Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 106: Dạ khúc



Hồ Viễn rời phòng con gái ngay lúc cơn giận đang lên đỉnh điểm nên vừa bước ra ngoài ông đã quát tháo thủ hạ đi tìm cho bằng được Dương Long về ngay cho ông. Những người trong nhà ai thấy Hồ Viễn giận cũng phát hoảng nào dám cãi lời vội vàng chạy đi tìm "chàng rể quý" về cho ông. Nhưng khổ một nỗi dù mọi người có chia nhau tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy Dương Long để gọi về. Họ đành về báo lại với Hồ Viễn là không tìm được người khiến ông đã giận càng thêm giận, một vài người bị Hồ Viễn mang ra trút giận đến tả tơi mà trong nhà không ai dám can ngăn ông. Hôm ấy Hồ Kỳ, Hải Bằng và cả Kiếm Bình cũng có mặt ở nhà, khi Hồ Kỳ đến nơi thì mấy thủ hạ kia gần như sắp chết, ông vội ngăn em trai lại và cho người chữa trị thương thế cho bọn người kia.

Đánh người không được Hồ Viễn không thể trút bỏ cơn giận mặt cứ đỏ bừng bừng. Mọi người trong nhà không ai biết nguồn gốc của cơn giận là gì nên vô phương khuyên giải. Chỉ lờ mờ đoán chuyện có liên quan đến Dương Long và Ái Ly. Nhưng hai người đó một lại biến đi đâu mất một thì trốn biệt trong phòng, bên ngoài lại bị Hồ Viễn làm cho loạn cào cào cả lên!

Tứ Bình thấy Hồ Viễn giận đùng đùng như vậy thì thấp thỏm lo, vội cho một vài bằng hữu thân tín âm thầm đi tìm Dương Long để cảnh báo anh, nhưng dù họ có tìm khắp cùng Bình An trấn vẫn không tìm thấy anh đâu. Tứ Bình thấy vậy vội ra Bách Hoa sơn tìm Huỳnh Hoa, anh biết ngày nào cô cũng ra đó đánh đàn, mọi người có thể không tìm gặp người nhưng Huỳnh Hoa thì có thể. Đang đi thì có cơn gió lùa ngang qua, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi Tứ Bình khiến anh dừng lại.

Tứ Bình vạch cỏ đi theo hướng gió tìm nơi có mùi rượu phát ra. Hóa ra Dương Long đang ngồi dựa lưng vào một khối đá mắt hướng thẳng về phía Bách Hoa Sơn nơi Huỳnh Hoa đang ngồi đánh đàn, trên tay Long là vò rượu to. Anh ngồi đó ngước mắt nhìn về phía trước, chốc chốc bưng vò rượu lên tu ừng ực. Tứ Bình đến đứng ngay trước mặt Dương Long kêu lên:

- Thì ra cậu ở đây… tại sao…

Tứ Bình chưa dứt câu đã bị Dương Long chộp cổ tay kéo anh ngồi phịch xuống bên cạnh. Tứ Bình còn đang kinh ngạc Dương Long đã cất tiếng:

- Đừng để cô ấy nhìn thấy.

Tứ Bình gật đầu ngước mắt nhìn lên, khoảng cách từ chỗ anh đến chỗ Huỳnh Hoa đang ngồi khá là xa, nếu anh và Dương Long có cử động chưa hẳn Huỳnh Hoa để tâm nhưng Dương Long vẫn lo. Tứ Bình suýt chút phì cười, chợt hỏi:

- Ngày nào cậu cũng ra đây hết sao?

- Ừ.

- Để ngắm cô ấy từ xa hay nghe cô ấy đàn?

- Không. Chỉ là tìm một nơi yên tĩnh, có ngày cô ấy không đến nhưng tôi vẫn ra đây. Nhìn cây cỏ và bầu trời rồi uống rượu…

- Cậu đừng như vậy, không tốt cho sức khỏe của cậu đâu.

- Tôi không biết tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này. Tứ Bình, chỉ có cậu là bạn tốt của tôi, cậu không bỏ mặc tôi, ngoài cậu ra quanh tôi bây giờ không còn ai nữa. Tôi cảm thấy rất buồn, cô ấy vẫn ở trước mắt đó nhưng với tôi bây giờ cô ấy quá xa xôi, xa khỏi tầm tay của tôi, tôi không thể với tới cô ấy được…

Dương Long thở dài nói tiếp:

- Ngoài cậu ra, tôi chỉ còn rượu làm bạn, rượu là bạn tốt, tốt muôn đời… rượu không bỏ bạn khi buồn, không xa bạn khi vui.

Dương Long nói rồi lại bưng vò rượu lên nốc ừng ực. Tứ Bình nhìn Dương Long chỉ biết lắc đầu, anh đưa mắt nhìn quanh, chung quanh nơi họ ngồi hủ rượu rỗng nhiều vô số, bên cạnh chỗ Dương Long ngồi vẫn còn vài vò còn chưa mở nắp, hẳn bên trong đầy rượu. Tứ Bình cau mày hỏi:

- Cậu uống hết bây nhiêu rượu đó trong hôm nay à?

- Ờ. Chỉ có say mới khiến cho người ta quên hết mọi chuyện trên đời. Chỉ có say nỗi buồn mới rời xa ta tìm bằng hữu khác.

- Nhưng cậu không nên uống nhiều như thế này, bỏ bê cả công việc.

Dương Long cười nhạt:

- Công việc đã có nhạc phụ tôi lo rồi, cậu có gì phải lo?

Dứt tiếng Dương Long bật cười, nụ cười kỳ dị, không âm thanh, không tròn trịa và không chút thiện cảm, chỉ có nỗi thống khổ không thành lời. Tứ Bình như sực nhớ kêu lên:

- Không nhắc tôi suýt chút đã quên, nhạc phụ của cậu đang tìm cậu đấy!

- Để làm gì?

- Hình như ông ta đang rất giận. Đêm qua cậu đắc tội với Ái Ly phải không? Cô ta mách lại khiến cha cô ta nổi giận đùng đùng, cho người tìm cậu khắp nơi. Này hôm nay uống ít thôi để về còn tinh thần đối phó nhạc gia.

- Chuyện gì đến sẽ đến, có gì mà phải lo?

Dương Long nói rồi lại nở nụ cười buồn. Tứ Bình đang định nói gì thì Dương Long đặt tay lên miệng khẽ "suỵt" rồi chỉ tay về phía Bách Hoa Sơn. Huỳnh Hoa không đàn nữa, cô tung mình nhảy xuống dốc ngọn đồi và rảo bước trở về trang viện. Đợi cô đi qua rồi, Tứ Bình mới cất giọng:

- Võ công nhạc phụ cậu cao đấy! Nghe nói ngang ngửa với Hồ đại lão gia, cậu đừng tỏ ra khinh thường ông ấy.

Dương Long thở dài:

- Tôi đã bảo chuyện gì đến sẽ đến rồi mà. Chuyện là do tôi gây, tôi phải nhận hậu quả là lẽ đương nhiên, cậu không cần phải dự vào.

- Hết nói nổi cậu rồi.

Tứ Bình thở dài, Dương Long lại bưng rượu lên nốc. Tứ Bình vội ngăn lại:

- Đừng uống nữa.

Dương Long gạt tay Tứ Bình ra, gằn giọng:

- Mặc tôi.

Dương Long vẫn cứ nốc rượu như nước lã. Tứ Bình lặng im một lúc thấp giọng:

- Cậu đừng uống nhiều như vậy nữa không tốt cho sức khỏe đâu. Cậu đừng quên chất độc trong người cậu vẫn còn, uống rượu nhiều sẽ kích thích chất độc mau phát tác. Nếu độc phát tác khi chúng ta chưa tìm được giải dược cậu có thể sẽ mất mạng đó!

