Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 51: Bi thương



Nam Sơn trấn, không rõ tự bao giờ chợ đã họp cả ngày, người bán người mua luôn luôn tấp nập, sự giao thương giữa bên trong và bên ngoài trấn trở nên mạnh mẽ, hàng hóa đa dạng hẳn lên. Đến nơi, ai nấy theo lời phân công của cô chủ Huỳnh Hoa, chia nhau ra làm việc.

Nhật Lan kéo Huỳnh Hoa vào sâu bên trong chợ tìm hàng vải, cả hai còn đang phân vân chưa biết nên ghé sạp hàng nào trước, vì chỗ này có rất nhiều người cùng bán vải. Bất ngờ một nhóm hơn mươi người mặc y phục toàn đen, trước ngực thêu hình hai con rắn màu trắng ập đến.

Những người đang buôn bán trong chợ vừa thấy bọn chúng liền bỏ chạy tán loạn, Nhật Lan lập tức rút kiếm ra tự vệ. Lũ người vừa đến hiển nhiên là thủ hạ Hắc Long bang, chúng nhanh chóng vây lấy Huỳnh Hoa và Nhật Lan vào giữa. Hoa khẽ lia ánh nhìn một lượt qua bọn chúng, tất thảy có mười hai người, số lượng tuy chênh lệch nhưng để hạ bấy nhiêu người đối với cô hoàn toàn không mấy khó khăn. Một tên trong bọn bất ngờ cao giọng:

- Cảnh phu nhân, bà đã không quy thuận Hắc Long bang lại chẳng trốn biệt đi, còn chường mặt ra đây làm gì? Chắc bà đã đổi ý muốn quy thuận bổn bang. Đã vậy bọn ta mạn phép thay bang chủ mời bà về doanh bang tiếp đãi…

Nhật Lan nghe rõ từng từ trong câu nói của hắn có ý châm chọc, bà hừ một tiếng, cao giọng:

- Lũ người vô lương bỉ ổi các người lại muốn giở trò gì đây. Ta không bao giờ quy phục các ngươi đâu, đừng hao hơi tốn sức… Hãy cút đi, nếu không đừng trách ta sao chẳng nương tay.

Một kẻ hất hàm:

- Nói hay lắm! Không quy phục là phải chết, đó là bang quy…

Hắn chưa dứt câu, Nhật Lan quát lớn:

- Đừng nhiều lời, có bản lãnh thì cứ xông hết lên đi!

Ngay sau đó, Nhật Lan nói thật khẽ đủ Huỳnh Hoa nghe thấy:

- Hoa nhi, ta sẽ mở vòng vây... con hãy chạy đi...

- Còn mẹ thì sao?

Sau lời khiêu khích của Nhật Lan, một tên trong bọn hắc y khẽ vẫy tay ra hiệu. Bọn chúng lập tức đồng loạt di chuyển thành một thế trận vây hãm, đao kiếm cùng lúc khua lên. Nhật Lan vừa vung kiếm đỡ gạt để che chở cho Huỳnh Hoa vừa nói nhanh:

- Ta ở lại tử chiến với bọn chúng, chết là cùng chứ gì, nhưng chắc gì chúng làm hại được ta. Con không võ công ở lại rất nguy hiểm... nghe lời ta...

- Mẹ, cẩn thận phía sau.

Nghe lời nhắc nhở của Huỳnh Hoa, Nhật Lan vội vàng quay phắt ra sau kịp gạt mũi kiếm địch nhân đâm tới. Bọn hắc y khép vòng vây, tình thế của cả hai càng lúc càng nguy hiểm, một mình Nhật Lan vốn không thể lật ngược được thế trận này.

Vòng vây càng lúc càng khép chặt hơn, tay kiếm của Nhật Lan bắt đầu lúng túng. Huỳnh Hoa nắm chặt tay, thế trận này không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, thật ra chúng chỉ lấy số đông để áp đảo đối phương. Cộng với sự phối hợp nhuần nhuyễn của đồng đội, mười hai kẻ hắc y dường như không để lộ ra một sơ hở nhỏ nào.

