Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 89: Phạm Trọng Điền



Điền nhẹ nhàng đặt Huỳnh Hoa nằm lên chiếc gường êm ái. Huỳnh Hoa vẫn vờ như ngủ, hơi thở cô đều đều. Trọng Điền đưa tay nhẹ nhàng ve vuốt lên mái tóc suôn mượt của cô. Lúc lâu sau anh đứng lên cởi chiếc áo ngoài rồi đến ngồi ở mép giường. Huỳnh Hoa thật sự thấy kinh ngạc, cứ nghĩ anh cũng giống như những người đàn ông khác, cô nam quả nữ chung phòng mấy ai không nghĩ đến chuyện gió trăng. Vậy mà người đàn ông này lại không làm gì cả, Điền chỉ ngồi lặng lẽ ngắm nhìn cô ngủ.

Huỳnh Hoa cứ nằm nhắm mắt mà nghe trong lòng rộn rạo: "Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, tên biến thái này, không có việc gì làm hay sao mà lại cứ nhìn người ta chầm chầm như vậy. Không muốn ngủ cũng để cho người ta ngủ chứ, thiệt tình…" Huỳnh Hoa mắng thầm trong bụng xong mới chợt nhớ là mình đang giả ngủ, có lẽ anh ta không biết cô vẫn còn đang thức. Nhưng vì cô thật sự không hiểu vì sao con người này lại kì lạ như vậy. Đối với bất kì người đàn ông nào khác, hành động của Huỳnh Hoa hôm nay giống như dâng thức ăn tận miệng vậy, có ai dại gì mà lại không ăn. Vậy mà anh chàng này lại tỏ ra thờ ơ như thế, ngoài việc ngồi nhìn cô ngủ anh không làm bất cứ hành động nào khác nữa.

Đêm cứ khuya dần.

Cảm giác cứ bị nhìn chầm chầm làm Huỳnh Hoa không tài nào ngủ được, cho dù cô đã khép chặt mắt lại. Khi trời đất thật sự vào khuya, bên ngoài hẳn sương đêm đã xuống dày nên không gian có chút lành lạnh. Trọng Điền nhẹ tay kéo tấm chăn đắp lên cho Huỳnh Hoa. Xong, anh khẽ cúi người xuống đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô, sau đó anh ngã người nằm xuống cạnh cô. Huỳnh Hoa vẫn cố giữ cho hơi thở đều đều chờ đợi nhưng rồi không gian cứ im ắng như thế ngoài tiếng thở của cô và anh thì không còn âm thanh gì nữa. Lạ một điều là ngoài nụ hôn kia ra, Điền không chạm vào người cô lần nào nữa hết.

Lúc sau nữa, Huỳnh Hoa nghe thấy tiếng thở đều đều của người đàn ông bên cạnh, lúc sau nữa là tiếng ngáy o o vô tư lự. Huỳnh Hoa từ từ mở mắt ra, suýt chút cô ngoác mồm không ngậm lại được. Con người nằm cạnh cô đã ngủ rồi, ngủ một cách ngon lành. Trời ạ, chẳng lẽ cả căn nhà này chỉ có mỗi chiếc giường này, cái gã quái dị này cũng thật là đã nhường giường rồi sao còn nhảy lên ngủ chung nữa chứ? Huỳnh Hoa cứ trố mắt nhìn người đang nằm ngủ cạnh bên mình, cô không thể hiểu nổi, người gã này là cái gì biến thành, nằm cạnh phụ nữ mà y lại chẳng chút cảm giác gì hay sao, chỉ trừ khi hắn cũng là con gái. Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu xua tan những suy nghĩ vẫn vơ.

Trọng Điền cứ ngắm Huỳnh Hoa khi cô "ngủ" đến chán mới chịu ngủ. Có lẽ anh không biết khi mình ngủ lại bị Huỳnh Hoa ngắm nhìn trở lại. Lúc ngủ nét mặt anh giãn ra, khuôn mặt chữ điền phúc hậu, đôi mày kiếm, cái mũi cao, vầng trán rộng và đôi môi hồng nhuận dưới ánh sáng của đèn đêm. Huỳnh Hoa nhận ra, Tuấn Kiệt, Minh Minh, Khắc Triệu, Dương Long hay Tứ Bình, mỗi người trong bọn họ đều có nét đẹp riêng nhưng tổng thể họ không bằng con người đang nằm cạnh cô đây. Huỳnh Hoa phải công nhận Trọng Điền là một người đàn ông xuất chúng, anh là người đàn ông đẹp nhất, hoàn mỹ nhất trong tất cả những người đàn ông cô từng gặp. Để khen tặng anh lúc này Huỳnh Hoa chỉ nghĩ được hai từ “mỹ nhân”.

Huỳnh Hoa đang say sưa ngắm nhìn bất ngờ từ miệng Trọng Điền phát ra những âm thanh không rõ chữ, có vẻ như anh đang nói mớ, gương mặt tuấn tú chợt co lại đớn đau. Huỳnh Hoa giật mình vội nằm xuống vờ như vẫn còn say ngủ. Cô cảm giác được người nằm bên cạnh cố vùng vẫy nhưng không thoát được giấc mơ. Thêm một lúc nữa khi mọi thứ trở về sự yên lặng vốn có, Huỳnh Hoa nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn, cô thấy nơi khóe mi của Trọng Điền có giọt nước mắt rơi xuống. Gương mặt tuấn tú đó vẫn đang co lại một cách thống khổ.

Huỳnh Hoa cứ ngơ ngẩn nhìn, nơi khóe mi Trọng Điền dòng nước mắt kia vẫn còn rơi mãi. Gương mặt tuấn tú kia vẫn còn hằn những nỗi đau. Huỳnh Hoa cảm nhận được, giọt lệ kia rơi không phải vì một cơn ác mộng nào đó vô tình ập đến mà tận sâu trong tâm hồn con người này dường như có nỗi đau nào đó. Huỳnh Hoa bất chợt muốn dang rộng vòng tay ôm con người trước mặt vào lòng, cô muốn hỏi anh điều gì làm anh đau khổ đến như vậy. Nếu có thể cô cũng muốn là người xoa dịu nỗi đau kia. Chưa bao giờ cô mong anh không phải là hung thủ của những vụ thảm án như lúc này, cô thật sự mong những mảnh giấy và những cái tên chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó…

Tiếng gà gáy báo sang canh cất lên Huỳnh Hoa mới chợt nhận ra mình đã thức gần trọn một đêm. Cô ngã người ra, muốn ngủ một lúc nhưng vẫn không thể nào chợp mắt. Đến khi trời sáng hẳn Trọng Điền mới trở dậy. Huỳnh Hoa khép mắt vờ như còn đang ngủ, cô nghe thấy Điền đứng dậy đi ra ngoài. Lúc sau anh trở vào nhẹ đưa tay vuốt tóc của Huỳnh Hoa rồi đặt lên trán cô một nụ hôn. Huỳnh Hoa vờ cựa mình thức dậy, khẽ đưa tay lên miệng che cái ngáp dài. Sau đó Huỳnh Hoa ngơ ngác nhìn quanh:

- Ơ… đây là đâu?