- Như vậy cũng tốt chứ sao. Đời sống này càng dài càng thêm đau khổ. Chết sớm khỏe thân, tôi đã chán ngán lắm rồi.

Tứ Bình thở dài lắc đầu:

- Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi!

- Cùng uống rượu với tôi không?

- Thôi. Cậu thích thì cứ ngồi đấy mà uống. Tôi phải trở về, Huỳnh Hoa đã về rồi chẳng biết có xảy ra chuyện gì hay không nữa. Tôi đi đây.

- Tứ Bình.

- Gì nữa?

- Kể từ bây giờ và mãi về sau, hãy chăm sóc tốt cho Huỳnh Hoa.

- Vậy là có ý gì? Cậu không định vạch trần chuyện kia nữa hay sao mà nói vậy?

Dương Long chỉ ngửa cổ nốc rượu không trả lời. Tứ Bình khẽ lắc đầu thở dài một tiếng nữa rồi quay lưng bước đi.

***

Chiều đó Dương Long trở về sớm hơn mọi ngày, vẫn với bộ dạng say khướt. Vừa vào đến hậu viện anh bị Hồ Viễn túm cổ tát cho một bạt tai té nhào xuống đất. Mọi người vây lại định can ngăn nhưng đều bị Hồ Viễn gạt phăng đi. Ông lại nhào đến túm cổ Long lên, quát:

- Nói, tại sao cậu lại đối xử với Ái Ly như vậy? Dù sao nó cũng là vợ cậu mà. Cậu có còn là đàn ông nữa không?

Dương Long lè nhè đáp:

- Con không làm gì cả.

Hồ Viễn quát ầm lên:

- Còn chối à?

Hồ Viễn vừa quát vừa túm Dương Long nhấc bổng lên rồi ném ra xa. Dương Long đang lơ mơ trong cơn say, bất ngờ bị ném té lăn mấy vòng dưới đất, dù đau nhưng anh vẫn im lặng không thốt tiếng nào. Dương Long vừa nhổm dậy Hồ Viễn lại đến nơi, lão túm cổ áo anh lên và đánh túi bụi, máu từ khóe môi Dương Long rỉ ra. Vẫn chưa hết giận Hồ Viễn nắm Dương Long giơ lên cao rồi ném đi lần nữa. Hải Bằng thấy vậy vội tung người nhảy ra đỡ lấy Dương Long cho anh khỏi té xuống đất và lăn thêm vài vòng nữa. Hải Bằng bất nhẫn kêu lên:

- Viễn huynh, có gì dùng lời dạy dỗ con cái. Đừng đánh thằng nhỏ tơi bời như vậy, huynh đang muốn giết chết Long nhi sao? Tôi không cho phép huynh làm như vậy!

Dương Long vừa vào nhà đã bị đánh cho tối tăm mặt mũi, miệng bật máu. Ai nấy nhìn thấy đều kinh hoảng. Giờ có muốn nói anh cũng không còn đủ sức để nói huống hồ kháng cự. Chỉ thấy Hồ Viễn lại lù lù tiến tới, Hải Bằng đặt Dương Long nằm xuống đất bước ra chắn phía trước. Dương Long nằm phủ phục trên đất, đờ đẫn nhìn gương mặt đỏ bừng vì giận của Hồ Viễn. Cơn say cơn đau như đang muốn kéo anh chìm vào cơn mê bất tận. Chỉ nghe Hải Bằng quát lên:

- Huynh đã đánh Long nhi trọng thương như vậy rồi còn muốn làm gì thằng nhỏ nữa?

Hồ Viễn cao giọng:

- Ta phải giết hắn.

Hải Bằng cũng cao giọng đáp:

- Không được, Long nhi là nghĩa tử của đệ. Huynh đánh nó bao nhiêu đó đủ rồi, nãy giờ tôi nói nhiều như vậy là vì nể tình huynh là huynh đệ. Nếu huynh không lùi lại, đệ không khách khí nữa.

Hồ Viễn quát lớn:

- Hải Bằng mau tránh ra, thằng nhỏ ấy bây giờ là rể của ta. Hắn làm tổn thương con gái ta, ta dạy dỗ hắn là lẽ thường.

- Đành rằng huynh có quyền dạy dỗ, nhưng bao nhiêu đó đủ rồi!

- Chưa đủ, hôm nay ta phải cho nó biết thế nào là lễ độ, để sau này nó không tệ bạc với Ái Ly nữa.

- Nhưng đệ không cho phép huynh hành hạ Long nhi nữa.

Hồ Viễn tức giận quát lên:

- Đệ có tránh ra hay không?

Hải Bằng cao giọng:

- Không tránh.

- Vậy thì đừng có trách ta.

Hồ Viễn vừa nói vừa vươn tay giáng vào vai trái Hải Bằng một chưởng, Hải Bằng nghiêng người tránh khỏi. Ngay sau đó Hải Bằng ra thủ trảo phản công, Hồ Viễn biến chiêu gạt đỡ. Thế là hai người bọn họ vì một chuyện không đâu mà đánh nhau. Chỉ một lúc sau, Hải Bằng bị Hồ Viễn túm cổ ném ra xa, đánh bại Hải Bằng rồi Hồ Viễn tiến thẳng về phía Dương Long quát lên:

- Ta giết chết mi.

Cùng lúc đó Ái Ly chạy ào đến kêu đến, kêu thét lên:

- Cha ơi đừng mà.

Bàn tay vừa vung lên của Hồ Viễn dừng lại. Ái Ly nhào ngay lại giữ chặt tay cha, kêu lên:

- Cha đừng giết anh ấy, cha giết anh ấy con sẽ trở thành góa phụ, chẳng lẽ cha không thương con sao mà lại xuống tay?

Hồ Viễn hừ giọng:

- Thằng chồng bạc nhược này suốt ngày rượu chè… đêm về lại giở thói vũ phu ức hiếp vợ. Giữ lại để làm gì, thà không có còn hơn. Ly nhi, con tránh ra để ta giết quách nó cho xong!

- Cha ơi, đừng mà!

Hồ Viễn gặt mạnh cánh tay, Ái Ly bị hất ngay ra phía sau. Hồ Viễn lại hầm hầm tiến về phía Dương Long, song chưởng đánh mạnh ra. Tứ Bình và Kiếm Bình thấy vậy cùng nhảy ra ngăn lại, tuy Tứ Bình và Kiếm Bình mỗi người dùng song chưởng để đỡ một tay của Hồ Viễn vẫn bị hất lùi ra sau mấy bước. Quả thật vừa rồi Hồ Viễn đã dùng toàn lực để đánh ra, đòn đó chạm vào người không chết hẳn cũng cả đời tàn phế. Tứ Bình còn đang hít thở điều hòa khí huyết sau chưởng vừa rồi thì thấy Hồ Viễn lại xăm xăm đi về phía Dương Long, hữu chưởng giơ cao.

Đến lúc này Hồ Kỳ mới được ai đó cho hay chạy vội lại, cao giọng ngăn:

- Viễn đệ, hãy dừng tay.

Hồ Viễn nghe tiếng Hồ Kỳ thì hơi khựng lại. Hồ Kỳ tiếp luôn:

- Dù sao Long nhi và chúng ta cũng là người một nhà, hạ sát thủ thì được ích gì? Long nhi dù có làm lỗi tày trời, đệ dạy dỗ nó bao nhiêu là đủ rồi!