Huỳnh Hoa thầm nghĩ đến nước này thì không thể đứng im được nữa. Ngay khi cô vừa định ra tay thì bất ngờ từ bên ngoài một thanh trường kiếm sáng hoắc lia vào. Thanh kiếm ấy không phải của bọn hắc y dùng công kích mẹ con cô mà là của người mới vừa xuất hiện. Người ấy mặc lam phục, thân thủ nhanh như tia chớp, y xuất hiện thình lình và ra tay tương trợ. Thế trận của bọn hắc y lập tức rời rã, thấy kẻ địch có viện binh bọn người Hắc Long bang khẽ liếc nhau một cái lập tức rút lui.

Thoát nguy trong gang tấc, Nhật Lan bất giác thở phào. Nhưng khi Huỳnh Hoa vừa trông rõ mặt vị “ân nhân” vừa cứu mình, cô lập tức cau mày đanh giọng:

- Sao lại là anh?

Người vừa đến là Dương Long. Vết thương của anh được Tứ Bình chữa trị vừa tạm ổn, anh lại lập tức tìm kiếm Huỳnh Hoa.

- Huỳnh Hoa cô nương, xin đừng giận. Tôi có chuyện muốn nói nên mới tìm cô…

Huỳnh Hoa không chờ anh hết lời, cao giọng:

- Cút ngay đi! Tôi không muốn nghe và không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.

- Huỳnh Hoa cô nương.

- Cút ngay.

Dương Long mím chặt môi, đôi mày kiếm hơi cao lại, có lẽ anh đang tức giận. Nhưng cuối cùng Dương Long cũng chỉ cụp mắt lặng lẽ bỏ đi. Nhật Lan thấy thế ngạc nhiên:

- Người ta là ân nhân vừa cứu mạng chúng ta, tại sao con lại đối xử với người ta như vậy? Con có quen biết chàng thanh niên đó à?

Huỳnh Hoa trầm mặt:

- Không những con quen mà còn có thù nữa…

- Hả?

- Chuyện đó qua rồi, con không muốn nhắc.

Nhật Lan nhẹ giọng:

- Vậy thì thôi. Ta tin mọi chuyện trên đời này đều có nguyên nhân.

- Mẹ, mình về thôi.

- Ừm.

***

Sau ngày Nhật Lan thay mặt Cảnh Lương trại từ chối lời mời sáp nhập của Hắc Long bang, bà chính thức lọt vào tầm ngắm của bọn chúng. Mặc dù lần đó, Hắc Long bị thua một trận tan tác nhưng vẫn cứ bám riết theo bà không chịu buông tha. Bang chúng của Hắc Long bang lại đông, giết bọn này chúng lại sai bọn khác bám theo phục kích, tuy Huỳnh Hoa thấy bực nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào.

Sau lần chạm trán giữa chợ Nam Sơn, Huỳnh Hoa có ý khuyên Nhật Lan hạn chế ra ngoài một mình, cô sợ bà lại gặp nguy hiểm. Nhưng bản tính của Nhật Lan vốn cũng ngang tàng, một vài tên hắc y đâu làm bà ngán ngại. Sau đó ít hôm Huỳnh Hoa lại sai vài thủ hạ của mình vào thị trấn mua hàng, cô không đi cùng vì phải quyết một vài chuyện trong trại, cô không biết Nhật Lan không chịu nghe lời khuyên của cô lại vào Nam Sơn trấn thêm lần nữa.

Đến trưa một vài thủ hạ của cô quay về, hoảng hốt bẩm báo lúc vào thị trấn Nhật Lan đã bị Hắc Long phục kích và bắt giữ. Sau khi rơi vào tay bọn Hắc Long, bà đã bị đưa vào một căn nhà ở một góc thị trấn. Huỳnh Hoa biết một khi lọt vào tay bọn người ấy thì mẹ mình sẽ lành ít dữ nhiều, hỏi han vị trí căn nhà xong cô lập tức lên ngựa phi mau vào Nam Sơn trấn.

Dẫu biết nơi ấy có thể là căn cứ địa của Hắc Long, nhưng với võ công của cô hiện thời cũng không quá đáng lo, Huỳnh Hoa cứ thế cho ngựa xông thẳng đến trước căn nhà. Bọn người nơi đó có lẽ nhận ra cô từ sớm, Huỳnh Hoa vừa đến trước cửa căn nhà bên trong lập tức có mấy mươi người túa ra. Có ai đó lên tiếng:

- Tưởng là ai, hóa ra là Cảnh tiểu thư.

