Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 111: Sự thật



Hồ Kỳ hơi kinh ngạc khi nghe Trường Vũ nói, Hải Bằng và Kiếm Bình cũng nhìn nhau đầy hàm ý, chỉ có Tứ Bình và Huỳnh Hoa là thản nhiên. Họ đã biết chuyện ấy từ rất lâu rồi. Ái Ly bất chợt gào lên:

- Tại sao anh hứa không nói ra mà bây giờ lại nói ra, tại sao anh không giữ lời hứa?

Trường Vũ mím môi khi nghe Ái Ly oán trách. Ái Ly bật khóc, Trường Vũ thấy vậy bất nhẫn kêu lên:

- Ái Ly, chỉ có danh nghĩa thì được ích gì, em không được gì cả dù là linh hồn hay thể xác anh ta. Vậy thì có gì để lưu luyến? Nhìn em đau anh cũng đau mà…

Hồ Viễn túm cổ áo con gái nhấc cô đứng dậy quát:

- Những gì Trường Vũ nói có đúng sự thật không? Nói mau.

Ái Ly ứa lệ gật gật đầu. Kiếm Bình cau mày:

- Sao mà rắc rối thế này?

Hồ Kỳ suy nghĩ một lúc rồi cao giọng:

- Nếu mọi chuyện đúng như vậy thì chuyện này liên quan đến rất nhiều người. Tất cả chúng ta cùng ra đại sảnh để bàn chuyện. Tứ Bình, gọi Dương Long đến ta giải quyết chuyện này luôn thể.

- Dạ.

Tứ Bình lao nhanh ra ngoài mới sực nhớ dạo gần đây Dương Long thường xuyên không có ở nhà, đi đâu cũng không ai biết, vậy tìm ở đâu mới được chứ. Anh quay người trở vào gọi:

- Huỳnh Hoa…

Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Đông trấn.

***

Đại sảnh phòng.

Một cuộc họp mặt khẩn cấp được Hồ Kỳ điều động trong chốc lát. Trong sảnh phòng bây giờ đa số là người của Hồ gia, ngoài ra có vài người là những người gắn bó mật thiết với Hồ gia như dâu, rể, con nuôi…

Trong phòng hầu như ai cũng có chỗ ngồi chỉ có hai người vừa làm lỗi là Trường Vũ và Ái Ly là phải đứng. Mọi người ai nấy đều im lặng không ai nói với ai điều gì vì vẫn còn một người chưa đến, Dương Long vẫn chưa đến.

Khi Dương Long vừa về đến nơi Hồ Kỳ đã nói ngay:

- Bây giờ có đủ mặt mọi người rồi! Trường Vũ cậu mang những gì cậu vừa nói khi nãy nói lại một lượt đi.

Trường Vũ lại kể về vở kịch anh và Ái Ly dựng lên mấy tháng trước thêm lần nữa, lần này Ái Ly không phản ứng gì cả. Dương Long nghe Trường Vũ nói chỉ khẽ cau mày, Huỳnh Hoa thì thản nhiên nâng tách trà lên từ từ thưởng thức.

Kế hoạch của Trường Vũ bắt đầu từ lá thư gọi Long ra Đông trấn một mình để nhận quà cưới ký tên là "cố nhân". Vì nghĩ là bằng hữu nên Dương Long đã đến, khi đó Ái Ly ra mặt chuốc rượu cho Long, trong rượu có thuốc mê. Sau đó Vũ tự tay sắp xếp cho Long và Ly chung phòng trong tư thế cởi trần. Cố tình để cho Hồ Viễn và Hồ Kỳ phát hiện. Sau đó Ái Ly nói theo những gì anh chỉ bảo trước đó. Dương Long bị thuốc mê làm cho nhất thời quên hết mọi chuyện nên không thể cãi chối, bị buộc chịu trách nhiệm với Ly. Sau cuộc hôn nhân gượng ép, Dương Long không đoái hoài gì đến Ái Ly, khiến cô buồn tìm đến Vũ mà khóc. Sau đó, Ly bắt Vũ phải tìm cách ra tay sát hai Lệ Quyên, Ly muốn Lệ Quyên biến mất như vậy Long sẽ không còn gì để nhớ đến. Vị khách mấy tháng trước đến thuê tiêu cục tải tiêu được Trường Vũ cho số tiền bảo nhất định phải đòi Lệ Quyên đích thân đi. Khi giao hàng xong trên đường về ngầm mai phục để hạ sát Lệ Quyên.

Nhưng mọi kế hoạch không thành, võ công của Lệ Quyên quá cao nên sát thủ nào cũng bị đánh cho chạy dài hoặc mất luôn cả mạng. Sau đó Vũ dùng độc, Lệ Quyên thản nhiên uống hết nhưng không bị gì. Thấy vậy Vũ hoảng quá định tự vận để khỏi bị Lệ Quyên ra sát thủ nhưng chính tay cô đã ngăn anh lại. Từ đó Trường Vũ hứa với lòng sẽ đưa sự thật ra ánh sáng.

Hồ Kỳ tức giận vỗ bàn cái rầm, ai nấy giật mình. Cứ tưởng Hồ Kỳ quát mắng Trường Vũ nào ngờ ông cao giọng gọi:

- Quyên nhi, chuyện lớn như vậy tại sao con không nói với ta?

Huỳnh Hoa nghe gọi quay sang thản nhiên đáp:

- Con thấy chuyện đó cũng bình thường với lại ngày hôm đó khi con trở về xảy ra một vài chuyện khiến con quên luôn… .

||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||

Hồ Kỳ thở dài, hết ý kiến với con gái. Ông vẫy tay với Trường Vũ:

- Vũ, kể tiếp đi.

Vũ nói tiếp về việc Dương Long suốt mấy tháng không về nhà gặp Ly khiến cho Ái Ly cảm thấy buồn và cô đơn nên tìm anh uống rượu. Một phần do men rượu một phần do hai người họ dẫu sao cũng là một nam một nữ, khi khoảng cách quá gần Trường Vũ không chịu được nên thất lễ với Ly.

Trường Vũ kể xong, Hồ Kỳ mới trầm giọng hỏi:

- Ly nhi, những gì Trường Vũ nói có thật không?

Ái Ly từ nãy đến giờ vẫn đang cúi mặt, bị hỏi cô cũng không dám ngẩng lên nhìn chỉ khẽ gật đầu. Hồ Kỳ quay sang Dương Long nói:

- Long nhi, trong chuyện này con là người bị hại. Ta cho con toàn quyền quyết định. Làm thế nào không trái đạo, không làm cho mọi người đã khó xử càng thêm khó xử.

Dương Long im lặng một lúc mới đáp:

- Con là người trong cuộc nhất định không sáng suốt bằng người ngoài cuộc, nên quyết định của con rất có thể tổn thương đến nhiều người. Con xin nhường quyết định lại cho các vị bá phụ, thúc phụ và... nghĩa phụ.

Hồ Kỳ gật đầu ngẫm nghĩ một lúc chợt quay sang Hồ Viễn gọi:

- Viễn đệ, tất cả mọi sự hôm nay thật lòng mà nói đều do ái nữ của đệ mà ra cả. Đứng trên cương vị là trưởng bối và là cha của Ly nhi, theo đệ việc này nên giải quyết thế nào?