Hồ Viễn quay người lại tức giận hét lên:

- Như vậy vẫn chưa đủ, nó bây giờ đã là chồng của Ly nhi lại đi học thói vũ phu, hôm nay đệ phải làm cho nó bỏ thói đó, nếu không Ly nhi sau này sẽ khổ. Nhưng vừa rồi đệ hỏi nó, chẳng những nó không biết lễ phép mà con ăn nói sổ sàng. Thằng nhỏ này đệ không đánh chết nó không được.

- Nhưng, Viễn đệ à…

Hồ Kỳ chưa hết câu hữu chưởng Hồ Viễn vung lên đánh thẳng về phía Dương Long. Hồ Kỳ giật mình, nước xa không cứu được lửa gần, khoảng cách của ông và Hồ Viễn quá xa. Mọi người ai nấy tái mặt vì sợ, ngay lúc đó một vật màu đen bay nhanh ra, chạm vào chưởng lực của Hồ Viễn bị bắn ngược trở lại, đồng thời Hồ Viễn cũng bị chấn lùi mấy bước, ông thu tay lại. Từ phía bên trái một bóng trắng bay vút ra chộp lấy vật màu đen, xoay một vòng trong không trung giảm lực rồi nhẹ nhàng đáp chân xuống đất, người đó là Huỳnh Hoa. Vật màu đen là cây đàn Kiếm Bình tặng cô hôm trước.

Những chuyện ồn ào này từ sớm Huỳnh Hoa đã nghe rõ nhưng không muốn dự vào, cô chỉ đứng lặng bên cửa sổ nhìn khung cảnh phía sau nhà. Vậy mà bọn người phía trước không buông tha cho cô, không làm loạn ở đâu lại cứ ngay trước cửa phòng cô làm rộn cả lên. Huỳnh Hoa biết rõ lòng mình hơn ai hết, dù Dương Long có bên ai đi nữa thì lòng của cô vẫn chỉ có anh, cô không thể dừng nghĩ về con người đó. Những lời nói bên ngoài vọng vào trong phòng, khiến cô dù không nhìn cũng biết từng diễn biến. Hồ Viễn lại một một hai hai đòi giết Dương Long. Mà lòng cô không phải sắt đá để có thể làm ngơ.

Vừa rồi Huỳnh Hoa xuất thủ vừa nhanh vừa mạnh có thể đánh lùi cả Hồ Viễn, khi đáp xuống lại rất nhẹ nhàng làm cho những người lần đầu thấy thân thủ của cô phải ồ lên kinh ngạc. Khi nãy tuy cây đàn không trực tiếp chạm vào tay Hồ Viễn nhưng ông vẫn cảm thấy bàn tay tê rần, toàn thân chấn động phải lùi về sau mấy bước. Ông cũng có chút kinh ngạc với võ công của đứa cháu gái này. Huỳnh Hoa tay ôm đàn tay chỉ về phía Dương Long, lạnh giọng:

- Sinh mạng của y là do Lệ Quyên này ban cho. Nếu sinh mạng y không tự tận thì chỉ có Lệ Quyên này có quyền lấy đi sinh mạng của y. Ngoài ra, không một ai có quyền làm việc đó.

Dương Long đang nằm phục dưới đất cố nhổm người dậy đưa mắt nhìn Huỳnh Hoa. Sinh mạng này của anh là do cô ban cho, kí ức ùa về, hơn hai năm về trước, anh và cô từng vào thạch đạo trong núi tìm Bào Vật, phải, ngày đó anh đã chết rồi. Chính cô đã mang anh từ cõi chết trở về, nếu không có lẽ anh bây giờ chỉ còn nắm xương tàn hoang lạnh trong hang động đó. Mọi người im lặng kinh ngạc nhìn Huỳnh Hoa. Cô quay nhìn Hồ Viễn, ánh mắt sâu thẳm và lạnh giá, vẫn giọng nói thấp trầm và lạnh lẽo:

- Thúc phục cũng không ngoại lệ. Giờ y là con rể của người, người dạy dỗ y, đánh hay mắng gì cũng được con không can thiệp. Nhưng nếu muốn giết chết y thì tuyệt đối không thể, thúc phụ chắc đã rõ ý con rồi phải không?

Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm và lạnh giá đó, Hồ Viễn cảm thấy như bị đóng băng, lửa giận trong ông không ai dập nhưng tắt ngấm không còn tăm tích. Trong lúc Hồ Viễn và Huỳnh Hoa đang mặt đối mặt nhau, Hồ Kỳ và Tứ Bình đến đỡ Dương Long dậy. Hồ Viễn quay sang nhìn con rể một cái rồi quay lưng bước đi, không nói gì thêm nữa. Huỳnh Hoa lững thững bước trở về phòng. Hai tay cô ôm đàn, từng bước cô thật chậm, nhưng những nơi cô vừa đi qua ai cũng cảm thấy có làn gió mạnh phả vào mặt mình, đó là nội lực. Huỳnh Hoa vào phòng rồi, không ai thấy cô đưa tay đóng cửa nhưng cánh cửa vẫn tự động đóng ầm lại. Sau khi cảnh cửa đóng lại rồi mọi người mới như trút bỏ áp lực vô hình đè nặng lên mình từ nãy đến giờ. Không ai hiểu đó là thứ gì, chỉ cảm giác vị "Hồ nhị tiểu thư này thật đáng sợ". Tứ Bình dìu Dương Long đứng dậy, nhỏ giọng càu nhàu:

- Tôi đã nói rồi mà không chịu nghe. Đúng là cứng đầu cứng cổ mà.

Tứ Bình nói rồi chợt thấy đôi môi đầy máu của Dương Long nở nhẹ nụ cười. Tứ Bình chỉ còn biết lắc đầu và cất tiếng thở dài.

Sau ngày hôm đó là chỗi ngày bình yên. Huỳnh Hoa ra tay cứu mạng Long nhưng sau đó cô không đến thăm cũng chẳng hỏi han gì đến. Huỳnh Hoa giá lạnh, chưa bao giờ Tứ Bình nhìn thấy cô lạnh lùng vô cảm như lúc này, không nụ cười, lười tiếng nói. Chỉ có tiếng đàn réo rắc suốt cả đêm ngày. Cô vẫn làm công việc tiếp khách nhận hàng cho tiêu cục.

Không ai trong tiêu cục có thể tin vào mắt mình, Hồ nhị tiểu thư lạnh lùng là vậy nhưng khi bước vào đại sảnh cô biến thành một con người hoàn toàn khác, cười cười nói nói tươi tỉnh lạ thường. Nụ cười kia giả tạo ư? Không thể nào! Ai cũng nói như vậy, tuy nhiên họ thấy rõ, khi Huỳnh Hoa rời khỏi đại sảnh, từng đường từng nét trên gương mặt đó biến đổi, từ một con người vui tươi thân thiện bỗng biến thành khối băng vĩnh cửu gần như ngay lập tức. Vậy đâu mới là con người thật của "Hồ nhị tiểu thư"? Không một ai biết!

Dương Long sau ngày bị Hồ Viễn dần cho một trận bị thương tơi tả, anh ở nhà dưỡng thương được ba ngày và sau đó biến mất không tăm tích, hai ngày sau anh trở về với bộ dạng say mèm lúc nửa đêm, sau đó cứ đi đi về về, và thế là đâu lại vào đó như trước kia, không chút đổi thay nào. Tứ Bình có đến chỗ cũ tìm nhưng Dương Long không ra đồng cỏ âm thầm ngắm nhìn Huỳnh Hoa từ xa nữa, những vỏ rượu rỗng đã bị đập bể tan tành. Tứ Bình lùng sục khắp nơi quanh chân ngọn đồi Bách Hoa Sơn nhưng không tìm thấy Dương Long. Anh tìm trong thị trấn cũng không gặp, mỗi khi Dương Long rời khỏi tiêu cục cứ y như là giọt nước đã bốc hơi.