Huỳnh Hoa quát lên:

- Không muốn chết thì lập tức thả mẹ ta ra!

- Tiểu thư đừng vội, phó bang chủ đang ra sức thuyết phục bà ta quy thuận Hắc Long bên trong, nếu tiểu thư muốn gặp mẹ mình thì chúng tôi sẵn sàng chào đón. Còn việc thả người thì không thể, Cảnh phu nhân quá xinh đẹp, chẳng may lọt vào mắt xanh của phó bang chủ chúng ta rồi.

Huỳnh Hoa bực tức hét lên:

- Lũ bỉ ổi, có mau thả mẹ ta ra không thì bảo, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.

Bọn hắc y thấy không thuyết dụ được Huỳnh Hoa, lại nghe lời lẽ khiêu khích của cô thì không nhịn được.

- Cảnh tiểu thư đã quá lời rồi, đã vậy chúng tôi đành thất lễ.

Huỳnh Hoa hừ giọng:

- Đừng nhiều lời, tất cả cùng xông lên đi!

Cả bọn nghe xong câu nói của Huỳnh Hoa khẽ liếc mắt với nhau một cái, hơn hai mươi con người lập tức cùng lúc di động, tay đao tay kiếm đồng loạt khua lên. Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi, khi hai tay cô vừa chập vào nhau chuẩn bị rút đoản kiếm ra chiến đấu, thì một bóng người chợt vụt đến. Thanh trường kiếm trên tay người kia rung động, có vài tên hắc y gục xuống, vòng vây bị hở một góc, người vừa đến lập tức chộp lấy Huỳnh Hoa rồi kéo cô chạy đi.

Diễn biến quá bất ngờ không đúng những suy tính ban đầu của Huỳnh Hoa, làm cô nhất thời chưa biết nên phản ứng thế nào. Được đoạn, Huỳnh Hoa vùng mạnh thoát khỏi bàn tay người đó. Phía sau mấy mươi tên hắc y vẫn còn đang đuổi theo. Người kia lại chộp lấy tay Huỳnh Hoa kéo cô lách vào một lối rẽ, lại lách qua mấy khúc quanh. Cuối cùng Huỳnh Hoa gạt mạnh tay, người kia không thể giữ được đành buông cô ra. Nhìn bề ngoài người này là một nam nhân, trên đầu lại đội chiếc nón rộng vành, y lại cúi gằm mặt, có chút bí ẩn. Huỳnh Hoa nhất thời không thể nhận ra là quen hay lạ.

Một thoáng im lặng, dường như bọn hắc y đã không còn đuổi theo cả hai nữa. Người ấy mới nhẹ giọng:

- Cô nương có sao không? Có bị thương không?

Vừa nghe giọng nói, Huỳnh Hoa lập tức nhận ra người này có quen biết với mình. Cô cau mày đanh giọng:

- Dương Long, anh thật lì lợm, tôi đã nói với anh mấy lần rồi là đừng để cho tôi gặp mặt anh lần nào nữa, vì sao anh hết lần này đến lần khác cứ xuất hiện trước mặt của tôi?

Người đó là Dương Long. Nghe Hoa gọi đích tên mình, anh đành tháo chiếc nón rộng vành xuống.

- Huỳnh Hoa cô nương… tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô nên mới tìm cô.

Huỳnh Hoa sầm mặt:

- Không nói năng gì hết! Cút ngay cho khuất mắt tôi. Nghe cho rõ từng lời của tôi: tôi không muốn gặp anh nữa, xin anh đi ngay đi cho tôi nhờ!

- Huỳnh Hoa cô nương.

Huỳnh Hoa lạnh lùng:

- Đi đi.

- Cô nương oán hận tôi lắm phải không? Cô nương cứ trách mắng, đâm chém gì tôi cũng chịu hết, chỉ xin hãy nghe tôi nói.

- Tôi không muốn nghe, tôi lập lại một lần nữa, tôi không muốn thấy mặt anh thêm lần nào nữa. Cút!

Dương Long phẫn uất nhìn chầm chầm Huỳnh Hoa một lúc rồi khẽ thở dài tuyệt vọng quay lưng bước đi. Huỳnh Hoa không thèm điếm xỉa gì đến anh ta, cô cũng nhanh chóng rời đi, điều quan trọng với cô lúc này là làm sao cứu được Nhật Lan ra khỏi tay bọn Hắc Long.