Hồ Viễn bị đẩy trách nhiệm thu dọn chiến trường của con gái thì ngẩn người, trong lòng ông bây giờ đang rất bối rối, thật sự không biết phải làm sao cho đúng. Ông đưa mắt nhìn con gái chỉ thấy Ái Ly đang tha thiết nhìn ông, cô đang mong cha của mình đứng về phía mình như bao lần trước. Hồ Viễn đưa mắt nhìn sang Dương Long, ông thấy anh đang nhìn về phía Huỳnh Hoa. Ông nhìn theo ánh mắt của Long thì lại thấy đôi mắt của cháu gái đang nhìn về nơi vô định, ông thấy được trong đó có nỗi buồn, ánh mắt đó rất giống với người con gái ông từng gặp. Một mối duyên không thành và người đó vĩnh viễn rời xa ông. Phút bất thần, ông như nhìn thấy người con gái ngày xưa bước ra từ cháu gái, người đó đến trước mặt ông với đôi dòng lệ rồi thì thầm oán trách: "Ông ác lắm!". Hồ Viễn vô thức buộc miệng:

- Là ta có lỗi.

Ai nấy kinh ngạc nhìn nhau. Ảo giác tan đi, Hồ Viễn như sực tỉnh, ông buồn giọng:

- Ta tuy là trưởng bối nhưng lại bị lũ nhỏ qua mặt dễ dàng, nghĩ lại thật là hỗ thẹn. Ta thật sự cũng không biết nên làm thế nào trong lúc này nữa. Nhưng… Ly nhi, ta có chuyện muốn nói với con trong hôm nay. Ta tin con đã đủ lớn để hiểu, để quyết định thế nào cho mọi chuyện mà mình đã gây ra được êm đẹp. Nhưng phải là sau khi con nghe ta kể hết câu chuyện này.

Ái Ly kinh ngạc nhìn cha. Hồ Viễn tiếp luôn:

- Con có biết tên của con có nghĩa là gì không?

Ái Ly lắc đầu. Hồ Viễn dịu giọng:

- Ái Ly - yêu thương và ly biệt. Đó là tên của mẹ con đã đặt cho con trước khi rời khỏi nơi này. Con có biết tại sao suốt mười mấy năm qua ta không bao giờ nhắc về mẹ con hay không, trong khi bà ấy vẫn còn sống trên đời?

Ái Ly lại lắc đầu, cô có chút kinh ngạc khi thấy cha mình có lúc cũng trầm ấm và ăn nói dịu dàng như vậy. Hồ Viễn trầm giọng tiếp:

- Vì ta không muốn nhắc đến bà ấy! Nhưng câu chuyện ta sắp kể cho con nghe là chuyện của mẹ con.

- Chuyện của mẹ?

Ái Ly có chút kinh ngạc. Từ khi sinh ra đến khi lớn lên cô chưa từng có chút kí ức nào về mẹ, mẹ với cô chỉ là một danh từ và một ảo ảnh. Cô chỉ biết người đó sinh ra cô rồi bỏ mặc, trong suốt mười mấy năm qua, cô từng hỏi Hồ Viễn về mẹ nhưng chưa lần nào ông chịu trả lời. Ông rất yêu cô, chuyện gì cũng chiều theo ý duy nhất một việc khi cô nằn nì hỏi về mẹ, Hồ Viễn luôn quát tháo và có lúc còn muốn đánh cô. Vậy mà hôm nay ông lại muốn kể cô nghe về chuyện của mẹ. Ly không biết mình nên vui hay nên buồn, cô không hiểu mẹ cô thì có liên quan gì đến chuyện của cô, tuy nhiên trong lòng có một chút háo hức. Chỉ nghe Hồ Viễn tiếp:

- Câu chuyện ấy xảy ra cách đây đã hơn mười tám năm, cứ nghĩ đã chìm vào quên lãng không ngờ quá khứ hôm nay lặp lại thêm lần nữa. Đó là câu chuyện tình yêu giữa bốn người, cũng giống như chuyện của con, Vũ nhi, Long nhi và Quyên nhi vậy.

Hồ Viễn vừa nói đến đó Kiếm Bình chợt đứng phắt dậy đi mau ra cửa. Huỳnh Hoa kinh ngạc gọi:

- Thúc phụ.

Kiếm Bình nói nhưng không quay lại:

- Ta không muốn nghe.

Ông bước ra khỏi sảnh phòng rồi đi thẳng, một nửa người trong sảnh phòng ngạc nhiên trước thái độ của Kiếm Bình. Huỳnh Hoa lờ đoán được câu chuyện sắp kể. Hồ Viễn không để ý đến thái độ của em mình ông vẫn tiếp tục nói:

- Ngày đó, cũng tại chốn này, trong những đệ tử nội tổ con thu nhận về nuôi dạy có hai người con gái, họ là trẻ mồ côi nên nội của con xem họ như con cái trong nhà, ta và thúc phụ con cũng xem họ như em gái. Hai người đó một là mẹ con và người còn lại tên là Nhu Châu, mẹ con rất cá tính còn Nhu Châu rất dịu hiền. Từ bé hai người họ cùng ta và thúc phụ con chơi rất thân với nhau, khi lớn lên hiểu một chút chuyện đời cũng là lúc tình yêu giữa ta và Nhu Châu nảy nở. Thúc phụ con cũng yêu Nhu Châu nhưng nàng lại chọn ta, chúng ta đến với nhau. Nội tổ con thấy vậy quyết định chọn ngày lành tháng tốt chính thức tổ chức hôn lễ cho ta và Nhu Châu. Lúc đó ta không biết mẹ con cũng có lòng với ta, khi biết Nhu Châu và ta sắp thành hôn mẹ con đã tìm cách chuốc rượu ta và cho cả xuân dược vào trong rượu. Đêm hôm đó ta không biết mình đã làm gì nữa chỉ biết sáng hôm sau mọi chuyện đã rồi, mẹ con khóc lóc đòi ta chịu trách nhiệm nếu không bà ấy tự vẫn. Nội tổ phụ con thấy vậy quyết định hủy hôn sự của ta và Nhu Châu. Nhưng ngày hôn lễ vẫn được giữ lại và tân nương chính là mẹ của con. Chỉ tội nghiệp cho Nhu Châu, trong người đã mang giọt máu của ta. Trong lúc nghĩ không thông nàng uống độc dược để tự tận. Ngày Nhu Châu mất ta rất buồn, cùng lúc mất người yêu lẫn hài nhi chỉ mới tượng hình, ta… trút giận lên mẹ con. Nghĩ lại ta thấy mình thật sự có chút quá đáng nhưng những cảm xúc trong ta… ta không nói được nên…

Ái Ly đưa tay che miệng, hai giọt lệ vô thức rơi xuống. Hồ Viễn tiếp:

- Mẹ con thấy ta thịnh nộ thì hoảng sợ bỏ chạy, sau ngày hôn lễ bà ta không dám để cho ta gặp mặt, có gặp cũng đứng sau lưng nội tổ con. Bà ấy rất sợ ta. Mười tháng sau, bà ấy bế con đến trước mặt ta, đó là lần cuối cùng ta và bà ấy đứng gần nhau. Giao con cho ta xong mẹ con rời khỏi Bình An trấn, chỉ để lại bức thư. Trong thư bà ấy nói rằng, con là kết quả của đêm ân ái duy nhất của chúng ta, bà ấy giao con cho ta như đền bù giọt máu chết cùng với Nhu Châu. Sau đó, nội tổ mẫu của con có đi tìm mẹ con và gặp bà ấy đang tu trong một ngôi chùa. Nội tổ con có gọi bà ấy về nhưng mẹ con không về, mẹ con nói bà ấy không dám về, còn nói rằng vì những việc mình làm Nhu Châu mới chết, tuy linh hồn Nhu Châu không làm hại bà ấy, nhưng đêm nào bà ấy ngủ cũng nhìn thấy Nhu Châu đứng khóc. Bà ấy thấy mình có tội nên muốn ngày ngày niệm kinh siêu độ cho Nhu Châu, cũng để giảm bớt tội lỗi cho mình.