Họ là như thế mỗi người một cách sống, người xung quanh có thể lờ mờ đoán được suy nghĩ trong họ nhưng đó chỉ là suy đoán chứ không ai chắc chắn được điều gì. Trên gương mặt, mắt môi của họ từ rất lâu rồi băng lãnh không còn cảm xúc. Tứ Bình nhìn thấy cảnh ấy cũng chỉ biết thở dài.

***

Buổi sáng trong lành, Tứ Bình đến tìm Huỳnh Hoa nhưng cô không có trong phòng. Tứ Bình rảo chân về hướng đồng cỏ, chưa đến Bách Hoa Sơn anh nghe tiếng đàn của cô từ xa vẳng lại. Vẫn chiếc bóng trắng ngồi bên mép đồi ngay dưới gốc cây, thân to, tán rộng. Những âm điệu kia vẫn thê lương da diết. Tứ Bình chầm chậm đi về hướng đó. Anh vừa chạm chân lên đến đỉnh đồi thì tiếng đàn của Huỳnh Hoa dừng lại, cô cất giọng dịu dàng nhưng âm thanh vang vào giữa lòng người:

- Anh đến tìm em có chuyện gì sao?

Có chút kinh ngạc, anh vẫn còn cách cô một quãng rất xa và cả lùm cây chắn ngang tầm nhìn của cả hai mà cô vẫn biết anh đến. Tứ Bình tung mình nhảy qua lùm cây bụi bước đến cạnh Huỳnh Hoa cười hỏi:

- Nội công của em tăng tiếng hơn trước kia rồi thì phải, tiếng đàn khi nãy thật cao.

Huỳnh Hoa lãnh đạm:

- Ờ.

Tiếng đàn không những khiến cho Huỳnh Hoa cảm thấy trong lòng thanh thản mà nó làm cho Huỳnh Hoa nổi hứng tu tập nội công kết hợp với âm công. Huỳnh Hoa không ngờ khi phổ khẩu huyết của tâm pháp Cầm Thiên vào tiếng đàn lại cho ra một kết quả ngoài dự định. Khi nhắm mắt và đánh bài khẩu huyết Huỳnh Hoa nhìn thấy Thiên Kiếm nhảy múa. Thiên Kiếm đã nói với cô những điều mà khiến cô không thể nào quên được.

- Anh đến tìm em có chuyện gì?

- Cũng chẳng có chuyện gì.

- Đừng giấu em, anh đang muốn hỏi em điều gì đó…

- Ờ.

- Nói đi.

- Với khả năng của em, em biết những ẩn tình trong mối quan hệ của Dương Long và Ái Ly, cả những chuyện xảy ra trong đêm hôm đó phải không?

- Biết.

- Tại sao từ sớm em không ngăn lại?

- Vì trước đó em không biết, chỉ sau khi mọi chuyện xảy ra em mới biết. Từ trước đến nay Thiên Kiếm không cho em biết trước bất kỳ chuyện gì nhất là chuyện về tình cảm con người. Em chỉ biết chuyện khi cảm thấy thắc mắc về điều đó hay điều đó làm em chú ý. Thiên Kiếm sẽ nói cho em biết hoặc cho em nhìn thấy, nguyên nhân lẫn kết cuộc của nó.

- Em đã biết mọi chuyện tại sao em lại im lặng?

- Như vậy cũng tốt mà.

- Tốt à, anh không thấy như vậy.

- Vậy anh nói xem, không im lặng em có thể làm gì?

- Anh biết em có cách giải quyết vấn đề. Hôm trước em ra tay cứu Dương Long, chẳng phải trong lòng em còn yêu cậu ta sâu nặng hay sao.

- Anh thật sự muốn em cướp Dương Long trở lại bên mình từ tay em gái mình sao?

- Nhưng ít ra em ngăn cậu ta đừng suốt ngày rượu chè bê bết, có lẽ bây giờ chỉ có lời nói của em mới có tác dụng với cậu ta. Em đành lòng nhìn Dương Long như vậy sao, mọi chuyện cứ kéo dài như vậy không phải là việc tốt.

- Một khi lòng người đã muốn, có trời mới ngăn được.

- Em bình thản như vậy sao? Vừa rồi chẳng phải em nói em biết rõ mọi chuyện sao? Dương Long là người bị hại, cậu ta còn rất yêu em, em đành lòng nhìn cậu ta chết dần chết mòn như vậy hay sao?

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Đó là do anh ta tự chuốc lấy…

- Hả?

- Nếu trước kia anh ta không để mình được lòng nhiều người thì đâu xảy ra chuyện.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa đứng lên quay người đi đến lối mòn dẫn xuống chân đồi. Tứ Bình cau mày:

- Từ khi nào em trở nên vô tâm như vậy?

Tứ Bình vừa hỏi vừa bước mau theo. Huỳnh Hoa lạnh giọng hỏi lại:

- Em vô tâm hay là anh đa sự?

- Em… Đó là anh muốn tốt cho em, anh biết em không quên Dương Long. Em cũng đã biết trong chuyện này có ẩn tình, em cũng có cách để làm sáng tỏ mọi việc tại sao cứ phải ngày ngày ôm đàn giải sầu, tại sao em không đưa sự thật ra ánh sáng? Như vậy em và cậu ta sẽ lại…

- Em chán ngán lắm rồi, vả lại Ái Ly là em gái của em.

- Còn Dương Long, em bỏ mặc cậu ta như vậy sao?

Huỳnh Hoa không nói gì chầm chậm bước trên con đường đầy đá cuội dẫn xuống chân đồi. Tứ Bình đi bên cạnh thấy vậy cũng không biết phải nói gì. Những lúc nhìn cô tỏ ra bình chân như vại thế này, Tứ Bình luôn luôn không biết phải nói gì. Khi về đến hậu viện Tứ Bình chợt hỏi:

- Em định im lặng thật sao?

- Em muốn xem thử vải thưa thì che mắt thánh được bao lâu!

- Vải thưa không che được mắt thánh. Nhưng “thánh” mà im lặng cũng bằng như không thấy.

- Anh đừng nói khích em.

- Giận anh sao?

Huỳnh Hoa không nói gì đi thẳng về phòng, Tứ Bình chỉ lắc đầu thở dài. Những người làm trong tiêu cục nghe cuộc đối thoại ngắn của hai người không hiểu đầu đuôi chỉ ngơ ngác nhìn nhau. Nhưng vì ngày nào họ cũng thấy Tứ Bình và Huỳnh Hoa đi kè kè bên nhau nên không khỏi thấy tò mò, có người nói Tứ Bình và Huỳnh Hoa sắp cưới nhau, có người khen họ xứng đôi…

***

Sau lần nhìn thấy cha mình đánh chồng một trận tơi bời Ái Ly phát hoảng. Cô trở nên ngoan hiền, cận kề chăm sóc chu đáo cho chồng nhưng cái cô nhận được chỉ là sự lạnh lùng hờ hững hơn trước đó. Đêm đêm anh vẫn trở về với bộ dạng say mèm, cô chỉ biết để anh được ngủ yên chứ chẳng dám nói gì. Càng không dám nói thật mọi chuyện cho cha biết sợ ông lại nổi giận ra tay lấy mạng Dương Long như lần trước. Cứ sáng ngày anh lại đi đâu mất biệt đến tối mịt mới về, Ái Ly muốn giữ anh lại nhưng cô không có cách, cô sợ anh lại nổi điên như lần trước. Những đêm anh về Ái Ly thường mất ngủ vì lo sợ, một phần vì tiếng đàn của Huỳnh Hoa khiến cô khó chịu. Đến sáng ra, Dương Long bỏ đi đâu mất Ái Ly mới có thể yên tâm chợp mắt nên ngày thường ít ai thấy cô trườn mặt ra ngoài. Ngày tháng êm trôi.