“Vừa rồi bọn người kia nói mẹ lọt vào mắt xanh của phó bang chủ Hắc Long, có lẽ nhất thời bà không bị nguy hiểm. Mình nhất định tìm cách lẻn vào bên trong tra xét địa hình và cách bố trí cơ quan của bọn chúng. Hắc Long bang không phải là thế lực dễ đối phó, vừa rồi mình quá nôn nóng suýt chút hỏng việc, bộ dạng này của mình cũng đã gây chú ý cho bọn chúng rồi...”

Đêm dần buông xuống. Huỳnh Hoa nhận ra sai lầm của mình nên không tiếp tục hành động nông nỗi nữa, cô quay về Việt Xuân Yên, thức trắng một đêm để nghĩ suy.

Sáng hôm sau mọi người chỉ thấy một cô gái gánh gióng hàng rong toàn rau cải vừa đi vừa rao bán, cứ đi qua lại trước cửa căn nhà hôm qua Huỳnh Hoa gây sự với bọn hắc y. Một lão nhân trong nhà bước ra, lão ấy dường như là quản gia của căn nhà, rối rít vẫy gọi cô gái bán hàng rong.

- Thật may ta định vào chợ mua ít rau vừa lúc cô nương gánh hàng ngang, vào đây ta mua hết.

- Vâng.

Cô gái ấy là Huỳnh Hoa. Huỳnh Hoa theo sau lão nhân bước vào căn nhà, suýt chút cô giật mình vì bên trong cứ cách mươi bước có một tên hắc y đứng canh phòng. Huỳnh Hoa đội chiếc nón lá che hơn nửa mặt nên bọn người ấy không nhận ra cô. Huỳnh Hoa an tâm nhìn ngang liếc dọc, đến lúc này cô mới phát hiện ra cánh cửa của “căn nhà” cô vừa bước qua chỉ là một cánh cổng rào, “căn nhà” chỉ là lối đi vào bên trong.

Lão quản gia kia dẫn cô đi vào bên trong một quãng thì đến khoảng đất rộng thênh thang, phía trước là những dãy nhà dày, mỗi dãy có trên hai chục căn phòng. Những căn nhà ấy chồng chéo nhau như một mê cung. Huỳnh Hoa khẽ nhìn lại phía sau lưng mình, bất giác nhận ra, xung quanh nơi này đều được tường cao bao bọc, hóa ra những căn nhà có những cánh cổng luôn đóng chặt nằm cạnh hai bên lối vào của “căn nhà” này chỉ để ngụy trang, phía sau những cánh cửa ấy là vách tường phẳng lì không vết nứt.

Lão nhân dẫn Huỳnh Hoa đi xuyên qua những dãy nhà dài, bên trong thủ hạ của Hắc Long đông đúc, ai làm việc nấy, ngăn nắp gọn gàng không ai nói với ai câu nào. Đang đi Huỳnh Hoa chợt nghe giọng ai đó vang lên phía trước. Giọng cằn nhằn:

- Hôm qua tới nay chả chịu ăn gì, mà cứ không ăn như thế phó bang chủ nổi giận giết mình không chừng. Mụ đàn bà ác độc!

Huỳnh Hoa khẽ liếc sang, một gã thanh niên từ trong một căn phòng bước ra, tay bưng mâm cơm không suy suyễn chút nào. Huỳnh Hoa khẽ lộ nét cười “là căn phòng đó!”.

Gian nhà cuối cùng là nhà bếp, lão quản gia kêu Huỳnh Hoa xếp tất cả các thứ cô bán vào những chiếc giỏ to. Xong, ông trả tiền rồi dẫn cô quay trở ra ngoài. Nơi này quy mô không quá lớn, có lẽ chỉ là sào huyệt thứ hai của Hắc Long bang, nhưng không hiểu vì sao lại dám cho người lạ ra vào một cách dễ dàng. Họ không sợ bị phát giác và tố cáo với triều đình hay sao?

Có lẽ điều đó không còn quan trọng với bọn người này nữa, vì hiện tại họ chính thức ra mặt chống lại triều đình rồi còn gì. Vậy những cánh cửa giả trang bên ngoài dùng để làm gì? Có lẽ lúc Hắc Long mới manh nha chưa thành hình hoàn chỉnh, để tránh bị người ngoài phát hiện chúng đã làm như vậy để những người trong trấn không để ý đến mình chăng?