Hồ Viễn dừng lại một chút rồi tiếp:

- Ly nhi, ta xin lỗi vì trước nay không hề cho con biết những chuyện này, ta không muốn nhắc và cũng không muốn con biết. Ta không muốn con lấy bà ấy làm gương để sống không ngờ mười tám năm sau những gì ta lo lắng lại trở thành sự thật. Ly nhi, bây giờ con có thể tự quyết định cuộc đời mình như mẹ con đã từng làm hay không? Con đã hiểu vì sao ta kể chuyện về bà ấy cho con nghe rồi chứ?

Dường như có một giấc mơ vừa tan vỡ, Ái Ly bật khóc, lần đầu tiên được nghe về mẹ, mẹ lại không như trong trí tưởng tượng của cô. Không cao đẹp, không dịu hiền. Đau đớn hơn khi biết mình là kết tinh của một thảm kịch tình. Cô bật khóc, ai nấy đều im lặng mặc cho Ái Ly được khóc. Chỉ trong một ngày lại cùng lúc xảy ra nhiều thứ như vậy, với Ái Ly câu chuyện như một cú sốc. Cô không nói được gì chỉ có thể khóc. Mọi người ai nấy đều im lặng.

Đang khóc bất ngờ Ái Ly khuỵu người xuống, toàn thân vô lực. Trường Vũ vội vàng đỡ lấy, kêu lên:

- Ly nhi, em làm sao vậy…

Tứ Bình bước đến xốc lấy cơ thể bé nhỏ của Ái Ly kêu lên:

- Trường Vũ, bình tĩnh, để tôi sơ cứu cô ấy. Ái Ly không sao đâu.

Hồ Viễn suýt chút phát hoảng, ông đứng bật dậy kêu lên:

- Ly nhi thế nào?

Tứ Bình vội trấn an:

- Cô ấy không sao, có lẽ cô ấy hơi sốc trước mọi chuyện. Mấy hôm gần đây có vẻ như tiểu Ly không ăn uống điều độ sức khỏe đã kém bây giờ lại khóc nhiều máu huyết không thông nên ngất đi. Bá phụ hãy đưa cô ấy về phòng nghỉ một lúc, khi tỉnh lại cho cô ấy uống tách trà đường là khỏe lại thôi.

Hồ Viễn bế thốc Ái Ly lên bước vội đi. Trường Vũ quay sang nhìn Huỳnh Hoa nhẹ giọng gọi:

- Nhị tiểu thư.

Huỳnh Hoa hơi nhướn mày không đáp, Trường Vũ tiếp:

- Tôi đã làm tròn lời hứa với tiểu thư, bây giờ đã đến lúc Trường Vũ này đền tội.

Trường Vũ vừa nói vừa rút thanh kiếm ngắn trong người ra, tay anh vừa vung lên bỗng như có thứ gì giữ lại. Sợi dây màu xanh nhàn nhạt từ bàn tay Huỳnh Hoa phóng ra quấn chặt lấy bàn tay Trường Vũ. Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Trước kia vỡ kịch được dựng lên chỉ để qua mắt mọi người, bây giờ mọi người ai cũng rõ. Nhưng đêm qua, tất cả không phải kịch mà là sự thật. Cậu đã làm hại em gái ta lại muốn thoái thác trách nhiệm của mình sao?

- Tôi…

Trường Vũ nghẹn lời. Huỳnh Hoa thu nội lực về đứng dậy rời đi. Hồ Kỳ thở dài. Trầm giọng:

- Được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi, chiều nay khi Ly nhi tỉnh lại, sẽ bàn tiếp chuyện này.

***

Ngày hôm ấy nơi nào trong tiêu cục cũng có những người làm xâu đầu vào nhau bàn tán.

Trên chiếc giường Ái Ly đang nằm như say ngủ. Bên cạnh cô là hai người đang lo lắng đi tới đi lui, đó là Hồ Viễn và Trường Vũ. Từ bên ngoài một người bước vào, gần như ngay lập tức Trường Vũ rút kiếm kề vào cổ người nó, anh nói như hét lên:

- Tôi cảnh cáo cậu không được làm hại đến cô ấy. Nếu không…

Người vừa vào là Dương Long. Không đợi Vũ hết câu, Long đã cướp lời:

- Tôi sẽ không làm hại cô ấy, tôi chỉ có chút chuyện cậu có thể ra ngoài một lát không?

Trường Vũ từ từ hạ kiếm xuống, giọng hơi dịu lại:

- Được. Nhưng tôi nhắc lại, nếu cậu dám làm hại đến Ái Ly, tôi không tha cho cậu.

Dương Long im lặng. Trường Vũ thu kiếm chần chừ một lúc mới rời khỏi căn phòng. Trong căn phòng còn lại hai người đàn ông, Hồ Viễn nhìn Dương Long một lúc rồi trầm giọng:

- Có lẽ ta cũng nên ra ngoài. Cậu… hãy đừng làm tổn thương Ly nhi.

Dương Long nhẹ gật đầu. Hồ Viễn liếc nhìn con gái thêm một cái rồi rời khỏi căn phòng. Dương Long bước đến ngồi xuống cạnh Ái Ly, đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ Ái Ly kể từ khi anh trở về đây. Ái Ly bây giờ đã trở thành một thiếu nữ chứ không phải là một đứa trẻ như ngày tiễn biệt mấy năm về trước. Nhìn nét mặt còn nét non nớt ngây thơ trong lúc ngủ có lẽ không ai nghĩ cô vừa làm ra những chuyện “kinh thiên động địa”. Dương Long đưa tay chạm vào bàn tay bé nhỏ của Ái Ly. Anh khẽ giọng như thì thầm:

- Ly nhi, anh biết tuy em không mở mắt nhưng em nghe được những gì anh nói. Anh đến đây gặp em lần này là để từ biệt, anh đã quyết định rồi, để em và mọi người không khó xử anh sẽ rời khỏi nơi này.