Một buổi sáng nắng đã lên cao Ái Ly còn đang mơ màng trong giấc ngủ thì có tiếng gõ cửa làm cô bừng tỉnh giấc, Ái Ly còn ngáy ngủ cất giọng hỏi:

- Ai vậy?

- Dương Long có trong phòng không?

- Không có. Ai vậy? Tìm anh ấy có việc gì?

- Là Vũ ca đây, anh tìm em, Ái Ly mở cửa cho anh vào được không?

Ái Ly lo lắng bật dậy:

- Có chuyện gì sao?

- Cũng chẳng có gì, chỉ lấy làm lạ tại sao dạo này không thấy em ra ngoài. Anh lo cho em nên đến thăm.

Cánh cửa bật mở. Ái Ly dịu giọng:

- Anh vào đi.

Cô vừa nói vừa đưa tay che cái ngáp dài, Vũ giật mình kêu lên:

- Trời đất. Trưa thế này mà em còn ngáp ngủ, đêm qua em không ngủ sao? À, vợ chồng vui vẻ với nhau phải không, có lẽ anh làm phiền em rồi hả?

Ái Ly ngơ ngác hỏi lại:

- Vui vẻ cái gì?

Vũ kinh ngạc:

- Vậy cả đêm em làm gì mà không ngủ?

- Không làm gì, không dám ngủ…

- Sao lại vậy?

- Em không biết.

- Dương Long bây giờ đối với em thế nào?

- Anh ấy vẫn như vậy, vẫn hững hờ lạnh nhạt với em. Em không muốn như vậy nhưng không biết phải làm gì.

- Hôm trước giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, tại sao cha em ra tay với chồng em nặng như vậy?

Ái Ly ngồi xuống, cô kể lại chuyện xảy ra đêm trước đó với đôi mắt rưng rưng lệ:

- Kể từ hôm đó đêm nào anh ấy ở trong phòng em không tài nào ngủ được. Em sợ anh ấy lại… lại làm như vậy…

Vũ nghe xong cười phá lên. Ái Ly ngơ ngác:

- Có gì vui mà anh lại cười?

- Cô bé ngốc quá, cậu ta làm vậy chứng tỏ đã để tâm đến em rồi đó, sắp quên người con gái kia. Em lại phản ứng như vậy cậu ta không bỏ đi mới là lạ đó.

- Anh vừa nói gì?

Trong lòng Ái Ly kinh nghi bất định.

- Em có biết con người trên thế gian này vì cái gì mà tồn tại hay không?

- Cái gì?

- Dục tình.

- Hả?

- Ngốc à, làm gì mà nghệch mặt ra như vậy. Đến tận bây giờ em vẫn chưa biết đàn ông có vợ là để làm gì à? Luôn miệng bảo muốn làm vợ người ta mà không biết là phải làm gì à?

- Thì kề cận, chăm sóc, lo lắng cho nhau.

- Sai rồi.

- Em sai sao?

- Chẳng lẽ đến tận bây giờ em vẫn chưa hiểu những câu anh dạy em nói lúc đó sao?

Ái Ly khẽ lắc đầu. Vũ thở dài:

- Cô bé còn ngây thơ quá.

Ái Ly ngơ ngác nhìn Vũ, dịu giọng:

- Vũ ca…

- Làm vợ người ta không phải đơn thuần là kề cận chăm sóc, lo lắng. Mà là trao gửi, hiến dâng, đáp ứng… không là linh hồn mà là thể xác… không phải dịu dàng đảm đương mà là nồng nàng, nóng bỏng…

- Em không hiểu.

Vũ tặc lưỡi giải thích thêm lần nữa, thật tỉ mỉ, cuối cùng Ái Ly cũng à lên khẽ trách:

- Ra là vậy, sao trước kia anh không nói cho em biết sớm.

Ái Ly nói rồi đỏ bừng mặt, cúi sâu đầu vì cô hiểu đúng nghĩ chữ tình, tình của dục tình, tình của tình yêu. Vũ nhìn Ly nhẹ lắc đầu, ánh mắt anh chứa đầy những cảm thông, một chút nồng nàn, một chút đau thương. Phải một lúc sau, Ái Ly mới ngước mắt lên nhìn anh, thơ ngây hỏi:

- Vũ ca, anh nói xem, nếu đêm nay em đáp ứng nguyện vọng của Long ca, có phải từ nay anh ấy sẽ một lòng một dạ với em phải không?

Vũ lắc đầu:

- Cũng không hẳn.

- Vì sao?

- Vì sau ngày hôm đó, lúc cha em ra tay cô gái kia lại xuất hiện trước chồng em, cứu mạng anh ta, tình giữa họ vốn nồng sẽ lại càng nồng hơn.

- Vậy có nghĩ là em không còn cơ hội nào sao?

- Cũng không hẳn.

- Nghĩa là sao?

- Tất cả còn tùy vào biểu hiện của em đấy. Thôi, anh phải đi, anh còn có việc phải làm, hôm nay chỉ thăm em được bao nhiêu thôi. Sau này có việc gì cần em cứ đến tìm anh, dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng anh cũng sẽ giúp em. Nhớ lời anh nói nhé, tiểu Ly.

- Em nhớ rồi. Cảm ơn Vũ ca.

***

Đêm. Ái Ly ngồi đối bóng đèn đêm mân mê mái tóc đen dài, bên tai cô văng vẳng câu nói của Vũ ban sáng. Khi đêm dần khuya có tiếng bước chân dừng lại trước cửa, con tim Ái Ly rộn lên niềm lo lắng kì lạ. Tiếng vỗ cửa, giọng Dương Long lẻ nhè kêu mở cửa. Ái Ly hít mạnh một hơi sâu bước ra mở cửa. Dương Long vừa bước vào, anh xiêu vẹo bước về phía chiếc giường. Ái Ly đóng cửa và quay lại. Khi Long vừa định ngã người lên giường để ngủ thì Ái Ly bước đến bên cạnh nắm tay anh giữ lại, khẽ giọng gọi:

- Long ca, khoan đã.

Dương Long ngoảnh lại nhìn Ly, không hiểu sao Ly bất giác giật mình buông tay. Dương Long vẫn nhìn cô không nói gì, Ái Ly nhìn trả lại anh một lúc rồi cụp mắt không dám nhìn nữa. Thấy vậy Dương Long định quay đi, Ái Ly chợt gọi:

- Khoan đã.

Dương Long dừng lại, anh không quay lại nhìn cô mà chỉ lè nhè hỏi:

- Cô lại muốn gì nữa đây?

- Anh…

Ái Ly nghe anh hỏi như vậy thì cơn giận bùng lên nhưng cô cố nén xuống, tập trung tinh thần cho quyết định trọng đại trong đời. Lời của Vũ vẫn văng vẳng bên tai, Ái Ly bước đến đứng trước mặt Dương Long, bàn tay cô vuốt nhẹ ngang qua thắt lưng, sợi dây lưng tụt xuống, mặt cô lập tức đỏ bừng. Bàn tay cô hơi run rẫy cởi bỏ chiếc áo ngoài rồi cởi luôn chiếc áo trong, để lộ làn da trắng mịn non tơ của cô gái tuổi xuân xanh. Dương Long chỉ nghiêng đầu nhìn Ái Ly, ánh mắt anh đờ đẫn vô sắc, vô cảm, không dục vọng. Ái Ly đưa tay xuống thắt lưng giật mạnh cho mối dây cho chiếc váy buông nhanh xuống đất. Ái Ly thoáng dừng lại một lúc rồi cởi hết những mảnh vải còn lại trên người xuống, để cho mình mơn mởn trước anh. Ái Ly khẽ giọng:

- Long ca, em như thế này đã được hay chưa?

