Cảnh Hâm cũng có mấy người rảnh rỗi nói tới Ngưng Tịnh Trí Viễn, bản thân Du Cảnh Hâm không nghi ngờ là cậu cố ý để cô ta biết đây.”

“Còn về ngày kỷ niệm, cậu cứ được dịp bịa đại một cái, dù sao Quý Thanh Viễn đâu có nhớ.”

“Nick weibo này là chiếc thẻ bài chưa lật ghi chép lại từng chút về cậu, đàn ông xưa giờ không chê phụ nữ giành nhiều sự ái mộ và sùng bái cho anh ta. Mình lưu kỹ hết cho cậu.”

Bạn thân xoay mặt nhìn Lãnh Văn Ngưng, “Tâm tình tốt hơn chút nào chưa?”

Lãnh Văn Ngưng: “Mời cậu đi uống rượu.”

Bạn thân cười cười: “Thế tối nay mình phải gọi loại rượu đắt nhất.”

Du Khuynh đi không mục đích, cô không nhìn đường, nơi nào có đường thì đi về nơi đó.

Xuyên qua một con đường lớn, tới một con hẻm nhỏ.

Bên đường có đủ loại sạp hàng nhỏ, người qua lại tấp nập. Cành cây hai bên đường bắt đầu đâm chồi. Trên đường có vài hố chũng nhấp nhô được chắp vá từng mảnh nhựa đường một. Đèn đường không sáng lắm.

Có ánh trăng theo cùng, Du Khuynh đi hơn một tiếng đồng hồ.

Suốt dọc đường cô đã tính toán xong nên tặng món quà lớn thứ hai gì cho Lãnh Văn Ngưng.

Du Khuynh không biết muốn về biệt thự phải ngồi tuyến số mấy, chuyển xe thế nào. Nhưng biết con đường tới chung cư của Phó Ký Trầm.

Loanh quanh hơn nửa tiếng đồng hồ, cô đi tới trạm tàu điện ngầm quen thuộc đó.

Sau khi ra khỏi trạm, Du Khuynh bắt giác bắt đầu đếm số bước chân.

Tối nay Phó Ký Trầm về chung cư dọn hành lý, lúc xuyên qua cửa sổ xe nhìn trên vỉa hè bên ngoài thì có một bóng hình quen thuộc đập vào mắt, anh còn cho rằng bản thân nhìn nhầm người rồi.

Cho tài xế tấp vào đường, anh hạ cửa xe xuống nhìn trên đường cho người đi bộ, “Luật sư Du.”

Du Khuynh chợt quay đầu, bỗng mỉm cười tặng anh vài làn sóng thu*.

Sóng thu*: hay còn gọi là làn thu thủy chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp.

Phó Ký Trầm xuống xe bước nhanh về phía cô: “Sao em về đây thế?”

Du Khuynh làm nũng theo thường lệ: “Người thả diều về nhà rồi, diều giấy là em đây bèn nghe lời về nhà tìm anh ấy đây.”

Phó Ký Trầm đi tới gần, kéo lấy cô: “Hôm nay không có gió, em làm sao bay lên được thế?”

“Cho nên em mới đi bộ suốt dọc đường nè.”

“…”

Phó Ký Trầm cười, kiềm lòng không được cúi đầu hôn khóe môi cô.

Tới nhà, Du Khuynh cùng thu dọn hành lý với anh.

Cô lấy áo sơ mi trong tủ của anh ra đặt lên sô pha rồi gấp gọn từng chiếc một cho anh.

Phó Ký Trầm liếc sang một cái: “Màu đen khỏi cần đem theo đâu, anh không mặc tới nữa.” Sau này anh chẳng có lúc tâm tình tệ nữa, mang theo cũng lãng phí lại còn chiếm chỗ.