Có giọt nước mắt từ khóe mi Ái Ly nhẹ nhàng rơi xuống gối. Giọng Dương Long vẫn êm êm như ru:

- Đừng buồn cũng đừng lo sợ, anh không trách em, trong lòng anh em mãi mãi là cô em gái ngây thơ nông nổi. Nhưng anh tin sau chuyện này em đã trưởng thành, cũng đã nhận ra ai mới là người thật sự yêu em, đó là Trường Vũ. Người anh yêu là nhị tỷ của em, anh không nói cô ấy là một người con gái tốt, cô ấy không dịu dàng, cũng không phải thứ mị lực trên người cô ấy khiến anh không quên được. Mà là cảm phục! Cảm phục vì trong lòng cô ấy vốn có vết thương rất lớn nhưng cô ấy vẫn đứng vững dù bất cứ hoàn cảnh nào, cô ấy rất bao dung. Và cô ấy cũng rất biết cách làm cho người ta vui người ta phục. Có lẽ em không biết nhiều về cô ấy, nếu biết em sẽ không tìm mọi cách để anh quên cô ấy, bởi vì vốn dĩ ai biết rõ về cô ấy, dù không yêu, không quen nhưng câu chuyện về cô ấy khiến người ta không quên được. Nếu em sinh ra không biết gương mặt của mẹ là như thế nào thì cô ấy cũng vậy, không biết cha mình trông như thế nào. Lúc em cất tiếng khóc chào đời cô ấy đã phải xa rời cả vòng tay yêu thương của người thân, một mình lưu lạc giữa cuộc đời. Có người nhận cô ấy làm nghĩa nữ nhưng chẳng bao lâu người đó cũng bị giết hại. Mười bốn mười lăm tuổi đầu phải một mình bươn chảy giữa cuộc đời. Ly nhi, em có biết cô ấy đã phải sống thế nào không? Cô ấy ở nhờ bằng hữu của nghĩa phụ lại bị người ta gạt bán vào kỹ viện, sau đó đại ca giải thoát cho cô ấy, họ yêu nhau và không hề biết mình là anh em ruột. Có thể là tổ tiên của cô ấy biết được đó là mối tình oan nghiệt nên đã tách đôi họ khi tình yêu đang nồng mặn, lúc đó họ vẫn chưa nhận ra sự thật. Kiệt đi rồi cô ấy lần nữa chơi vơi giữa dòng đời đen bạc. Ly nhi, em có biết sau đó cô ấy phải sống như thế nào không? Trên đường phiêu bạt cô ấy gặp Minh Minh, Minh Minh yêu cô ấy nhưng cậu ấy lại có hôn ước với Phương Nhi nên tình yêu của họ không được chấp nhận. Anh vẫn chưa quên ngày đó, Phương Nhi cũng như em vậy, đến khóc với anh bảo anh phải bứt rời đôi uyên ương ấy. Và anh lúc đó cũng khờ như Trường Vũ, anh giúp Phương Nhi cướp lại Minh Minh. Huỳnh Hoa bôn ba khắp nơi chỉ để tìm một mái nhà êm ấm, lại bị chính đôi tay của anh đẩy ra khỏi nơi đó, khiến cô ấy phải lần nữa đứng một mình dưới trời mưa gió. Nhưng cô ấy không hận anh, còn cứu mạng anh hết lần này đến lần khác. Cô ấy cuối cùng cũng tìm được cha mẹ mình, nhưng họ lại muốn bỏ rơi cô ấy khi biết khoảng thời gian lưu lạc cô ấy từng làm kỹ nữ. Ly nhi, nếu một ngày nào đó em bất ngờ bị người thân mình từ bỏ em sẽ thế nào, em có bao giờ nghĩ đến chưa? Đó là lý do dù biết cô ấy từng là kỹ nữ anh vẫn chọn cô ấy. Với cô ấy anh có lỗi hết lần này đến lần khác, lần này đây dù thật lòng anh không muốn nhưng đối với cô ấy vẫn là một sự tổn thương. Sau tất cả mọi chuyện, anh biết ngày nào anh còn ở cạnh bên cô ấy anh sẽ còn làm tổn thương cô ấy nhiều hơn nữa. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, anh không cần phải chịu trách nhiệm với em, anh không còn gì để lo lắng nữa nên anh quyết định sẽ ra đi. Em hãy chấp nhận Trường Vũ, anh tin hai người sẽ được hạnh phúc bên nhau. Đúng rồi, thay anh nói lời xin lỗi với Lệ Quyên và mọi người vì không từ mà biệt! Ly nhi, những gì anh cần nói anh đã nói hết rồi, anh đi đây.

- Đừng đi.

Bàn tay mềm mại luồn qua ôm lấy thắt lưng anh. Ái Ly vừa khóc vừa nói:

- Anh đừng đi.

- Ly nhi.

- Dù anh không yêu em, không cần em cũng đừng đi.

- Anh không thể không đi.

- Đừng lo em khó xử.

- Anh chỉ không muốn có thêm bất cứ người nào vì anh phải chịu tổn thương.

- Không, anh đừng đi. Cho dù anh không cần Quyên tỷ, nhưng Quyên tỷ cần anh.

- Ly nhi.

- Anh không biết đâu, sau ngày em về với anh, anh vì giận em không về đây. Đêm nào em cũng vì tiếng đàn của Quyên tỷ mà không ngủ được. Tiếng đàn tỷ ấy buồn lắm. Lúc đó em đã biết tỷ ấy rất yêu anh, tỷ ấy rất cần anh nhưng vì tính trẻ con ương bướng và cố chấp của em… em…

Ái Ly bật khóc.

- Anh biết chứ.

Dương Long đưa tay gở đôi bàn tay Ái Ly ra khỏi người mình.

- Anh cũng biết nếu anh tiếp tục ở bên cô ấy anh sẽ lại làm khổ cô ấy. Đó là số mệnh của anh và cô ấy.

- Nhưng mà…

- Cô ấy vẫn sẽ đứng vững, không bao giờ gục ngã. Bên cạnh cô ấy vẫn còn có rất nhiều người yêu cô ấy, chỉ cần anh rời khỏi nhất định cô ấy sẽ có cuộc sống tốt hơn. Anh không muốn làm tổn thương tâm hồn người con gái tội nghiệp đó thêm lần nào nữa. Anh phải đi.

Dương Long đứng phắt dậy. Ái Ly hốt hoảng gọi theo:

- Đừng đi.

Chợt từ ngoài có tiếng nói vọng vào:

- Cậu bảo không muốn làm tổn thương con gái ta thêm lần nào nữa nhưng cậu có biết quyết định ra đi của cậu chính là sự tổn thương lớn với nó hay không?

- Con…

Dương Long không biết phải nói thế nào. Hồ Kỳ đã biết chuyện anh muốn rời khỏi nơi này rồi. Sau câu nói Hồ Kỳ và Hồ Viễn cũng từ ngoài bước vào.

Hoàng hôn nhẹ nhàng buông trên Hồ Kỳ tiêu cục. Giữa đại sảnh phòng mọi người lại được lệnh triệu tập thêm lần nữa. Hồ Kỳ uy nghi ngồi giữa, Huỳnh Hoa cũng được gọi đến. Khi đủ mặt mọi người, Hồ Kỳ ấm giọng:

- Ly nhi, con nói đi, nói như những gì vừa rồi con đã nói với ta.

Ái Ly ngoan ngoãn:

- Dạ. Thưa cha, bá phụ, các vị thúc phụ… chuyện vừa qua là con có lỗi, con đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Cũng vì con quá nông nổi nên khiến biết bao nhiêu người phải khổ. Quyên tỷ, Long ca, muội xin lỗi. Trong những ngày qua, dù cho Long ca có thật sự trở thành chồng muội trên danh nghĩa nhưng anh ấy không chạm đến muội, chỉ một lòng một dạ chung tình với tỷ. Em tin tỷ cũng như anh ấy, hai người đã cho em biết thế nào là chung thủy sắc son. Bây giờ đây em xin trả Long ca về bên tỷ, muội thật lòng xin lỗi tỷ tỷ. Ngàn vạn lần xin lỗi tỷ, sau những chuyện đã xảy ra em mong hai người lại đến với nhau.