Dương Long cau mày lè nhè:

- Cô đang làm cái quái gì vậy?

- Thì em làm vợ anh chứ làm gì? Chẳng phải anh cần thân xác em sao, giờ em đang ở trước anh đây, hãy ôm lấy em… hãy cho em hưởng mùi vị… của lạc thú trần gian.

Ái Ly run run đưa tay vuốt má Dương Long. Long gạt tay Ly ra, lạnh giọng:

- Mặc y phục vào đi.

- Không. Em đang đợi chờ anh, anh còn gì phải ngần ngại nữa…

Anh im lặng nhìn cô một lúc mới nói:

- Hãy mặc y phục vào đi, đừng làm tôi thấy chướng mắt.

- Tại sao anh lại đối xử với em như vậy. Em cũng là con gái, cũng xác thân, em có chỗ nào khác với Quyên tỷ. Sao em không thể thay thế tỷ ấy được kia chứ?

Dương Long bực tức cao giọng:

- Đừng nói nhảm nữa!

Dương Long vừa nói vừa giật mạnh rèm giường, tấm rèm rơi xuống phủ lên người Ái Ly. Dương Long không nhìn Ly nữa mà quay nhìn chỗ khác. Ái Ly quấn chiếc màn che người lại, ứa nước mắt, run giọng hỏi:

- Long ca, tại sao vậy, em có điểm nào không bằng người con gái đó? Em cũng yêu anh…

- Cô im miệng cho tôi.

- Em không im, em phải hỏi cho ra lẽ đêm nay. Tại sao anh không thể đối xử với em công bằng một chút. Anh nói đi, anh muốn em làm gì, dù anh cần gì em cũng chiều anh. Chỉ xin anh đừng hờ hững với em như vậy. Có được không, hãy trả lời em.

Dương Long im lặng. Ái Ly bật khóc:

- Đừng vô tâm với em như vậy. Nếu như anh cho rằng chúng ta cứ ở đây ngày ngày đối mặt với Quyên tỷ, lòng anh thấy bất an thì chúng ta hãy rời khỏi nơi này. Anh sẽ quên chuyện trước kia, chúng ta cùng nhau xây dựng cuộc sống mới, yên lành, hạnh phúc, có được không anh.

Dương Long vẫn im lặng. Ái Ly cầm tay anh lay lay:

- Sao anh im lặng, trả lời em đi chứ? Em đã nghĩ ra cách giúp anh không phải khó xử trước mặt Quyên tỷ rồi đó, anh bằng lòng không, sao anh không nói.

Long gạt mạnh tay Ái Ly ra, cao giọng:

- Tôi không cần cô quan tâm đến chuyện của tôi.

Ái Ly cũng cao giọng:

- Nhưng em có gì không bằng người con gái đó? Anh nói đi, anh nói gì đi…

Dương Long quay phắt lại, ánh mắt ngầu đục nhìn thẳng vào mắt Ái Ly. Cái nhìn này của mấy đêm trước khiến Ái Ly phát hoảng một lần rồi, lần này vừa nhìn thấy Ly bất giác lùi nhanh ra xa. Giọng Dương Long trầm xuống:

- Cô không bằng người khác ở trái tim hiểm độc, cái đầu xảo trá đa mưu…

- Anh…

Ái Ly bị mắng giận đến tái mặt không nói được gì. Hai bàn tay cô bấu chặt vào tấm màn phủ trên người. Anh vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đục ngầu, chứa đựng sự căm hờn, chốc chốc lóe lên tia sáng dị kỳ, như ánh đèn soi thấu đêm đen, xoáy sâu vào tâm hồn đang run rẫy của Ái Ly. Ái Ly hoảng sợ khóc òa:

- Nhưng dù sao em cũng là vợ của anh. Sao anh cứ nhẫn tâm, vô tình vô nghĩa với em như vậy. Chính vì Lệ Quyên, anh vì người con gái đó mà tệ bạc với em phải không?

Long im lặng. Ái Ly cao giọng:

- Được rồi, em đã biết rồi, chính vì cô gái đó nên anh mới hờ hững với tôi như vậy, chẳng những không thèm ngó ngàng, anh còn muốn hành hạ tôi ăn không ngọn ngủ không yên. Chính vì cô ta, tôi ngày nào cũng nuốt nước mắt để sống mà không dám nói gì. Được rồi, tôi sẽ cho anh thấy, Ái Ly này thật ra là người như thế nào, tôi đau khổ một cô ta phải đau khổ gấp trăm lần. Anh chờ đó mà xem.

Dương Long chộp cánh tay Ly siết mạnh, Ái Ly lập tức kêu lên:

- A… đau.

Dương Long cao giọng:

- Tôi cấm cô! Nếu cô làm hại đến cô ấy, tôi không tha cho cô đâu.

Ái Ly đanh giọng.

- Tôi nói là làm, anh đừng thách thức tôi.

- Tôi không thách thức cô, tôi cảnh cáo cô!

- Anh…

Ái Ly chưa kịp nói gì Dương Long đã quay lưng đi nhanh ra cửa, anh mở cửa đánh ầm một tiếng rồi lao vọt ra ngoài, chìm nhanh vào màn đêm tĩnh mịch. Ái Ly buông người ngồi bệch xuống đất, khóc òa lên:

- Tại sao chứ, em thật sự yêu anh mà, em đã vì anh mà làm tất cả tại sao anh vẫn lạnh lùng vô cảm với em?

***

Sáng hôm sau, sau khi chải chuốc cho mình nhìn được hơn một chút Ái Ly đến gõ cửa một gian phòng. Lúc sau cánh cửa bật mở, người bước ra là Vũ. Anh thấy Ái Ly thì gượng cười hỏi:

- Thế nào, đêm qua vui vẻ không?

Ái Ly lắc đầu, nước mắt ứa ra. Vũ giật mình hỏi lại:

- Em sao vậy?

- Vũ ca ơi, em phải làm sao bây giờ?

Vũ thấy vậy chộp tay Ly lôi tuột vào phòng. Ái Ly kinh ngạc hỏi:

- Anh làm gì vậy?

- Ở ngoài nói chuyện không tiện.

Ái Ly vào rồi, Vũ khép cửa lại, xong anh mới nhẹ giọng hỏi:

- Lại xảy ra chuyện gì rồi phải không, mau nói anh nghe, nói khẽ thôi.

Ái Ly đưa tay lau lệ, kể cho Vũ nghe chuyện xảy ra trong đêm. Nghe xong Vũ chỉ im lặng không nói gì. Ái Ly lại khóc:

- Anh nói xem, tại sao anh ta lại đối xử với em như vậy?

Vũ im lặng một lúc mới cất tiếng hỏi lại chứ không đáp lời cô:

- Vậy theo em, cậu ta vì cái gì mà làm như vậy?

- Vì… Quyên tỷ.

- Đúng vậy. Dương Long quả là một kẻ chung tình.

Ái Ly nghe vậy thì cau mày:

- Anh còn khen anh ta nữa.

Vũ giật mình:

- Giận anh sao? Thật ra chữ chung tình của một người đàn ông một lời khó nói, một ngày khó đoán.

- Vậy là có ý gì?

- Là Dương Long có phải là một người chung tình hay không cũng không chắc. Bởi vì tuy bây giờ trên danh nghĩ anh ta là chồng em nhưng ngày ngày trông thấy mặt người yêu cũ. Cô ấy lại xinh đẹp như vậy thì làm sao cậu ta quên cho được. Nhưng nếu bọn họ ở cách xa nhau lâu ngày, ai dám chắc cậu ta không thay lòng đổi dạ.