Sau khi rời khỏi căn nhà ấy, Huỳnh Hoa mới dám tháo chiếc nón đang đội trên đầu xuống, phấn khởi bước đi. Vừa đi được vài bước bất ngờ có tiếng gọi rất quen cất lên:

- Huỳnh Hoa.

Huỳnh Hoa quay nhìn. Khoảnh khắc cô nhận ra ai vừa cất tiếng gọi kia toàn thân cô bất giác lặng đi. Người đó bước đến, vươn bàn tay ấm áp nắm lấy vai cô, tay còn lại của người đó nhẹ vuốt mái tóc lòa xòa trước mặt cô. Người đó là Minh Minh. Anh nhìn thấy bộ dạng của cô thì lo lắng hỏi:

- Huỳnh Hoa, mới cách xa mấy hôm sao em trở nên tiều tụy và xơ xác thế này?

Huỳnh Hoa chưa biết nói gì, Minh Minh lại nói:

- Huỳnh Hoa, là anh có lỗi, vì anh hồ đồ nên mới hiểu lầm em. Bây giờ anh đã biết em bị người ta hãm hại... Anh xin lỗi, trở về với anh có được không?

Huỳnh Hoa lạnh lùng:

- Không.

- Huỳnh Hoa... đừng giận anh nữa, là anh có lỗi, anh xin lỗi. Hãy theo anh về, anh hứa sẽ không bao giờ làm em buồn nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?

- Không.

- Huỳnh Hoa. Đừng lạnh nhạt với anh như vậy, anh van em đó. Anh yêu em, anh mãi mãi yêu em. Anh sẽ không sống nổi nếu thiếu vắng em đâu, Huỳnh Hoa.

Huỳnh Hoa vẫn lạnh lùng:

- Anh nói dối. Thiếu tôi anh không sống được sao? Vậy mấy ngày qua tôi có bên anh đâu, nhưng anh vẫn sống sờ sờ ra đó.

- Anh sống mà như đã chết, chỉ có thể xác không có linh hồn. Anh lúc nào cũng nhớ về em. Huỳnh Hoa, hãy trở về với anh.

- Không.

- Huỳnh Hoa. Tôi yêu em...

Huỳnh Hoa bất ngờ gào lên:

- Nhưng tôi không yêu anh.

Trái tim cô ngay phút ấy cũng gần như vỡ vụn, nó đớn đau như bị bàn tay ai vô tình bóp chặt.

“Làm sao tôi có thể yêu anh, anh là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi. Tôi không muốn phạm vào đại tội loạn luân. Minh Minh, van anh hãy buông tha cho tôi!"

Đó là những gì Huỳnh Hoa muốn gào lên với Minh Minh nhưng ngay lúc này đây cô làm sao có thể mở lời. Điều cô có thể nói trong lúc này chính là:

- Tôi không yêu anh. Mọi thứ kết thúc rồi.

Minh Minh bàng hoàng. Huỳnh Hoa vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng đôi hàng mi của cô bắt đầu rưng rưng lệ, giọng cô lạc hẳn đi:

- Anh buông tha cho tôi đi.

Minh Minh hét lên:

- Không, mọi thứ chưa kết thúc, anh vẫn còn rất yêu em! Anh biết, em chỉ giận anh mà nói vậy thôi, em còn yêu anh, nếu không em sẽ không rơi lệ thế này.

Huỳnh Hoa quay đi lảng tránh ánh nhìn của Minh Minh. Anh choàng tay qua ôm lấy cô vào lòng, ấm giọng:

- Đừng giận anh nữa, anh đã biết mình sai rồi. Hãy quay về với anh, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Anh yêu em, mãi mãi yêu em. Anh chỉ muốn cưới em làm thê tử, nhưng vài hôm nữa mẹ buộc anh phải cử hành lại hôn lễ với Phương Nhi. Anh không muốn cưới người mà anh không yêu. Huỳnh Hoa, hãy cứu lấy anh. Chỉ cần em quay về, anh sẵn sàng vì em mà phá hủy hôn lễ một lần nữa. Chỉ cần em bên anh, anh sẽ sáng suốt nhận ra mình nên làm gì và không nên làm gì. Huỳnh Hoa, về cùng anh nghe em.