Không gian im lặng, thời gian cứ trôi đi. Kiếm Bình thấy vậy thì lên tiếng:

- Quyên nhi, Ly nhi đã nói như vậy rồi, ý con thì thế nào?

Huỳnh Hoa vẫn im lặng, xoay xoay tách trà trên tay, vẻ mặt tuy thản nhiên nhưng hành động đó cho thấy trong lòng cô đang có một sự đấu tranh. Tứ Bình bước đến vỗ vào vai cô cười hỏi:

- Em phân vân sao? Đừng nghĩ nữa, sự thật đã phơi bày ra trước mắt, trước đây em và Dương Long bị hại. Thực chất trong hai người đâu ai làm tổn thương ai, dù không được gần nhau lòng chẳng phải luôn hướng về nhau sao? Bây giờ làm lành lại lẽ nào khó đến vậy sao?

Huỳnh Hoa vẫn im lặng. Tứ Bình giật tách trà trên tay Huỳnh Hoa đặt mạnh xuống bàn cau mày:

- Em định im lặng hoài sao?

Huỳnh Hoa thản nhiên hỏi lại:

- Vậy anh muốn em nói gì?

Tứ Bình hơi khựng lại một chút liền chộp tay Hoa kéo cô đứng dậy đến trước mặt Dương Long. Huỳnh Hoa giằng tay ra khỏi tay Bình, cô gắt khẽ:

- Anh làm gì vậy?

- Làm hòa cho hai người chứ làm gì.

Tứ Bình vừa nói vừa đặt tay lên lưng cô đẩy một cái thật mạnh về phía Dương Long. Nếu không phải Huỳnh Hoa có võ công rất khá có thể chững lại kịp sau chút bất ngờ thì chắc hẳn nhào thẳng vào người Dương Long. Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn Long. Anh cũng nhìn cô nhưng ánh mắt trong veo của cô hôm nay khiến anh không biết nên nói gì, anh không đọc được suy nghĩ trong cô. Cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế. Tứ Bình cau mày nhìn Long.

- Thật ra những chuyện này từ đầu trong tất cả chúng ta ai cũng rõ chứ không phải là không biết gì, chỉ là không có bằng chứng để chứng minh nên không thể lật ngược thế cờ ngay lúc đầu. Trong lúc cuộc chiến còn chưa ngả ngũ, cậu giao cô ấy cho tôi, bây giờ mọi chuyện qua rồi, tôi trả cô ấy về cho cậu.

Tứ Bình nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa, Ái Ly nắm tay Dương Long kéo hai người họ xích lại gần nhau. Tứ Bình đặt bàn tay Huỳnh Hoa vào bàn tay Dương Long. Ái Ly nhỏ giọng:

- Tỷ tỷ, mấy ngày qua là muội đã sai, muội tranh giành Long ca với tỷ. Muội không dám cầu xin tỷ tha lỗi cho mình, chỉ mong tỷ và Long ca từ nay hạnh phúc bên nhau. Hai người thật sự rất đẹp đôi, muội đã phạm sai lầm rất lớn khi nghĩ rằng có thể chia cắt hai người. Bây giờ muội trả anh ấy về bên tỷ đó. Tỷ tỷ, ca ca, xin hai người hãy nắm tay nhau, để từ nay không còn ai có thể chia cách hai người được nữa.

Huỳnh Hoa không nói gì, cũng không nhìn Long, cô xoay tay rút tay ra khỏi bàn tay của Tứ Bình. Huỳnh Hoa nhìn tránh đi chỗ khác, ánh mắt cô xa xăm và sâu thẳm quá. Ái Ly cụp mắt buông tay Dương Long ra, Dương Long vẫn không nói gì, anh không nhìn Huỳnh Hoa nữa mà hơi cúi mặt.

Ái Ly ứa lệ, trong lòng rộn lên những nghĩ suy “Hai người họ thật sự không chịu trở lại với nhau sao? Đây không phải là điều mình mong đợi trước đây sao, tại sao bây giờ lại khó chịu đến vậy. Mình phải làm sao đây?”

Ái Ly ngước mắt nhìn Long rồi quay sang Huỳnh Hoa. Hai người họ cứ như hai pho tượng bằng đồng, bất động.

Trường Vũ từ đầu đến giờ vận im lặng, thấy vậy không chịu được phải lên tiếng:

- Nhị tiểu thư, chuyện vừa qua là tôi có lỗi, tôi thật sự rất xin lỗi tiểu thư. Tôi đã hứa sẽ phơi bày sự thật ra ánh sáng để trả Dương Long về với tiểu thư. Bây giờ tôi đã làm tròn lời hứa của mình. Trong chuyện này Long huynh chỉ là người bị hại, huynh ấy không hề làm lỗi với cô nương…

Huỳnh Hoa vẫn im lặng. Trường Vũ bối rối không biết phải nói sao cho hợp, anh im lặng một lúc mới tiếp:

- Nhị tiểu thư, những gì Ly nhi vừa nói đều là sự thật, chẳng lẽ cô nương không tin hay sao? Long huynh lúc nào cũng chỉ nhớ mỗi mình tiểu thư, anh ấy rất chung tình với cô. Dù là chồng trên danh nghĩa với Ly nhi nhưng anh ấy không hề nhìn đến Ly nhi, không hề chạm đến cô ấy lần nào cả. Đó là sự thật, tiểu thư đừng trách đừng giận Long huynh nữa.

Huỳnh Hoa thản nhiên đáp:

- Nói như vậy anh ta hoàn toàn không có lỗi thì ta có gì để trách để giận anh ta?

Trường Vũ cau mày khó hiểu hỏi lại:

- Tiểu thư không trách không giận, vậy tại sao không chịu cùng Long huynh làm hòa. Bây giờ đã không còn ai ngăn cách hai người nữa, sóng gió đã qua… hai người cũng nên trở lại với nhau đi… tôi ăn nói vụng về, không biết phải nói sao, nhị tiểu thư…

Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Muốn ta trở lại với anh ta à? Để làm gì?

- Chẳng phải hai người vẫn còn rất yêu nhau sao?

- Ta có nói với cậu như vậy sao?

Trường Vũ cứng họng. Diễn biến này là như thế nào, những “người lớn” có mặt trong sảnh phòng cùng im lặng mặc cho "lũ trẻ" giải quyết tình cảm với nhau. Thấy Dương Long vẫn cứ đứng như pho tượng. Tứ Bình cau mày thúc trỏ vào hông Long kêu lên:

- Nè, có nghe cô ấy nói gì không? Cậu còn im lặng nữa là vĩnh viễn mất cô ấy đấy có biết không? Mau nói gì đi chứ?

Dường như Dương Long đã thở hắt ra một hơi.

- Nói à? Cậu muốn tôi nói gì?

Tứ Bình suýt chút nhảy dựng lên vì bực.

- Thật ra trong lòng cậu bây giờ đang nghĩ gì? Mấy tháng qua đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, bây giờ ai cũng muốn cậu và cô ấy làm lành với nhau, hai người thật sự rất xứng đôi. Chẳng lẽ chỉ có bao nhiêu sóng gió đó, lòng của hai người đã trở nên lạnh nhạt, không còn muốn trở về bên nhau nữa hay sao?

- Đúng vậy.

- Cậu…

Dương Long thản nhiên đáp làm Tứ Bình suýt chút hét lên vì tức.