Trọng Điền âu yếm nhìn Hoa, anh cười hiền đáp:

- Đây là nhà anh, hôm qua em uống rượu say rồi ngủ lại đây luôn, đã nhớ lại chưa?

Huỳnh Hoa nghệch mặt nhìn Điền:

- Những gì anh nói là thật à?

- Ừm, em nhớ lại xem.

Huỳnh Hoa im lặng như cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, lúc sau cô nhỏ giọng:

- Em nhớ là anh cho em uống rượu, rồi sau đó… sau đó… không nhớ gì nữa hết.

Trọng Điền lại chiếc bàn, nơi đó có thau nước. Anh lấy chiếc khăn ướt trong chiếc thau đưa cho Huỳnh Hoa. Ấm giọng hỏi:

- Bây giờ thì em tin rượu có thể làm cho con người quên hết tất cả hay chưa?

- Em tin rồi. Nhưng, bây giờ em phải về.

Trọng Điền ân cần:

- Ăn sáng rồi hãy về cũng không muộn đâu.

- Anh nấu cho em ăn à?

- Ừm.

Huỳnh Hoa gật gật đầu. Điền mỉm cười đi nhanh ra phía sau nhà. Huỳnh Hoa khẽ mỉm cười đứng dậy rời khỏi phòng ngủ. Cô ra nhà trước nơi anh đặt xấp giấy viết tên những cô gái đã chết. Huỳnh Hoa nhặt xấp giấy lên xem xét, những cô gái đó ai cũng có cái tên đẹp và dung mạo đẹp, chỉ có điều phần số lại ngắn ngủi. Huỳnh Hoa từng nghe người ta nói, người bị giết oan, linh hồn mãi mãi phiêu phưởng không thể siêu sinh cho đến khi nào hung thủ sát hại họ chết đi họ mới có thể đi đầu thai chuyển thế. Đó tuy chỉ là lời truyền miệng của thế gian nhưng Huỳnh Hoa tin nó là thật, cô cảm thấy xót thương cho những người con gái chẳng may bị giết hại.

Huỳnh Hoa còn đang đứng ngẩn ngơ suy nghĩ, bất chợt thanh kiếm đang được dựng trên kệ gỗ run lên bần bật làm Huỳnh Hoa không thể không chú ý đến nó. Huỳnh Hoa bước đến cạnh chiếc kệ, Huỳnh Hoa càng đến gần thanh kiếm run nhẹ đi một chút. Huỳnh Hoa đứng nhìn một lúc mới đánh bạo đưa tay nắm lấy cán kiếm. Thanh kiếm không nặng cũng không nhẹ nên Huỳnh Hoa dễ dàng nhấc lên, lưỡi kiếm sáng hoắc phản chiếu ánh sáng vào mắt cô, cũng khoảnh khắc đó Huỳnh Hoa nhìn thấy một loạt hình ảnh kì lạ, từng người một bỗng nhiên ngã xuống, trên trán ai cũng có vết chém và vệt máu dài. Huỳnh Hoa giật mình nheo mắt nhìn kĩ lại nhưng không thấy nữa.

Huỳnh Hoa đặt thanh kiếm trở về chỗ cũ, bao nhiêu đó đủ để cô có câu trả lời cho các vụ án oan. Đứng về khía cạnh tâm linh, thanh kiếm rất có thể là hung khí giết người, những oan hồn ấy gặp Huỳnh Hoa biết cô là người có thể giải oan cho họ nên cho cô nhìn thấy tình trạng của họ lúc chết. Nhưng nhìn thấy ảo ảnh là một chuyện, lấy được vũ khí gây án là một chuyện nếu hung thủ vẫn một mực chối bỏ thì cũng vô phương. Vì lúc này Huỳnh Hoa thật sự chưa nghĩ ra lý do gì để cho rằng Trọng Điền chính là người sử dụng thanh kiếm này đi giết người. Thanh kiếm tuy có thể là hung khí, nhưng kẻ giết người là anh hay không là anh vẫn còn là một điều nghi vấn. Nếu là anh thì nguyên nhân bên trong là gì, Huỳnh Hoa nghĩ mình nên điều tra thật rõ trước khi trở mặt. Vì việc bắt người có quan hệ rất lớn, nếu bắt nhầm người sẽ khiến cho hung thủ thật đề phòng, người bị bắt lầm cũng ít nhiều bị tổn thương về tâm lý. Đó là những gì cha cô đã nói trước khi mọi người đến huyện Thường An này.

Đang mãi nghĩ, chợt giọng nói Trọng Điền vang lên cạnh bên tai:

- Huỳnh Hoa, em đang làm gì vậy?

Huỳnh Hoa suýt chút giật mình, anh ta quay lại từ lúc nào sao cô không hay biết. Con người này thật không đơn giản! Huỳnh Hoa nói mà không quay lại:

- Em đang xem thanh kiếm của anh, kiếm của anh đẹp quá. Trên cán kiếm còn có viên đá to và tròn nữa…

Huỳnh Hoa vừa nói vừa nhấc thanh kiếm lên vung vẫy thanh kiếm trong không khí. Trọng Điền chụp lấy tay cô, anh gỡ thanh kiếm đặt trở lại chiếc kệ gỗ. Anh cười hiền:

- Đó gọi là minh châu chứ không phải là đá.

- Ưm… là minh châu chứ không phải đá…

- Ừ. Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi, em qua ăn thử xem có ngon không?

Huỳnh Hoa gật đầu. Điền cười hiền kéo cô lại ghế ngồi và gắp thức ăn cho cô. Huỳnh Hoa đang ăn Trọng Điền chợt hỏi:

- Thấy thế nào?

Huỳnh Hoa ngơ ngác:

- Thế nào là sao?

- Anh nấu ăn được chứ?