Huỳnh Hoa vùng ra khỏi vòng tay Minh Minh, cô cao giọng:

- Không.

Minh Minh khẩn thiết:

- Huỳnh Hoa, tôi van xin em.

- Anh hãy quên tôi đi, như chúng ta chưa từng quen biết. Anh hãy nghe theo lời mẹ mình cưới Phương Nhi. Cô ấy yêu anh, cô ấy xứng đáng với anh, tôi không xứng với anh đâu...

- Nhưng...

- Thiếu gia, Huỳnh Hoa chúc thiếu gia và Đoàn tiểu thư trăm năm hạnh phúc.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa quay lưng bước đi. Minh Minh vươn tay ra nắm lấy vai cô, anh mạnh mẽ xoay cô quay lại đối diện với mình. Giọng anh bất ngờ trở nên khẩn thiết:

- Huỳnh Hoa, anh thật sự đang rất cần em. Đừng tỏ ra lạnh lùng với anh như vậy mà... Anh chỉ cần em, hãy về bên anh, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này. Không thị phi, không cần danh vọng, không cần quyền lực. Sẽ không ai làm hại được chúng ta, chúng ta cũng không làm hại ai, bình bình đạm đạm mà sống. Chúng ta sẽ tìm một nơi không ai biết đến để sống với nhau hết quãng đời còn lại.

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Tôi sẽ không đi cùng anh. Tôi... không cần anh nữa.

- Nhưng tôi cần em.

Vừa nói Minh Minh vừa đưa tay kéo mạnh Huỳnh Hoa vào lòng, siết chặt:

- Huỳnh Hoa, đừng tỏ ra lạnh lùng như thế nữa, em không cần tôi nhưng tôi rất cần em.

Huỳnh Hoa gằn giọng:

- Buông tôi ra.

Minh Minh cương quyết:

- Anh không buông. Buông em, em sẽ chạy mất. Từ bây giờ anh sẽ không bao giờ để mất em nữa. Anh đang rất phân vân, anh đang muốn ra đi, nhưng chuyến đi ấy anh cần em làm bạn đồng hành. Nếu em không đi cùng anh, anh không đủ can đảm để chống đối lại mệnh lệnh của mẹ mình. Huỳnh Hoa, anh van em...

Huỳnh Hoa hét lên:

- Không.

Cô vùng lên thoát khỏi vòng tay Minh Minh. Nhưng cô chưa kịp chạy đi đã bị bàn tay rắn chắc của Minh Minh nắm được. Anh kéo mạnh cho cô té ập vào người mình. Minh Minh trầm giọng:

- Tôi thật không ngờ, cũng có một ngày em cự tuyệt tôi?

Bàn tay Minh Minh mạnh bạo sờ nắn cơ thể cô. Huỳnh Hoa hốt hoảng kêu lên:

- Anh muốn làm gì?

Minh Minh lạnh lùng:

- Chiếm đoạt em. Chỉ cần em là người của tôi em sẽ không lạnh lùng với tôi như thế, em sẽ cùng tôi rời bỏ nơi này...

Huỳnh Hoa giận run người, cả giọng cũng run lên:

- Buông tôi ra.

Huỳnh Hoa vùng vẫy nhưng Minh Minh cứ giữ chặt lấy cô. Anh tham lam đặt những nụ hôn lên cổ lên ngực cô. Sau đó, anh bất thình lình đưa tay vào cổ áo của cô và luồn nhanh ra sau, bờ vai trắng nõn nà của Huỳnh Hoa lập tức lộ ra ngoài. Huỳnh Hoa giật mình xô mạnh Minh Minh ra. Cô vội vàng lùi về sau và đưa tay kéo áo che kín thân thể của mình.

Huỳnh Hoa thở hổn hển, hai hàng lệ ứa ra.

Minh Minh đứng im, tha thiết nhìn cô.

Huỳnh Hoa cứ thế lùi lại một bước, hai bước rồi ba bước...