- Cậu nói như vậy mà nghe được à? Tôi không tin cậu là một người dễ dàng thay đổi như vậy. Cậu nói thật đi, Huỳnh Hoa bây giờ trong lòng cậu là cái gì, Ái Ly là cái gì? Tình yêu của họ dành cho cậu đều là những thứ đồ chơi cả à?

Dương Long chợt hỏi:

- Cậu muốn biết câu trả lời thật sao, vậy trả lời câu hỏi của tôi trước. Cậu quyết định trao trả cô ấy lại thật sự không hối hận sao?

Tứ Bình bị hỏi lập tức khựng người, phải một lúc lâu sau anh mới đáp:

- Trong lòng cô ấy chỉ có cậu không có tôi. Bây giờ thì cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?

Dương Long thản nhiên đáp:

- Cái tình nồng nhiệt của họ dành cho tôi… tôi hiểu. Với Ái Ly tôi chỉ xem là em gái. Còn Huỳnh Hoa, tôi đã từng yêu…

- Đã từng? Vậy bây giờ trong lòng cậu đã không còn cô ấy nữa sao?

- Không, cô ấy mãi mãi trong trái tim tôi. Nhưng tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Nếu Huỳnh Hoa không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng. Từ khi biết nhau đến nay tôi chỉ luôn làm cho cô ấy phải khổ, phải đau lòng. Đã vậy trở lại với nhau để làm gì, biết đâu sau này tôi lại làm cô ấy phải đau lòng thêm lần nữa. Tôi không muốn Huỳnh Hoa vì mình mà phải chịu uất ức mãi như vậy.

- Cậu không muốn cô ấy vì cậu mà đau, nhưng cậu có biết với cô ấy xa cậu mới chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô ấy hay không? Thôi được rồi, hai người muốn làm sao thì tùy. Nhưng theo tôi, cậu có làm đau cô ấy nữa hay không điều đó không quan trọng, cô ấy đã đau khổ nhiều rồi chịu thêm nữa cũng chẳng sao. Tôi chỉ muốn cậu biết cô ấy cần cậu, còn cậu có cần cô ấy không? Hãy tự hỏi lại lòng mình đi.

- Tôi cần cô ấy.

- Thì nói với cô ấy đừng có nói với tôi.

Tứ Bình đã nổi khùng.

- Được rồi, cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi, hai người muốn làm gì thì làm.

- Huỳnh Hoa…

Giữa không gian im lặng, Long chợt cất tiếng gọi.

- Anh xin lỗi.

Huỳnh Hoa vẫn thản nhiên:

- Anh không có lỗi.

- Anh cần em.

Lại là sự im lặng, anh cũng im lặng. Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Bàn tay Dương Long chìa ra phía trước, giọng anh êm ái như ru:

- Em có bằng lòng lần nữa làm thê tử của anh không?

Trước bao con mắt chờ đợi, Huỳnh Hoa vung tay gạt mạnh cánh tay Dương Long đang chìa ra, ngay sau đó cô bước tới một bước búng tay vào ngực và vai Dương Long. Dương Long kêu lên một tiếng vì quá đau, anh không biết cô muốn làm gì chỉ vô thức lùi ra sau để tránh. Huỳnh Hoa gằn giọng:

- Đứng yên đó.

Mọi người ai nấy ngơ ngác không rõ Huỳnh Hoa muốn làm gì, cả Dương Long cũng kinh ngạc không hiểu cô đang muốn làm gì mình. Từ bàn tay Huỳnh Hoa một quầng sáng xanh hiện lên, nhanh chóng trùm phủ lấy cả hai người. Bàn tay cô đặt cách ngực anh một khoảng, sau đó bàn tay đó từ từ di chuyển lên phía vai trái của anh.

Kiếm Bình kinh nghi nói:

- Sao giống đang trị thương thế nhỉ?

Hồ Kỳ gật đầu:

- Ờ.

Bàn tay Huỳnh Hoa dừng lại nơi vai trái anh một lúc ánh sáng trên người cô cũng nhạt dần. Bất chợt Long nắm lấy bàn tay cô đặt lên ngực trái của mình, dịu giọng nói:

- Vẫn còn một vết thương em chưa chữa trị cho anh.

Không chờ Huỳnh Hoa kịp phản ứng anh kéo tay cô té ập vào lòng mình. Huỳnh Hoa không biết trong lòng mình đang nghĩ điều gì nữa chỉ muốn bật cười. Suy nghĩ của con người sao có nhiều điều kỳ lạ, biết rằng tiếp tục yêu nhau là khổ vẫn cam lòng chịu khổ vì nhau. Cô lại thua rồi, tại sao anh luôn đánh bại cô, muôn lần vẫn thế, cô dù có thể chiến bại vạn mã muôn binh, đứng trước anh vẫn chỉ là người chiến bại.

Ngay lần đầu gặp gỡ anh khiến cô và Minh Minh hiểu lầm nhau mà cô không thể biện minh. Lần thứ hai, anh vu cho cô là nội gián, cô bị tống khỏi Bình An vương phủ. Lần thứ ba, nơi cửa quán trọ Việt Xuân Yên, anh đã chờ cô, cô không muốn ra vẫn phải bước ra giữa cơn mưa gió. Chẳng biết từ nay về sau anh sẽ đánh bại cô thêm bao nhiêu lần nữa, bại dưới tay anh có lẽ là định mệnh của cô rồi.

- Tha thứ cho anh.

- Anh vốn không có lỗi thì cần gì được tha thứ?

- Không giận anh sao.

- Không.

- Tại sao im lặng?

Cô lại im lặng. Trường Vũ chợt nói khẽ với Ái Ly:

- Họ thật đẹp đôi.

Ái Ly gật đầu:

- Ừm.

Ngoài kia có giọt mưa rơi và bầu trời cũng chìm vào bóng tối. Nhưng ở nơi này có ánh sáng bùng lên, ánh sáng yêu thương, ánh sáng của nụ cười.

Hồ Viễn chấp nhận trao con gái mình cho Trường Vũ, nhưng phải đợi hai tháng nữa mới cho họ làm lễ bái đường. Hôn sự của Huỳnh Hoa và Dương Long lần nữa được định đoạt, theo sách bói toán thì tháng tư năm sau mới có ngày lành với họ. Đó sẽ là ngày hai người họ làm lễ bái đường thành thân.

Thế nhưng sáng hôm sau khi thức giấc ai nấy phát hoảng khi Ái Ly biến mất chỉ để lại bức thư. Trong thư cô bảo muốn đi tìm mẹ. Hồ Viễn đọc xong thì cuống lên.

- Ly nhi có biết mẹ nó ở đâu đâu mà tìm, ta chỉ từng nói với nó một lần là mẹ nó ở Quyển Bắc. Nhưng từ đây đến đó xa xôi, đi như vậy là vô cùng nguy hiểm. Không được, ta phải đi tìm nó.

- Con cũng đi.

Hồ Viễn vừa lao đi, Trường Vũ cũng vội chạy theo. Không ai biết sau đó họ đã đi đâu nhưng Hồ Viễn không về nữa. Trường Vũ và Ái Ly cũng biến mất không tăm tích. Sau đó rất lâu Dương Long và Huỳnh Hoa vô tình gặp lại họ cách rất xa Bình An trấn, đó là lần gặp gỡ duy nhất sau khi họ rời đi, và cũng là lần gặp gỡ cuối cùng.