Huỳnh Hoa gật đầu lia lịa xong lại tiếp tục ăn. Trọng Điền mỉm cười chăm chú nhìn cô. Huỳnh Hoa ăn một lúc mới ngẩng lên thấy Điền đang nhìn mình thì ngẩn người ra. Đôi mắt long lanh mở to nhìn trả lại anh chốc chốc chớp chớp lên. Trọng Điền thấy vậy cười nhẹ quay đi, giục:

- Em ăn tiếp đi.

- Anh cũng ăn đi.

- Ừm. Huỳnh Hoa, em có biết em là một cô gái rất đặc biệt hay không?

- Đặc biệt là gì?

Trọng Điền mỉm cười không trả lời câu hỏi của cô, lúc sau anh mới nói:

- Em là một cô gái giản đơn và thuần khiết nhất trong những cô gái anh từng gặp. Có lẽ chính vì em quá thuần khiết, quá giản đơn nên người nhà mới không dám để cho em ra ngoài một mình đấy, đi một mình em rất dễ bị kẻ khác làm hại.

Huỳnh Hoa tròn mắt nhìn Điền:

- Hại… hại em à?

- Ừm.

Huỳnh Hoa kinh hoàng, đưa mắt nhìn quanh, mắt rưng rưng như muốn khóc:

- Em sợ. Đừng làm hại em mà.

Thấy Huỳnh Hoa hoảng sợ Điền vội trấn an:

- Em hãy bình tĩnh lại đi. Anh không làm hại em, cũng không để ai làm hại em đâu. Ăn tiếp đi!

Huỳnh Hoa gật gật đầu tiếp tục cắm cúi ăn. Lúc sau cô buông chén đũa cười hì hì:

- Em no rồi.

- Vậy anh đưa em về nhé.

- Em chưa muốn về.

- Hửm?

- Anh… còn thứ nước gì hôm qua anh cho em uống đó không… là… là… à, là rượu ấy, cho em uống chút nữa được không?

Trọng Điền không nói gì chỉ kinh ngạc nhìn Hoa một lúc rồi bước đến gầm tủ lấy hủ rượu hôm trước chưa uống hết ra. Nhân lúc anh vào nhà sau tìm chén để rót rượu Huỳnh Hoa bước đến chiếc kệ gỗ, cô nâng thanh kiếm lên lật qua lật lại xem xét. Toàn thanh kiếm không vết bụi bẩn, hẳn nó là vật anh rất trân trọng, ngày nào cũng bỏ công lau chùi sạch sẽ. Lúc sau, Điền trở ra mới thấy Huỳnh Hoa lại sờ mó thanh kiếm của mình. Anh bước đến cạnh bên dịu giọng:

- Em thích thanh kiếm này à?

Huỳnh Hoa gật đầu cái rụp:

- Nó thật đẹp, vừa mỏng vừa sáng… Em nói cho anh biết nha, em cũng biết đánh kiếm nữa đó.

- Vậy à?

- Anh không tin em à? Vậy để em đánh cho anh coi…

Huỳnh Hoa nói xong liền vung vẫy thay kiếm trong tay, cô chém đông chém tây loạn xạ không ra bất kỳ hình thù gì. Trọng Điền vội tránh đi lừa thế chụp tay cô giữ lại, anh ấm giọng:

- Không phải cầm kiếm quơ quơ vậy là biết đánh kiếm đâu. Vậy là tự tạo nguy hiểm cho mình đó có biết không?

- Vậy sao? Ở nhà, lúc nào buồn em thường lấy thanh kiếm gỗ của nghĩa phụ ra đánh lên như vậy cho đỡ buồn. Nhưng kiếm gỗ không đẹp bằng kiếm của anh…

Trọng Điền cười hiền:

- Kiếm gỗ thì em muốn chơi thế nào cũng được, còn kiếm thép thì không thể. Muốn dùng được kiếm thép phải học đánh như thế nào cho bản thân mình không bị nguy hiểm.

- Phải học sao? Em không biết… Ưm... anh biết dùng kiếm thép phải không. Dạy em đi… em năn nỉ anh đó… dạy em chơi nha…

Huỳnh Hoa lay lay tay Điền, giọng cô mềm oặt làm anh không thể nào từ chối. Điền gật đầu:

- Được rồi, anh sẽ dạy.

- Hứa nhé.

- Ừm, qua đây.

Trọng Điền mỉm cười kéo tay Huỳnh Hoa qua khoảng trống trong căn nhà. Anh đặt thanh kiếm vào tay cô rồi vòng ra phía sau, một tay anh nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của cô, một tay anh đặt nhẹ vào eo lưng cô. Bàn tay Điền nhẹ nhàng đẩy cho tay kiếm Huỳnh Hoa vẽ lên những vòng tròn tuyệt đẹp vào giữa không trung. Huỳnh Hoa reo lên thích thú:

- Thích quá, thích quá.

Sau những vòng tròn là những nhát bổ ngang bổ dọc:

- Còn đây là những kiến thức sơ đẵng của kiếm pháp. Nếu em luyện tập thường xuyên sẽ giúp cho cơ thể khỏe mạnh, ngoài ra còn có thể tự vệ nếu có ai đó muốn làm hại em.

- Thật không?

Trọng Điền nhìn cô mỉm cười gật đầu.

Suốt buổi sáng Huỳnh Hoa quần nhau với thanh kiếm của Điền. Có lúc anh đến cầm tay cô dạy cô đánh, có lúc anh chỉ ngồi uống rượu và ngắm nhìn cô "múa" kiếm. Đến trưa, Huỳnh Hoa ném thanh kiếm lên bàn, ôm bụng rên lên:

- Em đói.

Trọng Điền phì cười, mang thanh kiếm đặt trở lại chiếc kệ.

- Đói rồi à, vậy ngồi nghỉ ngơi đi, để anh đi nấu bữa trưa cho em.

Huỳnh Hoa gật gật đầu. Nhưng Điền vừa quay đi Huỳnh Hoa đã kêu lên:

- Điền ca.

Trọng Điền giật mình quay nhìn lại:

- Gì thế?

- Em cũng muốn làm nữa.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa chạy theo, Điền cười hiền quay đi. Cả hai cùng ra căn bếp phía sau nhà. Vừa đến nơi Huỳnh Hoa hét to một tiếng làm Điền giật mình hỏi gấp:

- Chuyện gì vậy?

Huỳnh Hoa run giọng:

- Con… con gì chạy trong nước vậy, nhìn ghê quá.

- Là cá, em chưa thấy bao giờ sao?

Huỳnh Hoa lắc đầu. Điền cúi xuống bắt con cá trong chậu nước ra.