Du Khuynh gấp một chiếc đặt vào vali cho anh: “Vẫn nên mang theo đi. Đề phòng cần dùng tới. Tiếp theo đây em định chỉnh đốn Lãnh Văn Ngưng, tới lúc đó nếu Quý Thanh Viễn không chịu phối hợp với em, nói không chừng em sẽ đuổi anh ấy ra ngoài, anh ấy nhất định sẽ cầu cứu anh, tới lúc đó anh cũng bị em đuổi ra ngoài một lượt luôn.”

Phó Ký Trầm: “Loại chuyện anh bị đuổi ra ngoài này chẳng bao giờ xảy ra đâu.”

“Tự tin thế à?”

“Không phải tự tin. Là anh cùng em đuổi Quý Thanh Viễn ra ngoài.”

Du Khuynh phì cười ra tiếng.

Sau khi nói đùa xong, Phó Ký Trầm lại lấy thêm một chiếc áo sơ mi màu đen đặt vào trong.

Là cái mới, mác vẫn còn.

Du Khuynh xếp xong hết: “Sao lại mang thêm một cái thế?”

Phó Ký Trầm có giác quan thứ sáu: “Cho dù em không đuổi bọn anh ra ngoài, bình thường anh cũng chẳng bớt bị anh ta liên lụy. Nếu không phải bất đắc dĩ, anh nào chịu chung đội với anh ta. Kéo IQ đoàn đội xuống mức trung bình.”

Du Khuynh: “Đoàn đội này của các anh, chẳng phải chỉ có hai người bọn anh thôi sao?”

“Ừm. Anh ta kéo thấp trí thông minh của anh. Tự khen cũng phải uyển chuyển một chút.”

Du Khuynh giơ hai tay xoa má, cười tới mỏi cơ.

Cô gõ gõ đầu anh: “Trước kia anh với Quý Thanh Viễn giống nhau, là em dạy tốt.”

Thu dọn kha khá, hai người tắt đèn xuống lầu. Trong thang máy, Du Khuynh ngồi lên vali nghỉ chân. Cô túm cánh tay anh anh giữ vững trọng tâm.

“Phó tổng, giờ anh có cảm nhận gì?”

Phó Ký Trầm cụp mắt: “Có nhiều thêm một ngôi nhà.”

Du Khuynh: “Thế thì em không đuổi anh ra ngoài nữa, sẽ không để cho anh không nhà để về.”

Thang máy tới nơi. Phó Ký Trầm dùng một tay đẩy hành lý, tay kia nắm tay cô.

Biệt thự nhà họ Du.

Quý Thanh Viễn đã sắp xếp hành lý mang tới xong hết rồi mà Phó Ký Trầm vẫn chưa tới.

Hôm nay Du Thiệu Hồng có xã giao, sau khi bữa cơm kết thúc ông cũng hết hứng không tới hội sở với họ nữa mà về thẳng nhà.

Trong nhà có người, trong lòng bỗng dưng có thêm sự trói buộc.

Xe Du Thiệu Hồng và xe của Phó Ký Trầm nối đuôi nhau lái vào biệt thự, Quý Thanh Viễn nghe thấy tiếng xe vội vàng đi ra, anh ra hiệu cho Du Khuynh: “Chị em ở đó ngồi cả buổi tối rồi, nói là bận công việc.” Nhưng anh cảm thấy cô ấy chính là không muốn ở cùng một phòng với mình.

Du Khuynh gật gật đầu, bọn họ vào nhà, cô men theo con đường mòn đi tới sân thượng bên hồ.

Trên sân thượng có bàn gỗ ghế gỗ, Du Cảnh Hâm đang xem máy tính.

Nghe thấy tiếng, cô ấy quay đầu cười cười.

Du Khuynh ngồi xuống đối diện cô ấy, không nói gì chỉ im lặng trườn trên bàn.

Gió đêm tháng hai có hơi lạnh. Phất qua mặt hồ, sóng ánh ánh trong veo.

Chốc lát sau.

Du Cảnh Hâm giục cô: “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh.”