Hồ Viễn đi rồi bốn hướng tải tiêu vắng đi một góc, Tứ Bình được chỉ định vào thay Hồ Viễn lúc vắng nhà. Vì sau lần anh bị Thanh Phong đả thương Huỳnh Hoa chữa thương đồng thời đả thông kinh mạch cho anh. Võ công của Bình hiện nay thăng tiến hơn trước rất nhiều.

Trãi bao sóng gió, dù muốn dù không lòng người cũng không bình lặng nữa. Không phải là lạnh nhạt mà là nồng ấm, Huỳnh Hoa và Dương Long sau biến cố vừa rồi đã trở nên khắng khít hơn, họ không muốn phải rời nhau thêm lần nào nữa. Thời gian chầm chậm qua đi.

***

Buổi sáng tinh sương có tiếng kim khí vang lên ầm ĩ, Huỳnh Hoa bật dậy bước ra cửa xem. Là Tứ Bình và Dương Long đang luyện kiếm. Hai người họ rất thân nhau, nghe đâu trước khi Huỳnh Hoa đặt chân đến Hồ Kỳ sơn trang một năm, hai người họ cùng ở Viễn Bình Sơn trang, họ là đôi bạn chí thân, đi làm nhiệm vụ gì cũng có nhau. Sau đó, Hồ Kỳ bận việc phải ra ngoài thường xuyên, Tứ Bình bị gọi đến đây để canh giữ bí mật cho Hồ Kỳ trên Bách Hoa Sơn, một năm sau thì Huỳnh Hoa đến. Hiện nay, họ vẫn không vì yêu cùng một nữ nhân mà đâm ra tổn thương hòa khí.

Đang nhìn Huỳnh Hoa khẽ nhíu mày bước dần ra, cô đang lấy làm lạ, trước kia võ công Tứ Bình hơn Dương Long một chút, mấy tháng qua cô buộc Bình tập luyện chăm chỉ rõ ràng anh đã thăng tiến rất nhiều. Vậy mà ngay lúc này đây có vẻ như Dương Long mới là người chiếm thượng phong. Chú ý nhìn kỹ mới thấy bộ kiếm pháp Dương Long đang sử dụng không đơn thuần là Hồ gia kiếm pháp. Huỳnh Hoa khoanh tay đứng dựa lưng vào cột nhà nhìn hai người tỷ kiếm. Đang xem Huỳnh Hoa tung người nhảy vọt vào, kêu lên:

- Long ca, tiếp chiêu.

Trong tay cô xuất hiện thanh đoản kiếm, đoản kiếm phóng thẳng tới, Dương Long huơ kiếm một vòng nhẹ nhàng hóa giải. Vừa hóa giải chiêu thứ nhất, Huỳnh Hoa bồi thêm chiêu thứ hai, Tứ Bình cũng cùng lúc phát công. Dương Long vừa đón đỡ vừa kêu lên:

- Không công bằng, hai người đánh một.

- Vậy thì sao nào, cậu mạnh hơn trước rồi mà.

Tứ Bình tiếp tục ra chiêu vừa cười nói. Sau ba chiêu nữa Huỳnh Hoa thu kiếm nhảy lùi lại. Tứ Bình cũng dừng tay, quay sang hỏi Long:

- Lộ kiếm pháp đó tên gì?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Vô ưu kiếm… đúng không?

Dương Long hơi kinh ngạc:

- Sao em biết?

- Em từng nhìn thấy một người thi triển nó. Người đó nói học được từ một lão quái nhân, ông ta dạy hắn nhưng không nhận hắn làm môn đệ, cả tên cũng không cho biết. Hắn chỉ nhớ được bộ dạng của ông ta, theo miêu tả ông ta như một người hành khất, tuy tuổi đã cao nhưng vô cùng phiêu dật, mái tóc trắng và đặc biệt một khi đã chạy thì không ai đuổi kịp. Sau khi chia tay lão nhân, người bạn đó của em không gặp lại ông ta lần nào nữa.

Dương Long gật gù nói:

- Có lẽ người dạy anh cũng là vị cao nhân đó, ông ta rất thích uống rượu, bởi vì anh đãi rượu nên ông ấy dạy võ công. Ông ấy không nhận anh làm đệ tử chỉ nói từng gặp qua em. Ông ấy còn nói ông ấy là người giỏi về bói toán, về tiên đoán tương lai ông ấy bảo chưa bao giờ mình nói sai.

Huỳnh Hoa nghe vậy thoáng giật mình, cau mày ngẫm nghĩ:

- Lẽ nào là ông ta.

Cô nhớ đang đến một người, người đàn ông kì lạ cô gặp trong ngôi quán, ông là một lão hành khất đến xin cô ít rượu rồi sau đó nói một tràng. Ông ta từng nói Tuấn Kiệt và cô không có duyên.

- Có phải em từng gặp ông ấy?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Em từng gặp một người, ông ta là một hành khất, ông ấy thấy em ngồi uống rượu thì đến xin, em tặng ông ấy hai vò. Ông ấy nói với em đừng đi lại trên giang hồ nữa, tìm một chỗ trú thân em sẽ gặp lại mẹ và cha, ông ấy nói em sẽ gặp cha trước và sau đó gặp mẹ mình. Điều đó ứng nghiệm, và cả chuyện của Kiệt ca nữa.

- Lúc ông ấy gặp anh là trong quán rượu ở Đông trấn, lúc đó anh vì chuyện của Ái Ly mà cảm thấy buồn muốn tìm rượu giải sầu. Đúng hơn anh sợ ở gần Ly nhi quá sẽ không chịu được... Ông ấy xin rượu, anh bảo tiểu nhị đem ra năm vò, loáng cái lão nốc hết năm vò. Uống xong lão nói một mạch chuyện của anh. Lão bảo anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, em sẽ khiến cho mọi chuyện đâu trở vào đó như trước.

- Em á?

- Lão nói vậy, anh không biết. Lão nói rượu không khiến cho con người ta quên buồn, lão còn nói nếu muốn quên thì học kiếm pháp của lão. Lão hứa sẽ truyền toàn bộ kiếm pháp cho anh chứ không truyền chỉ vài chiêu như những người trước đó. Bộ kiếm pháp tên Vô ưu kiếm pháp. Lão nói Vô ưu kiếm - một kiếm nhấc lên phiền não trong lòng nhất định tan. Nhưng điều kiện là mỗi ngày mua cho lão hai mươi vò rượu.

Tứ Bình nghe muốn phát hoảng:

- Cái gì? Hai mươi vò rượu một ngày, suốt tháng qua sao?

- Đúng vậy.

Tứ Bình không nén được hỏi:

- Đó là lý do khiến cậu biến mất không tăm tích suốt hay sao? Còn nữa mỗi lần về gây nhau với Ái Ly đừng bảo với tôi là cậu về lấy tiền mua rượu đãi lão quái đó nghe.

- Đúng vậy.

- Ôi trời ơi.

- Trước khi Trường Vũ và Ái Ly nói ra mọi chuyện hai ngày, ông ấy đột nhiên nói chán nơi này muốn bỏ đi. Nói là chuyện của tôi xong rồi. Tôi định giữ ông ấy lại nhưng ông ấy ra tay không chút tiếc thương, dần cho tôi một trận rồi đi mất. Hai hôm sau tôi đến chỗ hẹn cũ nhưng ông ấy không quay lại.