- Thứ này người ta gọi là cá, người trong vùng này gọi là cá quả. Khi nấu chín thịt nó có vị ngọt và mùi thơm.

- Vậy à?

Điền đặt con cá còn đang giẫy giụa lên thớt, anh rút con dao trên vách giơ cao rồi bổ mau xuống. Cũng ngay lúc đó Huỳnh Hoa hét lên tiếng nữa làm Trọng Điền giật mình quay lại:

- Lại chuyện gì nữa vậy?

Huỳnh Hoa vờ che mặt không dám nhìn, phụng phịu đáp:

- Đáng sợ quá.

Trọng Điền cười cười nhẹ lắc đầu:

- Có gì đáng sợ đâu, em lấy tay ra xem. Con cá đã chết rồi.

Huỳnh Hoa mở tay ra nhìn trân trân vào con cá nằm im trên thớt, phải nó đã chết. Phần đầu của nó bị chẻ đôi không chút tiếc thương. Ban nãy Huỳnh Hoa tuy vờ che mặt la làng nhưng thủ pháp của Điền vẫn lọt vào mắt của cô, mãi mãi in sâu không thể nào quên được. Chỉ cần một dao bổ xuống con cá đang giãy giụa lập tức nằm im. Huỳnh Hoa nghe có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khi nghĩ nếu vừa rồi dưới mũi dao của anh không phải là một con cá mà là một con người, thì thủ pháp đó chính là thủ pháp lấy mạng ba mươi mấy mạng người trong huyện Thường An mấy tháng gần đây.

Huỳnh Hoa càng nhìn càng không hiểu, chẳng lẽ anh biết cô là ai, dùng một dao ấy để huy hiếp tinh thần của cô hay đó đơn giản chỉ là thói quen. Cũng có thể anh luôn tận dụng công việc hàng ngày để luyện tập võ công. Chứ rõ ràng một dao vừa rồi chẻ đầu con cá không phải là cách giết cá thông thường. Huỳnh Hoa rất muốn hỏi anh vì sao anh lại ra tay với những người trong huyện, họ đã làm lỗi gì với anh. Còn đang nghĩ, Điền chìa con cá vừa được anh làm sạch vảy vẫn còn tươi nguyên. Huỳnh Hoa nhìn không chớp mắt, Trọng Điền dịu giọng:

- Nó đã chết rồi, không việc gì phải sợ nữa đâu. Em mang nó đi rửa sạch, cắt ra rồi bỏ lên nồi đun lên, thêm gia vị…

Huỳnh Hoa lùi lại, lắc lắc đầu. Điền kinh ngạc hỏi:

- Sao vậy?

- Em không biết làm cái này. Từ bé tới giờ chưa trông qua lần nào.

- Vậy em làm được món gì?

- Món rau.

- Rau?

- Nhặt rau, rửa rau, bỏ vào nồi đun lên…

- Rau luộc à?

Huỳnh Hoa gật gật đầu. Trọng Điền nghiêng đầu nhìn Huỳnh Hoa vẻ không tin. Không biết sau đó nghĩ thế nào anh lại đưa cô rổ rau xanh:

- Làm thử anh xem.

Huỳnh Hoa đón lấy mớ rau xanh ngẫm nghĩ:

“Chỉ muốn xem thôi à? Nấu ăn là công việc bổn cô nương làm dở nhất, ngươi lại muốn xem, được thôi bổn cô nương sẽ cho ngươi xem!”

Cứ tưởng Điền nói đùa nào ngờ anh ta xem thật, Huỳnh Hoa làm gì anh ta cũng xem tỉ mỉ từng li. Anh nhìn cô làm chốc chốc lại nhoẻn miệng cười, đến khi số rau được rửa sạch và cho vào nồi nước anh mới quay đi làm việc của mình.

Xong bữa trưa, hai người bọn họ dọn cơm lên chiếc bàn ở trước nhà. Trọng Điền hăm hở chìa đũa vào gắp món rau do Huỳnh Hoa làm:

- Để anh thử tài nghệ nấu ăn của em…

Huỳnh Hoa chưa kịp ngăn thì mớ rau được anh cho vào miệng, ngay sau đó anh phun ra và ho sặc sụa. Huỳnh Hoa chớp chớp mắt nhìn anh một lúc mới chạy lại vỗ vào lưng anh, vờ vịt quan tâm:

- Điền ca, anh làm sao vậy?

Trọng Điền thở phù phù đáp:

- Món ăn của em…

- Nó thế nào?

- Em thử rồi đi rồi biết.

Huỳnh Hoa mím môi nghĩ thầm “món này chỉ có thể nhìn không thể ăn, cái tên này muốn mình thử”. Cô cũng lấy đũa gắp sợi rau trong đĩa, đưa cho vào miệng và nhai ngấu nghiến. Trọng Điền lắc đầu quay nhìn chỗ khác, anh không biết người con gái đứng cạnh anh đã mỉm cười. Mớ rau vừa rồi cô gắp không chạy vào miệng cô, nó chỉ chạy từ tay phải sang tay trái mà thôi. Trọng Điền thờ dài:

- Huỳnh Hoa à, đến bây giờ anh mới biết vì sao chồng của em lại tỏ ra lạnh lùng với em như vậy.

Huỳnh Hoa hỏi nhanh:

- Vì sao vậy?

- Em quá tệ.

- Tệ nghĩa là sao? Em cũng thường nghe chồng em và biểu ca nói vậy. Em không hiểu nhưng em không dám hỏi.

- Em đã thử lại món ăn mình nấu mà vẫn chưa hiểu à?

Sợi rau trong tay trái Huỳnh Hoa trong khoảnh khắc biến thành làn bụi mỏng bay nhanh theo gió, cô ngồi xuống cạnh Điền ngây thơ đáp:

- Em thấy cũng được mà!

Trọng Điền đưa tay vò trán và lẩm nhẩm điều gì đó. Huỳnh Hoa nhỏ giọng:

- Điền ca.

Điền cười hiền:

- Không gì, ăn cơm thôi.

- Lúc nữa ăn cơm xong anh dạy em đánh kiếm nữa nha, em thích lắm.

- Em không định về sao?

Huỳnh Hoa ngơ ngác:

- Về đâu?

- Về với chồng em.

- Em không về đó nữa đâu. Suốt đêm qua em không về, hôm nay về chắc em bị biểu ca và chồng em đánh chết.