Du Khuynh lắc lắc đầu, ánh mắt dời khỏi mặt hồ, cô đổi tư thế tiếp tục nằm sấp ở đó: “Chị, chị đưa tay cho em.”

Du Cảnh Hâm chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn đưa qua.

Du Khuynh ngồi thẳng, mặt mày nghiêm túc, bắt đầu chẩn mạch cho cô ấy.

Du Cảnh Hâm: “…” Cô ấy mỉm cười bất lực, rụt tay về.

Du Khuynh chống cằm, “Em chẩn đoán ra vấn đề của chị nằm ở đâu rồi. Trên người Lãnh Văn Ngưng.”

Vẻ mặt Du Cảnh Hâm chợt thay đổi, nhưng do cô ấy ngược sáng, vẻ cứng nhắc trên mặt thoáng qua rồi mất.

Du Khuynh không cố ý nhìn chằm chằm chị mình, “Mặc kệ chị với anh rể em ly hôn hay hòa hợp, chị đều phải tháo gỡ nút thắt trong lòng chị đã, nút thắt này là Lãnh Văn Ngưng, chị đối mặt có nghĩa là tháo giải rồi.”

Du Cảnh Hâm kích chuột, reload trang chủ liên tục.

“Chị, chị nói với em đi.”

“Không biết nói từ đâu.”

“Vậy nói từ chỗ này đi, ngay tại chỗ tại sao chị ngồi trên sân thượng cả buổi tối không chịu vào nhà, được không?” Cô suy đoán, “Lãnh Văn Ngưng lại làm chuyện khiến chị không vui nữa rồi, đúng không?”

Du Cảnh Hâm lắc đầu, “Trước giờ cô ta chưa từng liên lạc với chị, chẳng qua là do chị tự khiến bản thân không vui. Chị biết rõ đó là hố nhưng vẫn cứ nhảy vào, trách ai chứ?”

Phân vân giây lát.

Chị mở điện thoại ra đăng nhập vào weibo, tìm tài khoản “Ngưng Tịnh Trí Viễn” đó, “Đây là nick phụ của Lãnh Văn Ngưng.”

Du Khuynh nhìn mấy dòng, như có điều suy nghĩ: “Thế cô ta biết nick weibo của chị không?”

Du Cảnh Hâm không chắc lắm, “Có lẽ biết. Chuyện này không dám nói chắc.”

Du Khuynh khó hiểu, “Chị biết cô ta cố ý khiến chị phiền lòng rồi, sao chị không đánh trả lại chứ?”

Du Cảnh Hâm im lặng hồi lâu, “Hôn nhân của chị, từ khi bắt đầu đã là một trò cười, mọi người đều đang đợi nhìn trò cười trong hôn nhân của chị, chị không cam tâm không muốn ly hôn.”

“Trước kia Quý Thanh Viễn ở nước ngoài, bảy tháng không về nước. Tất cả bạn bè anh ấy đều biết, hôn nhân của bọn chị chỉ là tồn tại trên danh nghĩa.”

“Quý Thanh Viễn và cô ta có những thứ tình nhân có, cùng trải qua những ngày lễ tình nhân nên trải qua, chị không có gì cả, chị lấy gì để đánh trả chứ? Chị hà tất tự sỉ nhục mình thêm nữa?”

Du Khuynh nắm tay chị mình: “Em bắt đầu trị bệnh cho chị đây.”

Du Cảnh Hâm: “…”

Du Khuynh đứng dậy: “Đi thôi, sau này giao weibo của chị cho em xử lý, tối nay em sẽ tập trung làm chuyện này.”

Du Cảnh Hâm do dự mấy giây, sau đó để mặc Du Khuynh muốn làm gì thì làm. Dù sao cuộc hôn nhân này đã hết đường cứu chữa cũng bị người ta xem thành trò cười bốn năm rồi, chẳng còn hơi sắc quan tâm mặt mũi hay không nữa.

Cô tắt laptop theo Du Khuynh vào nhà.