- Vũ ca, anh có cách nào làm cho hai người đó không thể gặp mặt nhau hay không?

- Sao lại không, chỉ cần hai người rời khỏi đây để xây dựng tổ ấm riêng là được.

- Hôm qua em đã nói với anh ấy rồi, kêu anh ấy cùng em rời khỏi đây nhưng anh ấy không chịu. Nếu cha chịu giúp thì may ra có thể nhưng cha chắc chắn không giúp vì ông ấy có mình em là con gái, ông ấy không bao giờ muốn xa em. Còn nếu muốn cha em đi cùng thì việc thuyết phục rất khó, ông ấy không hề muốn rời xa nơi này.

- Như vậy không được thì vẫn còn cách khác là làm cho người con gái ấy không bao giờ xuất hiện trước mặt chồng em nữa.

- Cách đó là như thế nào?

Vũ kề tai Ái Ly nói gì đó, Ái Ly tròn mắt kinh ngạc nhìn Vũ, cô máy môi không thành lời:

- Vậy… như vậy…

- Hãy bình tĩnh, anh đã ra kế rồi thì anh cũng sẽ giúp em.

- Nhưng võ công cô ta cao cường, cha em chưa hẳn là đối thủ của cô ta thì anh làm sao… làm sao có thể….

Vũ cười nhạt:

- Dù cho cô ta có bản lĩnh thông thiên, nhưng vẫn là con người, mà đã là con người thì không qua một thứ…

- Là thứ gì?

Vũ lại kề tai Ái Ly nói nhỏ. Ái Ly run giọng:

- Như vậy có phải quá nhẫn tâm hay không?

- Để đạt được mục đích cuối cùng chúng ta có gì phải ngại…

- Nhưng…

- Anh sẽ giúp em.

- Bao giờ?

- Không phải bây giờ, anh sẽ chờ cơ hội, em cũng hãy cố gắng chờ. Cô ta sẽ biến mất nhanh thôi… rồi Dương Long sẽ một lòng một dạ với em, yêu thương, lo lắng cho mỗi mình em.

Ái Ly nở nụ cười tươi, mơ về ngày mai ấm áp.

Thù hận, đố kỵ, ghen hờn luôn là liều thuốc nhiệm mầu kích thích đầu óc con người ta nghĩ ra những âm mưu thâm độc. Và ngay lúc này đây, tại Hồ Kỳ tiêu cục, có những con người đang đố kị ghen hờn.

***

Đêm nay lại một đêm trăng tròn. Huỳnh Hoa đứng lặng bên mái hiên lặng ngắm vầng trăng tròn vằng vặc đang treo lơ lững giữa tầng không. Ánh trăng sáng rực rỡ làm lu mờ tất thảy những vì tinh tú xung quanh, cũng chính vì vậy vầng trăng bỗng trở nên lẻ loi và cô đơn, nhất là trong những đêm trời quang mây tạnh như đêm này. Huỳnh Hoa cứ lặng lẽ nhìn vầng trăng, dường như có giọt giọt sương đêm nào đó rơi đậu trên mi mắt của cô, lóng lánh, u huyền.

Thời gian chầm chậm trôi qua, khi vầng trăng lên gần đến đỉnh đầu Huỳnh Hoa mới cất tiếng thở dài nao lòng rồi quay lưng bước trở vào phòng, cô khép chặt cửa và ngồi đối bóng đèn đêm. Những ngày tháng bên Long ngày trước chợt hiện về, êm ấm làm sao, vui vẻ nhường nào, giờ thì không còn gì nữa cả. Nếu không có biến cố bất ngờ, bây giờ hẳn cô đã là vợ của anh. Mới đó mà hai tháng đã trôi qua, mọi thứ diễn ra thật nhanh… Và nếu như không có biến cố kia biết đâu ngày hôm nay Huỳnh Hoa có thể hớn hở báo tin vui với chồng, ví như “Chàng ơi thiếp… đã có mang rồi!”. Nhưng mọi thứ giờ đây chỉ có thể là ảo tưởng. Anh không bên cô, không xa rời mà không với tới được, niềm vui lịm tắt từ lâu nhường chỗ cho nỗi buồn chất chứa. Nhìn lại căn phòng hoang lạnh, Huỳnh Hoa bất giác cảm thấy cô đơn lạnh lẽo như vầng trăng đêm nay đơn độc giữa bầu trời cao rộng, bất giác xót xa, bất giác lệ rơi…

Khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống Huỳnh Hoa cũng vừa bừng tỉnh giấc mơ về quá khứ, cô đưa tay lau lệ, cô biết nước mắt của mình không nên rơi vào lúc này. Bàn tay Huỳnh Hoa vô thức đặt lên chiếc đàn huyền, tiếng “tinh” bật lên làm Huỳnh Hoa chợt nhớ ra rằng mình vẫn còn một bằng hữu luôn bên mình bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nghe những tâm sự của mình. Chiếc đàn Kiếm Bình tặng cô vẫn đang nằm trên bàn đó, như đợi chờ, như mời gọi. Huỳnh Hoa lướt tay lên những sợi dây đàn, những cung bậc réo rắt cất lên.

Đêm nay trăng cao nên Hồ Kỳ cao hứng gọi Tứ Bình ra đánh cờ dưới trăng. Đấu được một lúc thì tiếng đàn của Huỳnh Hoa cất lên. Hồ Kỳ khẽ thở dài:

- Tiếng đàn của Quyên nhi vẫn buồn như vậy. Đã hơn hai tháng rồi mà nó vẫn chưa quên được…

Tứ Bình im lặng ngước mắt nhìn trăng rồi ngơ ngẩn xuất thần. Hồ Kỳ chợt cao giọng gọi:

- Tứ Bình, ta chiếu bí cậu rồi kìa, còn ngẩn ra đó làm gì?

Tứ Bình giật mình nhìn lại bàn cờ tướng trước mặt, “tướng” đã bị Hồ Kỳ dồn vào tử lộ. Anh cười nhẹ:

- Ván này con đã thua lão gia.

- Chơi tiếp nhé, ta thua cậu hai ván chỉ mới thắng lại một, ta phải lấy lại thêm ván nữa, không thể để nợ.

Tứ Bình cười hiền:

- Mời lão gia.

Hồ Kỳ và Tứ Bình cùng sắp xếp lại bàn cờ. Chợt có tiếng bước chân đi đến ngày một gần, Hồ Kỳ ngoảnh lại nhìn, cao giọng gọi:

- Kiệt nhi, giờ này chưa ngủ sao con?

Kiệt tiến về phía cha, cười đáp:

- Đêm nay trăng thanh gió mát, tiếng đàn của Quyên nhi lại u buồn làm con cảm thấy nôn nao không ngủ được. Cha và Bình huynh đang đấu cờ sao, con có thể đến xem và học hỏi một chút không?

Tứ Bình lên tiếng:

- Thiếu gia cũng cũng biết chơi cờ à?

Kiệt bước đến bên cạnh ngồi xuống cười đáp:

- Cũng biết chút ít.

- Hay là thiếu gia giúp lão gia một tay, lão gia tuy gở được một ván vẫn còn nợ lại một ván.

Hồ Kỳ chen lời vào:

- Không cần giúp, ta và cậu phải quyết sống mái với nhau đêm nay.

Tứ Bình cười hiền:

- Vậy xin theo ý lão gia.

Hồ Kỳ cười hào sảng:

- Kiệt nhi, con xem mà học hỏi Tứ Bình nhé!

- Dạ.

Tứ Bình cười hiền:

- Vừa rồi lão gia mới thắng, mời đi trước.

- Được.