Trọng Điền âu yếm nhìn cô, anh không nói rằng chấp nhận hay không chấp nhận. Nhưng bữa trưa xong quả nhiên anh lại dạy cô đánh kiếm. Họ cùng nhau đánh kiếm và uống rượu. Đến chiều tối Huỳnh Hoa lại giả vờ say, anh bế cô đặt lên giường rồi cứ thế ngắm nhìn cho đến khi chán mới ngã người xuống nằm bên cạnh và ngủ.

Hôm sau cũng như hôm trước, bữa sáng xong anh dạy cô đánh kiếm, bữa trưa xong lại tiếp tục đánh kiếm và uống rượu đến tối mịt và lăn ra ngủ. Có điều cả ngày hôm ấy Điền không còn đuổi Huỳnh Hoa về nữa. Hôm sau và hôm sau nữa cũng vậy.

Ngày thứ tư, Trọng Điền uống xong chén rượu bước đến nắm lấy bàn tay Huỳnh Hoa dạy cô đánh kiếm:

- Bây giờ anh sẽ dạy em chiêu thứ tư. Những gì đã học trước đó em còn nhớ hay không?

- Có lẽ… vẫn còn nhớ.

Nói là nói thế thôi nếu anh có bảo cô luyện lại cho anh xem thì cũng chỉ xem được những đường kiếm múa may quay cuồng mà thôi.

- Điền ca…

- Hửm?

- Trên đời này anh ghét nhất là điều gì?

- Giả dối và phản bội.

- Khi anh ghét anh sẽ làm gì?

- Hủy diệt tất cả.

- Bằng cách nào?

Điền cầm tay đang giữ kiếm của Huỳnh Hoa đưa lên ngang tầm mắt cả hai và nói chắc nịch:

- Thanh kiếm này.

Huỳnh Hoa im lặng không nói gì nữa. Điền cười hiền bảo cô tập trung rồi dạy cô chiêu kiếm thứ tư. Anh cầm tay cô luyện đi luyện lại mấy lượt rồi để cô một mình múa kiếm còn anh ngồi nốc rượu và suy tư. Khoảnh khắc ấy trông anh như tảng băng vạn năm vĩnh viễn không bao giờ tan chảy, ánh mắt anh lúc ấy chính là ánh mắt gây ấn tượng mạnh cho Huỳnh Hoa khi cô vừa bước đến chốn này.

Huỳnh Hoa luyện kiếm được một lúc thì nhẹ nhàng bước đến cạnh anh, dịu giọng:

- Điền ca, anh đang có tâm sự à? Anh đang buồn gì có thể nói cho em nghe được không?

Điền ngước mắt nhìn cô, nét mặt và anh mắt phút chốc dịu lại, anh cười ấm áp:

- Em cũng biết hỏi câu này sao?

Đây không phải là lần đầu tiên Huỳnh Hoa thấy sự thay đổi nhanh đến chóng mặt của con người này nữa nên không có gì là lạ.

- Em thấy những lúc chồng em ngồi thờ thẫn như anh, biểu ca thường đến hỏi như vậy.

Trọng Điền mỉm cười nhẹ lắc đầu, cái lắc đầu đó không rõ là gì nhưng anh đã không trả lời câu hỏi của cô.

Ngày thứ năm. Đang lúc ăn trưa Huỳnh Hoa chợt hỏi:

- Điền ca, vì sao anh lại tốt với em như vậy?

- Vì anh yêu em.

- Yêu… yêu là gì?

- Là chăm sóc, lo lắng, là bảo vệ… không muốn rời xa.

- Em cũng muốn như vậy.

- Nhưng em không được làm như vậy.

- Tại sao?

- Vì em còn có chồng.

- Thì thế nào?

- Có chồng là có sự ràng buộc. Em không được phép đối tốt với bất kỳ ai ngoài chồng em.

- Vậy…

- Cũng đã lâu rồi, em cũng nên về đi. Nếu không, chồng em sẽ tìm đến đây để bắt em về.

- Em không muốn về, em sợ bị bắt, em… sợ bị đánh. Điền ca, em phải làm sao?

- Dù muốn dù không em cũng phải về. Nếu em không muốn ở cùng người chồng kia thì cũng nên nói một lời dứt khoát.

- Dứt khoát nghĩa là gì?

- Hãy nói với anh ta, kể từ giờ em và anh ta mỗi người sẽ có cuộc sống riêng. Anh ta cưới vợ mới còn em có tự do của riêng mình.

- Thích quá, như vậy cũng được sao?

- Sao lại không.

- Nhưng em phải nói thế nào?

Trọng Điền rỉ vào tai Huỳnh Hoa câu gì đó, Huỳnh Hoa nghe một lúc bật cười khúc khích. Lúc sau cô chợt hỏi:

- Anh sẽ giết Triệu ca sao?

Trọng Điền mỉm cười:

- Chỉ có như vậy em mới có thể là của anh, anh mới có thể toàn tâm toàn ý yêu em, bảo vệ em.

- Nếu em nói vậy anh ta không chịu, bắt nhốt em lại rồi đánh em thì sao?

- Em không cần lo sợ, có anh ở đây không ai dám làm gì em đâu. Nếu anh ta không chịu thì cứ bảo anh ta ra đây gặp anh.

- Ơ…

- Chẳng phải em nói chồng em là bộ đầu làm việc cho nha môn sao? Nói với anh ta nếu muốn tìm hung thủ của những vụ án liên hoàn thì hãy ra gặp anh.

- Thật không, chỉ cần em nói như vậy anh ấy sẽ đến gặp anh sao?

- Ừ. Nhớ lời anh, bằng mọi giá em phải đưa được chồng em ra chỗ lần đầu chúng ta gặp nhau đúng vào canh ba đêm nay. Anh sẽ chờ em, đây là cơ hội của em, nhưng quyết định bỏ rơi chồng em hay không là của em.

Huỳnh Hoa gật đầu.

- Em còn nhớ đường quay về không?

- Không nhớ rõ lắm.

- Quán trọ em ở tên gì, nói cho anh biết anh chỉ đường cho em về.

- Em không nhớ tên chỉ nghe chồng em nói nó là cái lớn nhất vùng này.

- Được rồi, em cứ ra cửa và đi thẳng đến cuối đường, rẽ sang trái rồi đi thẳng sẽ đến được quán trọ lớn nhất vùng này.

- Em nhớ rồi.