- Con người kì lạ. Vậy những câu cậu nói ngày hôm đó, cái gì mà nếu trở lại bên cô ấy cậu sẽ khiến cô ấy đau khổ thêm nữa là có ý gì? Đừng nói cũng liên quan lão quái đó nhé.

- Đúng vậy, ông ấy nói nếu tôi và Huỳnh Hoa vẫn chọn ở bên nhau sau những chuyện này, sau này cô ấy sẽ vì tôi mà khóc.

Huỳnh Hoa cười nhạt:

- Vậy anh nghĩ em sẽ khóc vì anh nữa thật sao?

- Anh không biết.

Tứ Bình hừ giọng:

- Thầy bói ra ma quét nhà ra rác.

Dương Long chữa lại:

- Nhưng đâu phải ông ta nói không đúng.

- Cậu tin ông ta sao?

- Có một chút.

- Haiz…

Thu qua, đông đến, quy luật của đất trời cứ thế dần xoay. Đại Quyển yên bình, Bình An trấn ngày càng phồn thịnh, khách đến tiêu cục Hồ Kỳ ngày một nhiều. Thời gian cứ thế dần qua, không một ai biết ẩn sau lớp vỏ bình yên là những đợt sóng ngầm vô cùng mạnh mẽ, chực chờ ập đến cuốn mọi thứ đi mau.

Một ngày mùa đông, Hải Bằng tải tiêu lên phía Bắc Quyển Nam trở về báo cho mọi người một tin khá bất ngờ. Trên giang hồ thời gian gần đây xuất hiện một thế lực mạnh mẽ, người ta gọi Xích Y. Những người đó khi hành sự luôn mặc y phục đỏ, bọn người đó giết người không ghê tay. Chuyên "giải phóng" các tiêu cục và bang phái trên giang hồ. Những ai chấp nhận đầu phục chúng thì khoác trên mình bộ y phục đỏ làm những chuyện tán tận lương tâm theo mệnh lệnh. Những người cố phản kháng đều bị giết sạch.

Cách làm đó rất giống với Hắc Long bang ngày trước, nhưng có vẻ Xích Y mạnh hơn hẳn so với Hắc Long. Không biết chúng hình thành từ lúc nào nhưng khi chúng ra mặt phô trương thanh thế thì hầu như toàn Đại Quyển đâu đâu cũng có mặt Xích Y. Điều đó khiến cho triều đình và cả võ lâm ai cũng rúng động hoang mang. Chúng đáng sợ không chỉ vì võ công cao cường mà lực lượng rất ư hùng mạnh. Hiện tại triều đình đang vào thế bị động, rất có thể sẽ bị Xích Y tấn công bất cứ lúc nào. Đất nước đang nằm trong nguy cơ thay ngôi đổi chủ.

Ngay sau khi Hải Bằng báo tin cho Hồ Kỳ, một lệnh khẩn của Bình An cũng được gửi đến Hồ Kỳ tiêu cục. Theo điều tra của Bình An, Xích Y có năm người đứng đầu, hai người là quan trong triều, ba người còn lại đều ở Quyển Nam nhưng không ai biết hành tung, có vẻ như chúng là người của giang hồ. Hồ Kỳ được lệnh phải điều tra cho bằng được tung tích ba người còn lại đó, lẫn thế lực chủ chốt của Xích Y ở Quyển Nam nằm chỗ nào, đồng thời tìm cách nhanh nhất dễ nhất chặn đứng việc phát triển thế lực của Xích Y. Phần ở Quyển Bắc có Trần Quân và hoàng thượng lo, phía Quyển Nam, người nắm trọng trách chính là Bình An và Hồ Kỳ.

***

Trong căn phòng vắng Huỳnh Hoa đang đứng tựa vai vào một bên cửa sổ, cô ngẩng mặt nhìn trời. Tiếng gõ cửa phòng, Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Vào đi.

Từ ngoài Tứ Bình bước vào, hỏi:

- Em đã biết chuyện rồi phải không?

- Ừm. Vừa rồi cha em có đến đây, em bảo ông ấy nên cho người xâm nhập vào hàng ngũ bọn người ấy tìm hiểu cách hoạt động lẫn nơi ẩn náo của lực lượng chính. Đồng thời tìm người đứng đầu.

- Em không biết được lực lượng chúng có bao nhiêu sao?

- Trong vòng một trăm dặm em có thể tìm một người và nhìn rõ mặt người đó nhưng ngoài trăm dặm thì không nhìn được. Thiên Kiếm cũng không đủ khả năng cùng lúc thống kê hết những người được gọi là Xích Y của Quyển Nam lẫn Quyển Bắc. Thiên Kiếm chỉ biết được ở Quyển Nam nơi nào tập trung người của Xích Y đông nhất. Nhưng nơi đó chưa chắc là nơi đầu não của bọn chúng. Một điều rất lạ là Thiên Kiếm không thể tìm được trong số những người được gọi là Xích Y đó ai là kẻ đứng đầu.

- Không có kẻ đứng đầu?

- Không. Bất kỳ một tổ chức nào nếu không có người lãnh đạo đều không tồn tại được.

- Có khi nào kẻ đứng sau thao túng việc này là Hạ Vũ?

- Em không biết. Chỉ có một cảm giác duy nhất là… bất an.

- Nếu theo điều tra của Bình An vương gia, thì Quyển Nam nhất định có đến ba người đứng đầu Xích Y. Nếu nói rằng một trong số đó là Hạ Vũ thì người còn lại là ai, chẳng lẽ em không cảm nhận được? Nếu Hạ Vũ đứng vị trí thứ nhất để thao túng vậy chẳng lẽ năm người bên dưới đó em cũng không thể cảm nhận sao.

- Không. Nếu Hạ Vũ thao túng chuyện này, những người bên dưới em nhất định biết. Nhưng hành tung của những người đứng sau kẻ đứng đầu, thứ hai và thứ ba Thiên Kiếm không cảm nhận được.

- Vậy có nghĩ là sao.

- Có một vài khả năng.

- Hửm.

- Thứ nhất, tổ chức đó vốn không có kẻ đứng đầu, nhưng như thế nhất định nhanh chóng tan rã. Thứ hai, kẻ đứng đầu luôn bị giết và có người thay thế, nên thông tin Thiên Kiếm thu về luôn luôn biến đổi. Thứ ba, trên thế gian này không phải chỉ có em và Hạ Vũ sở hữu sức mạnh kỳ lạ, vẫn còn rất nhiều loại sức mạnh khác con người có thể sở hữu. Sức mạnh đó có thể che giấu hành tung cho chủ nhân trước những năng lực cảm nhận khác. Trong đó sức mạnh để phá hủy chỉ có em và Hạ Vũ là mạnh nhất, không thể cảm nhận nhau ở xa nhưng ở gần thì cảm nhận nhau một cách mạnh mẽ. Còn đối với người sở hữu những sức mạnh khác, có thể kẻ đó đứng cạnh bên em nhưng em không biết được sự hiện diện của người đó.

- Vậy… chuyện này phải đối phó ra sao đây?

- Đành phải dựa vào trực giác và những kinh nghiệm trước đó. Đúng rồi, cách làm đó rất giống với Thanh Phong, sao chúng ta không đến hỏi ông ta về những điều mình đang thắc mắc nhỉ, biết đâu ông ta có thể nói cho chúng ta nghe vài thứ có ích.

- Ừ nhỉ.

- Đi thôi.