Minh Minh thay đổi rồi, mạnh bạo và tham lam, anh không còn là người đàn ông dịu dàng ấm áp của trước kia nữa. Nhưng cho dù anh vẫn là con người dịu dàng ấm áp trước kia đi nữa cô cũng không thể chấp nhận anh, vì anh là anh trai cô, cô không bao giờ muốn phạm đại tội loạn luân. Huỳnh Hoa lùi mãi lùi mãi rồi bất thần quay lưng bỏ chạy, cô không dám nhìn lâu vào ánh mắt của anh. Minh Minh đứng sững nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Huỳnh Hoa. Bất ngờ Minh Minh vươn cao tay ra hiệu, hơn mười tên hắc y trong nhà lao mau ra đứng quanh, cung kính:

- Thiếu chủ.

Minh Minh hạ giọng:

- Bắt cô gái đó lại cho ta. Nhớ, không được làm cô ta bị thương.

- Tuân lệnh.

Huỳnh Hoa bỏ chạy, nhưng cô không biết mình chạy vì cái gì, cô chỉ biết đôi chân mình đang muốn bỏ chạy. Huỳnh Hoa lao mình đi, cô muốn trốn thoát nhưng thoát khỏi cái gì cô cũng không rõ nữa. Nên Huỳnh Hoa cứ chạy và chạy như thế, không cần biết mình sẽ về đâu. Huỳnh Hoa chỉ muốn khóc òa giải tỏa những uất nghẹn chất chứa bấy lâu trong lòng, nhưng rốt lại chỉ có đôi dòng lệ ứa ra khiến mọi thứ trước mắt cô cứ nhạt mờ dần.

Cùng lúc đó đất trời nổi dậy cuồng phong, mây đen vốn che phủ cả bầu trời giờ bắt đầu tuôn đổ những giọt mưa nặng hạt. Có lẽ trời cũng buồn, ông đang khóc thương cho số kiếp của cô. Mưa mỗi lúc một to dần, màn mưa hòa vào màn lệ nhạt nhòa. Đang chạy bỗng Huỳnh Hoa chững lại vì phía trước có rất nhiều bóng đen đứng chắn. Chung quanh cô hiện giờ có lẽ trên mười kẻ hắc y. Bọn kia thấy Huỳnh Hoa dừng lại liền khép chặt vòng vây. Một tên cao giọng:

- Tiểu cô nương, thiếu chủ có lệnh mời. Biết điều thì mau theo chúng tôi về, nếu không chúng tôi xin thất lễ!

Huỳnh Hoa không đáp, ánh mắt cô từ lâu đã trống rỗng vô hồn. Những giọt mưa nặng hạt cứ vô tình trút xuống, lạnh lẽo và rát buốt. Huỳnh Hoa đứng yên bất động giữa vòng vây. Một ai đó trầm giọng:

- Đã vậy chúng tôi đành thất lễ.

Gã ấy vừa dứt tiếng, tất thảy bọn hắc y đồng loạt xuất thủ, những trảo thủ cùng lúc vung lên, ngay lúc đó trên bầu trời vang lên một tiếng sét kinh hoàng như muốn xé toạc không gian ra thành nhiều mảnh. Huỳnh Hoa vẫn cứ đứng yên bất động, hai tay buông thỏng, dường như linh hồn đã không còn ngự trị trong thể xác của cô rất lâu rồi. Giờ đây, dẫu trăm ngàn đao kiếm có xuyên vào da thịt có lẽ Huỳnh Hoa cũng không hề hay biết. Bởi có nỗi đau nào đau đớn hơn cảm giác tan nát con tim? Minh Minh yêu cô, cô cũng yêu anh, yêu nhau nhưng không thể đến với nhau, không dám đến với nhau... thật đớn đau! Huỳnh Hoa cảm thấy đau vì đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết Minh Minh và mình không hề cùng chung huyết thống.

Mưa vẫn thét gào, sấm chớp vẫn chốc chốc vang lên, rung động đất trời. Ngay lúc những bàn tay hắc ám thò vào muốn chộp lấy Huỳnh Hoa thì một bóng người lướt vào, lưỡi kiếm thép trong tay người ấy lia nhanh, một vài giọt máu rơi xuống vũng nước mưa rồi loãng nhanh ra... Tất cả bọn hắc y thấy có kẻ phá đám lập tức rút vũ khí ra nghênh chiến, đao kiếm chạm nhau phát ra những tiếng đinh tai, nước mưa bắn tung tóe ra mọi hướng. Huỳnh Hoa vẫn đứng lặng, thẫn thờ như một kẻ vô hồn.