Huỳnh Hoa lững thững rời nhà Trọng Điền. Cô đi một đoạn không thấy có người theo dõi liền vọt nhanh về nha môn. Đã năm ngày trôi qua cô không về hẳn cha cô và mọi người đang lo lắm. Cô chỉ đơn giản nghĩ, cha cô và mọi người sẽ lo lắng cho mình một chút…

Nào ngờ, năm ngày Huỳnh Hoa mất tích mọi thứ trong huyện Thường An gần như đảo lộn. Sau khi Tứ Bình trở về báo cáo với Hồ Kỳ rằng anh và Huỳnh Hoa đang đi thì có người theo dõi, anh cùng cô chia ra làm việc sau đó thì cô biến mất… Mệnh lệnh đầu tiên Hồ Kỳ đưa ra chính là dùng tất cả quân binh của nha môn lẫn quân binh của mình lùng sục toàn huyện Thường An để tìm tung tích con mình. Không tìm kiếm hung thủ, không tra án gì nữa hết.

Chưa đến ngưỡng nha môn Huỳnh Hoa đã thấy một dáng người quen thuộc đi qua đi lại. Huỳnh Hoa bước mau lại kêu to:

- Bình ca.

Tứ Bình vừa nhì thấy Huỳnh Hoa lập tức lao đến ôm chầm lấy cô. Huỳnh Hoa chỉ còn biết ngoác miệng vì ngạc nhiên chứ không thể thành lời. Tứ Bình mừng rỡ:

- Em về rồi! Có biết mấy ngày qua tôi lo cho em lắm hay không? Cha em và mọi người cũng rất lo cho em.

Huỳnh Hoa vỗ nhẹ vào vai anh, dịu giọng:

- Em biết rồi… em xin lỗi.

- Suốt mấy ngày qua em đã đi đâu, tại sao thoáng cái thì biến mất không tăm hơi như vậy?

- Em làm gì ở đâu đợi có đủ mặt mọi người em sẽ nói. Bây giờ buông em ra trước đã.

Nghe Huỳnh Hoa nói Tứ Bình mới giật mình vội buông tay.

- À phải rồi mọi người đâu, cha em đâu?

- Đại nhân ở bên trong.

Huỳnh Hoa kéo tay Bình:

- Vào với em.

- Khoan đã.

- Hở.

Tứ Bình lấy trong người ra ống trúc. Huỳnh Hoa chưa kịp hỏi để làm gì thì anh mở nắp ống trúc ra, bên trong có ánh lửa bay thẳng lên trời, nổ tung thành một đóa hoa màu đỏ.

- Em đột nhiên mất tích mấy ngày liền khiến đại nhân rất lo, cho người tìm kiếm khắp nơi. Bây giờ em đã về rồi, cũng nên cho họ biết để họ không tìm kiếm nữa.

Huỳnh Hoa ngây người, từ bao giờ cô trở nên quan trọng như vậy. Tứ Bình phát pháo hiệu xong lập tức kéo Huỳnh Hoa vào trong:

- Huỳnh Hoa, chúng ta vào thôi. Cha em đang rất lo lắng cho em.

Huỳnh Hoa gật đầu rồi bước mau theo Tứ Bình. Bên trong căn phòng rộng Hồ Kỳ đang ngồi vò trán, Thập Toàn cũng đứng ngồi không yên. Những người khác thì cũng đi đâu cả. Vừa bước vào Huỳnh Hoa gọi to:

- Cha, con về rồi.

Hồ Kỳ nghe gọi giật mình quay lại, thấy Huỳnh Hoa vẫn bình an trở về ông mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng khoảnh khắc đó Huỳnh Hoa cảm nhận được vòng tay ấm áp yêu thương ôm choàng lấy thân thể của mình. Hồ Kỳ ôm gọn cô vào lòng! Cảm giác này là sao, chưa bao giờ Huỳnh Hoa thấy vui như vậy, ấm áp và xúc động hơn như vậy.

- Con về thì tốt rồi!

Hồ Kỳ hiền từ nói khẽ vào tai cô. Huỳnh Hoa nhỏ giọng:

- Con xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng.

Huỳnh Hoa buông tay, đôi môi vẫn còn phản phất nụ cười mừng rỡ đoàn viên.

- Quyên nhi, mấy ngày qua con đã đi đâu, sao không nói với ai tiếng nào đã bỏ đi như vậy. Mọi người còn tưởng con bị hung thủ của mấy vụ án kia làm hại.

Huỳnh Hoa cười cười, ngồi xuống rót ly nước, từ từ nhấp nháp:

- Con đi đâu làm gì chờ đủ mặt mọi người con sẽ nói, nói ra đảm bảo mọi người sẽ rất bất ngờ.

Hồ Kỳ chợt hỏi:

- Có liên quan hung thủ của các vụ án à?

- Đúng vậy. Nhưng bây giờ thì không vội.

Thập Toàn thở hắt ra một hơi dài:

- Nhị tỷ thật là, lúc nào cũng thản nhiên như không. Uổng cho mọi người bỏ công lo lắng. Bình ca còn bỏ ăn bỏ ngủ mấy ngày liền vì sợ tỷ xảy ra chuyện…

Hớp nước Huỳnh Hoa vừa uống vào cứ muốn trào ra, cô cố nuốt xuống nên bị sặc. Huỳnh Hoa ho lên mấy cái mới lên tiếng được:

- Cái gì? Bình ca bỏ ăn bỏ ngủ vì lo lắng cho ta?

Thập Toàn gật đầu xác nhận. Huỳnh Hoa quay sang Bình, quả nhiên mắt anh có chút thâm quầng hẳn là suốt mấy ngày qua anh không ngủ. Huỳnh Hoa tròn mắt nhìn Bình:

- Bình ca, những gì tam đệ em nói là thật à?

Tứ Bình chưa kịp nói gì Hồ Kỳ tiếp luôn:

- Đúng vậy.

Huỳnh Hoa thở dài:

- Anh thật là, em thì có gì phải lo. Cả mọi người nữa, Lệ Quyên này đâu phải là loại người dễ chết như vậy chứ.

Tứ Bình cười ngượng nói:

- Mọi người chỉ nói quá lên thôi.

Thập Toàn càu nhàu:

- Nhưng tỷ đột nhiên biến mất, mọi người không thể không lo lắng.

Tứ Bình tiếp luôn:

- Nếu em thật sự xảy ra chuyện thì anh là người phải chịu trách nhiệm, hôm đó chính anh là người đi cùng em nhưng lại để em… biến mất.