Du Khuynh an ủi chị: “Đồ của tình nhân cũng chỉ có phụ nữ để ý, đàn ông chẳng có sự kiên nhẫn đó đồng thời chẳng đi để ý tới, nhất là kiểu tính cách như Quý Thanh Viễn. Nếu chị muốn có thứ thuộc về tình nhân thì cứ việc lập danh sách đưa cho Quý Thanh Viễn. Sao chị biết những thứ đó của Lãnh Văn Ngưng không phải tự cô ta mua tặng cho Quý Thanh Viễn?”

Trong phòng bếp biệt thự, Du Thiệu Hồng đang dạy Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn nấu ăn.

Ông nói nguyên nhân vì sao món cà chua xào trứng là món ăn quốc dân: “Món này không cần bất cứ tay nghề bếp núc gì, trái cà chua là đỏ, trứng gà xào xong là vàng, trước kia ra đĩa thêm một ít hành lá và tiêu xanh vào, đỏ xanh vàng, màu sắc hương thơm mùi vị có hết rồi phải không?”

Phó Ký Trầm và Quý Thanh Viễn gật đầu, cảm thấy rất có lý.

Du Thiệu Hồng nói tiếp: “Món này không cần bỏ nước tương, không cần nêm giấm, không cần hạt nêm, chỉ cần bỏ muối, nếu bỏ muối quá nhiều thì chúng ta thêm chút đường.”

“…”

“Nếu đường cũng lỡ tay nêm quá nhiều, chúng ta cho thêm chút tương cà vô.”

“…”

“Tóm gọn lại một câu, món này chính là vì đàn ông mà tồn tại.”

“…”

Du Thiệu Hồng cảm thấy tạm ổn rồi: “Các con bắt đầu xào đi. Tối nay nếu thực chiến ổn thì cơm trưa mai do hai đứa làm.”

Quý Thanh Viễn lấy tạp dề buộc lên, Phó Ký Trầm cũng học theo Quý Thanh Viễn.

Lúc Du Khuynh và Du Cảnh Hâm đi vào, hai người họ đã bận tối mắt tối mũi rồi.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Du Khuynh mù mờ hỏi Du Cảnh Trạch.

Du Cảnh Trạch: “Ba mở một lớp dạy nấu ăn miễn phí.”

“……”

Du Khuynh không kịp chê bai, lập tức quyết định đây chính là tư liệu sống, dùng điện thoại Du Cảnh Hâm chụp cảnh Quý Thanh Viễn nấu đồ ăn rồi đăng lên weibo đáp trả Lãnh Văn Ngưng.

Cô buông túi xách xuống bước nhanh tới bên phòng bếp, tìm góc độ phù hợp, nhưng góc độ này Phó Ký Trầm cũng lọt vào ống kính: “Phó Ký Trầm, anh tránh sang một bên một chút, em chụp một tấm ảnh cho anh rể.”

Phó Ký Trầm quay mặt sang thì nhìn thấy Du Khuynh cầm điện thoại nhằm ngay Quý Thanh Viễn chụp, anh đứng yên không nhúc nhích, “Anh không để ý việc làm nền cho anh ấy đâu.”

Du Khuynh: “…”

Quý Thanh Viễn nghe tiếng cũng xoay người lại: “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì, anh rể anh cứ tiếp tục xào đồ ăn đi.” Cô ra hiệu cho anh rể: “Giữa anh với Phó Ký Trầm cách xa một chút, nhích về phía Đông chút nữa, xoay ba mươi độ ấy.”

Quý Thanh Viễn đang đắm chìm trong thế giới cà chua xào trứng chẳng cách nào rút thân được, lời chưa suy nghĩ kỹ đã nói ra rồi: “Xào đồ ăn cũng phải nghiên cứu tư thế đứng nữa à?”

“…”

Du Khuynh “phụt” cười ra tiếng.

Những người khác cũng nhịn không được cười rộ lên.