Hồ Kỳ nhấc một quân cờ lên đặt sang vị trí khác sau đó đến lượt Tứ Bình. Kiệt ngồi bên cạnh chăm chú quan sát, lúc sau anh chép miệng cảm thán:

- Đêm trăng cao, ngồi chơi cờ lại được nghe đàn mới tuyệt làm sao, phải không cha, Bình huynh?

Tứ Bình mỉm cười:

- Ờ. Chiếu, lão gia lại thua rồi nhé!

Hồ Kỳ thở dài:

- Sao lần nào chơi cờ với cậu ta chỉ bại nhiều chứ thắng chẳng bao nhiêu… Ta già thật rồi.

Tứ Bình cười hỏi:

- Lão gia còn muốn tiếp tục không?

- Sao lại không, tiếp tục nào.

Hồ Kỳ mau mắn xếp lại ván cờ, họ lại đấu cùng nhau, chỉ một thoáng, Hồ Kỳ lại thua dưới tay Tứ Bình. Bình cười hiền:

- Ôi, lão gia lại thua rồi. Đại thiếu gia khi nãy nói cậu cũng biết chơi cờ, hay là vào giúp cha cậu gở hòa lại xem sao.

Hồ Kỳ gật đầu:

- Ờ, Kiệt nhi, con cũng vào thử đi.

Kiệt vào ngồi vị trí đối diện với Bình, anh cung tay cười nói:

- Bình, huynh xin nương tay cho…

Tứ Bình cười xòa, cả hai cùng xếp lại bàn cờ, Tứ Bình nhường Kiệt đi trước. Những nước đi đầu tiên họ đi nhanh sau đó thì chậm dần, mỗi nước cờ đều được cả hai vắt óc ra để nghĩ. Điều đó chứng tỏ Kiệt thận trọng trong suy nghĩ hơn Hồ Kỳ rất nhiều. Hồ Kỳ ngồi xem con trai đánh cờ chốc chốc đôi mày kiếm chau lại rồi giãn ra, những ngón tay ông gõ liên tục lên mặt bàn. Tứ Bình cười cười cất tiếng nói phá tan sự im lặng:

- Cứ thế này chúng ta lưỡng bại câu thương rồi còn gì.

Kiệt nhặt quân cờ đi thêm nước nữa, thản nhiên đáp lời Tứ Bình:

- Rồi cũng sẽ có người thắng kẻ bại, vấn đề là thời gian.

Tứ Bình gật gù:

- Ờ, tôi không ngờ tay cờ của đại thiếu gia lại khá như vậy, chúng ta gần như ngang sức ngang tài nhỉ.

Kiệt mỉm cười:

- Nếu có Quyên muội cùng ngồi đây chơi cờ, tôi và huynh có lẽ đã bị đánh bại rồi!

Tứ Bình hơi kinh ngạc hỏi lại:

- Cô ấy biết chơi cờ sao?

Kiệt cười đáp:

- Không những biết mà còn rất tài nữa là khác. Lúc ở Linh Lung Lầu, đêm nào tôi và muội ấy cũng đấu với nhau hơn trăm ván, muội ấy thủ thắng rất nhanh. Đó dường như là thiên tư của mỗi người, tôi học hoài vẫn không sao bì kịp.

- Thế à?

- Bình huynh sao suy nghĩ lâu vậy, chỉ cần chọn một trong hai đường là được rồi mà.

- Nhưng lối nào cũng là tử địa không lối thoát.

- Thế huynh thích chết nhẹ nhàng hay hay chết trong đau khổ.

Kiệt vừa hỏi vừa cười. Tứ Bình cũng cười đáp:

- Trong đau khổ đôi khi người ta nghĩ được cái gì đó để thoát ra, người ta thường bảo cái khó nó làm ló cái khôn! Mã tiến…

Kiệt lại nhặt quân cờ lên di chuyển nó sang chỗ khác:

- Chiếu. Bình huynh, huynh thế nào?

Tứ Bình cười hiền:

- Bị rượt thì chạy thôi.

Bình nhặt quân cờ đi một nước. Kiệt lại ra thêm một nước tấn công:

- Chiếu.

Tứ Bình cười xòa:

- Tôi thua rồi!

Kiệt cũng cười:

- Đa tạ Bình huynh đã nhường…

Hồ Kỳ nãy giờ ngồi nghiêng tai nghe đàn, thấy bàn cờ kết thúc rồi ông chợt thốt:

- Quyên nhi lại vận lực vào bản đàn nữa rồi, âm thanh thật cao.

Tứ Bình gật đầu:

- Phải, bản đàn đó là tâm pháp Cầm Thiên phái chúng con.

Kiệt hơi kinh ngạc:

- Tâm pháp có thể phổ đàn sao?

Bình gật đầu:

- Có thể, trước đây tôi cũng nghĩ là không thể nhưng khi nghe nhị tiểu thư đánh lên tôi mới biết bài khẩu huyết luyện tâm pháp của bản phái có thể đàn thành một bản đàn tuyệt hảo.

Hồ Kỳ cau mày:

- Nhưng làm như vậy rất nguy hiểm, phổ tâm pháp thành bản đàn thì không có gì nhưng dụng công vào tiếng đàn, nếu dây đàn dứt hay sơ suất một chút trong khi đàn đều có thể thọ trọng thương. Quyên nhi thật quá mạo hiểm…

Tứ Bình lắc đầu:

- Nếu là người khác có vẻ như đó là việc làm mạo hiểm nhưng với cô ấy thì đó chỉ là việc bình thường. Dạo gần đây cô ấy nói cô ấy đang được Thiên Kiếm chỉ điểm đột phá cảnh giới cao nhất của Cầm Thiên tâm pháp. Vì cô ấy là một Thiên Cầm nên đặc biệt được ưu ái, chúng ta không cần phải lo…

Hồ Kỳ hơi kinh ngạc:

- Cảnh giới cao nhất của Cầm Thiên tâm pháp là như thế nào?

Tứ Bình nhẹ lắc đầu:

- Con cũng không biết nó là như thế nào. Vì từ trước đến nay các vị sư tổ, sư thúc sư bá chưa ai luyện thành. Mấy hôm trước con chỉ nghe nhị tiểu thư nói, nó là cảnh giới có thể điều khiển được âm thanh trở thành một thứ vũ khí tối thượng. Còn nó như thế nào thì con không biết.

Kiệt chợt nói chen vào:

- Con từng nghe giang hồ đồn đại rằng một cao thủ võ lâm chuyên dùng âm thanh làm vũ khí đều là người rất đáng sợ. Thứ vũ khí họ dùng là âm thanh nên có thể ở xa vạn trượng hòa nội lực vào âm thanh để tập kích đối thủ. Sức mạnh của âm thanh là một sức mạnh ghê gớm, nó nhanh hơn đao kiếm và ám khí. Ngoài ra có thể cùng lúc làm rối loạn hoặc khống chế nhân tâm rất nhiều người…

Tứ Bình gật đầu:

- Có một thứ gọi là ma âm, khi nghe âm thanh đó hoạt động của thân thể bị khống chế, nếu người nghe có nội công ngang bằng hay thấp hơn người tạo ma âm nhất định thất khiếu chảy máu mà chết. Còn nếu nội công cao hơn vẫn có nguy cơ thọ trọng thương trước khi tiếp cận được kẻ địch dụng âm.

Bàn cờ tướng dừng lại, ba người bọn họ không chơi tiếp nữa mà im lặng lắng nghe tiếng đàn của Huỳnh Hoa. Tiếng đàn kia không còn da diết lẫn bi thương chỉ vút cao lên, cao mãi như muốn tìm đến tận trời xanh để hỏi ông rằng vì sao thế nhân phải chịu nhiều đau khổ. Một kiếp người không ai trọn vẹn những niềm vui.