Huỳnh Hoa nói chen vào:

- Được rồi, đó là lỗi của em. Em xin lỗi…

Từ ngoài Trọng Nghĩa chạy vào, thấy Huỳnh Hoa vẫn bình an anh liền thở hắt ra một tiếng nhẹ nhõm sau đó sau đó thì hổn hễn có lẽ anh ở xa mới chạy về. Trong phòng lại chỉ có bốn cái ghế, Huỳnh Hoa đứng lên gọi:

- Nghĩa ca lại đây ngồi đi.

Cô rót cho anh ly nước, Trọng Nghĩa nhìn không chớp mắt:

- Nhị tiểu thư…

Huỳnh Hoa cười tươi:

- Xem như em tạ lỗi với mọi người, đã làm mọi người lo lắng.

Ngay sau đó Dương Long cũng rừ ngoài bước vào, vừa nhìn thấy Huỳnh Hoa gương mặt anh lộ rõ sự mừng rỡ:

- Thật may, cuối cùng em cũng về rồi.

Vừa nói Dương Long vừa lao mau lại chỗ Huỳnh Hoa đứng.

- Dừng lại, anh đứng yên đó!

Nhìn nét mặt và ánh mắt đó Huỳnh Hoa biết anh muốn làm gì nên ra tay trước, cô xòe tay ra ngăn anh tiến lại gần mình. Dương Long còn đang ngơ ngác thì thấy Huỳnh Hoa rót ly nước đưa cho mình. Anh chớp chớp mắt nhìn cô, Huỳnh Hoa cười cười:

- Là nước tạ lỗi đã làm mọi người lo lắng.

Thập Toàn đứng lên đến cạnh chị mình chăm chú nhìn. Huỳnh Hoa kinh ngạc:

- Gì vậy?

- Hôm nay nhị tỷ dường như có chút thay đổi không giống ngày thường.

Huỳnh Hoa chớp chớp mắt:

- Có sao?

Lúc ấy huyện lệnh cũng vào đến nơi. Hồ Kỳ lên tiếng hỏi:

- Quyên nhi, bây giờ có đủ mặt mọi người rồi con nói được rồi chứ?

Huỳnh Hoa ngơ ngác nhìn quanh:

- Khắc Triệu đâu?

- Huyện bên có vụ án mạng, ta cho cậu ta sang đó tra án từ chiều hôm qua rồi.

Huỳnh Hoa chép miệng:

- Anh ta không có đây, tiếc thật.

Hồ Kỳ ngạc nhiên:

- Chuyện gì?

- Con muốn thử võ công anh ta, nhưng có vẻ như lần này thì không thể rồi.

- Thử võ công?

Huỳnh Hoa cười tươi:

- Chuyện đó để sau hãy nói, bây giờ có tin vui cho mọi người đây! Con đã tìm được hung thủ sát hại những gia đình thường dân trong huyện thời gian vừa qua rồi.

Hồ Kỳ thoáng mừng:

- Con nói thật à? Hung thủ là nam hay nữ, hiện giờ kẻ đó ở đâu?

- Là một chàng trai, rất đẹp trai, phong độ, rất biết yêu thương phụ nữ…

- Quyên nhi, sao con lại biết rõ như vậy?

- Vì mấy ngày qua con và y ở chung mà, chẳng những ở chung còn ăn chung, uống chung và ngủ chung nữa.

- Cái gì?

Tất cả những người trong phòng đồng loạt thét lên. Hồ Kỳ nghiêm giọng:

- Quyên nhi, mọi chuyện là như thế nào, đừng đùa giỡn. Con hãy kể rõ đầu đuôi cho mọi người nghe xem.

Huỳnh Hoa kể lại mọi chuyện, xong cô cười nói:

- Những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua con đã kể hết rồi. Theo kế hoạch ban đầu con định cho Khắc Triệu đóng giả làm chồng con, thử xem võ công anh ta được bao nhiêu, nhưng bây giờ thì…

- Nhị tỷ, việc tỷ làm giống như đùa với lửa vậy.

Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười thản nhiên đáp:

- Ta biết. Cha, bây giờ nếu không làm theo kế hoạch có lẽ việc bắt hung thủ hơi khó khăn một chút. Trọng Điền không phải là con người đơn giản như bao người khác, nếu con không làm theo những gì đã thỏa thuận e rằng anh ta nghi ngờ, lúc đó…

Hồ Kỳ nói nhanh:

- Cứ theo kế hoạch ban đầu mà hành động. Giữa chợ Thường An cũng dễ dàng ra tay khuất phục hắn hơn những chỗ khác.

Huỳnh Hoa mỉm cười nói nửa thật nửa đùa:

- Vậy cha kiếm chồng cho con nhanh lên nếu không sẽ không kịp mất. Canh ba đêm nay là phải hành động rồi.

Thập Toàn chợt nói chen vào:

- Nhị tỷ, quyết định của tỷ thật sự quá mạo hiểm. Theo những gì tỷ nói việc cho rằng người đó là hung thủ chỉ là nghi ngờ. Nếu y không là hung thủ thì sao, tỷ gả cho hắn thật à?

Huỳnh Hoa cười hiền:

- Như vậy có gì không tốt. Ta nói cho đệ biết, đàn ông khắp thiên hạ không ai bằng y, nếu chỉ có được một nửa sự dịu dàng, một nửa sự ấm áp, một nửa ngọt ngào của y, tỷ tỷ của đệ cũng xiêu lòng rồi, huống hồ…

- Tỷ tỷ…

Huỳnh Hoa cười phá lên:

- Đùa thôi, ta tin vào trực giác của mình.

Thật ra những chuyện về Trọng Điền, Huỳnh Hoa kể lại vẫn còn thiếu một chuyện đó là những mảnh giấy viết tên những cô gái bị hại trước đó. Không phải cô không nhớ đến mà vì mục tiêu cao cả "giả kẻ mù chữ tranh thủ thời gian rong chơi" nên cô giấu đi không nói.

Hồ Kỳ cũng cợt giọng:

- Mọi người đã hiểu ý của con rồi, bây giờ con cứ tự nhiên chọn chồng cho mình đi.

Tứ Bình lên tiếng trước:

- Huỳnh Hoa, anh sẽ đi với em.

- Không được. Mấy ngày nay anh đã không ăn không ngủ, sức đâu mà đánh đấm. Đi để nộp mạng hay sao. Còn nữa, em lỡ nói với hắn anh là biểu ca của chồng em rồi...

Hồ Kỳ khẽ cau mày:

- Chẳng lẽ võ công tên hung thủ thật sự lợi hại đến vậy sao?

Huỳnh Hoa gật đầu:

- Đúng vậy, tuy chưa thử qua võ công với y nhưng con biết y không phải là một người dễ đối phó.

- Vậy để Dương Long đi với con có được không.

- Không được.

- Tại sao?

Hình ảnh trong mơ bất ngờ hiện lên trong kí ức Huỳnh Hoa, cô đáp ngay mà không cần suy nghĩ. Thấy Huỳnh Hoa không trả lời vì sao không chấp nhận, Hồ Kỳ lại hỏi:

- Vậy Trọng Nghĩa và Thập Toàn thì sao?

Huỳnh Hoa im lặng ngẫm nghĩ một lúc nhẹ lắc đầu:

- Cũng không được. Với võ công của tam đệ và Nghĩa ca… có lẽ vẫn chưa đủ để đỡ những chiêu đầu của Trọng Điền đâu.

Huyện lệnh thấp thỏm hỏi:

- Lão phu thì thế nào?

Huỳnh Hoa cười cười:

- Đại nhân thì già quá rồi, với lại mặt của ông cả huyện Thường An đều biết. Không được.

Dương Long nghe vậy cao giọng:

- Huỳnh Hoa, tôi đi cùng em.

- Không được.

Hồ Kỳ kinh ngạc:

- Tại sao lại không? Có chuyện gì sao, Quyên nhi? Long nhi võ công không tệ, dù sao cũng ngang ngửa Tứ Bình.

Tứ Bình cũng nói chen vào:

- Phải đó, trong vỡ diễn tối nay có cảnh gây gổ với nhau. Mà khoản võ mồm này em và cậu ta đã luyện có hỏa hầu rồi. Đêm nay nhất định sẽ thành công chứ không thất bại đâu.

Huỳnh Hoa khẽ thở dài:

- Nhưng Trọng Điền là một tay cao thủ…

Hồ Kỳ gật gù:

- Đúng vậy, nhiệm vụ này tuy có phần nguy hiểm. Nhưng lúc đó con cũng bên cạnh Long nhi, chẳng lẽ hai người cũng không đấu lại một người hay sao? Nếu lúc ấy kẻ tên Điền kia có kéo con ra sau lưng y rồi mới ra tay với Long nhi thì Long nhi chỉ cần đỡ một hai chiêu đầu. Sau đó con ra tay, hai đưa hợp sức lại như vậy cũng đâu phải là quá nguy hiểm.

Dương Long cũng nói chen vào:

- Huỳnh Hoa, hãy để anh đi với em. Sinh mạng này của anh vốn là do em mang từ quỷ môn quan về. Nếu đêm nay xảy ra chuyện không may hãy xem như anh trả lại cho em.

Huỳnh Hoa đưa ba ngón tay bịt miệng anh lại.

- Anh có biết vì sao em không muốn anh đi hay không? Chính vì mạng anh là của em cho, anh bị tổn thương cũng giống như em bị tổn thương. So với Trọng Điền, anh có một nửa dịu dàng, một nửa sự ấm áp, một nửa ngọt ngào của anh ta. Em thật sự không muốn mất anh.

Nghe xong câu nói của Huỳnh Hoa, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau còn Dương Long thì ngẩn người ra. Huỳnh Hoa chớp chớp mắt nhìn anh một lúc cô co tay búng vào trán anh một cái thật mạnh, gọi to:

- Tỉnh lại.

- Ơ… Huỳnh Hoa…

Huỳnh Hoa liếc mắt nhìn quanh một lượt rồi hỏi:

- Mọi người sao vậy? Lát nữa chúng tôi đóng giả là vợ chồng rồi, chẳng lẽ vợ chồng không thể nói mấy lời ngọt ngào với nhau hay sao? Diễn kịch cũng phải làm giống một chút người ta mới tin chứ, muốn bắt được cá cái lưới không thể thủng lỗ to…

Thập Toàn ngây người:

- Vậy hóa ra nãy giờ tỷ đang diễn kịch à?

- Đương nhiên. À, phải rồi, cha cho con mượn thanh kiếm của cha.

Hồ Kỳ ném thanh kiếm trên bàn cho Huỳnh Hoa. Cô chìa ra trước mặt Dương Long:

- Hãy giữ nó, kiếm của cha là một bảo kiếm, dùng nó đấu với Trọng Điền phần thắng sẽ cao hơn.

Dương Long nhận kiếm mỉm cười gật đầu.

- Anh mang thanh kiếm đó ra hậu viên luyện công cho quen tay kiếm một chút rồi nghỉ.

Dương Long đi rồi Huỳnh Hoa đến kéo tay Bình:

- Bình ca, chúng ta đi ăn thôi, em cũng đói rồi.

- Ừm.

- Anh cũng thật là, gần hai mươi năm em một mình lưu lạc khắp nơi, có hiểm nguy nào chưa từng trải. Những lúc đó em không chết chẳng lẽ bây giờ lại chết dễ như vậy sao? Em có gì để anh phải lo đến mất ăn mất ngủ như vậy.

- Anh đâu có. Là mọi người nói quá lên thôi.

Thập Toàn nói vói theo:

- Những gì đệ nói là sự thật.

Khi mọi người đi hết trong phòng chỉ còn lại Hồ Kỳ và Thập Toàn, Thập Toàn mới thấp giọng nói với cha:

- Cha, cha có thấy nhị tỷ bây giờ khác trước không?

- Khác à? Ta không thấy, từ khi về Nam Sơn đến giờ nó luôn ồn ào như vậy.

- Cũng phải, sau chuyến đi từ kinh thành về nhị tỷ luôn như vậy. Không giống trước kia, khi ở bên đại ca… à, Minh Minh ca, tỷ ấy rất dịu dàng, lời nói hành động rất mực nhu mì. Đến bây giờ con cũng không biết đâu mới là con người thật của nhị tỷ.

Hồ Kỳ lặng im một lúc mới nói:

- Có lẽ con người nào cũng là nhị tỷ của con. Hai mươi năm lưu lạc, sống giữa chợ đời nó đã biết sống theo hoàn cảnh, hoàn cảnh nào nên sống thế nào. Nhưng dù biến đổi thế nào nó vẫn là nó, ta biết nó còn rất giận ta. Tất cả đều là lỗi ở ta.

***

Màn đêm buông cũng chính là lúc vỡ diễn bắt đầu. Huỳnh Hoa và Dương Long cùng đến quán trọ lớn nhất huyện Thường An. Trước đó theo kế hoạch Hồ Kỳ và huyện lệnh cùng cho người mai phục khắp nơi. Chỉ cần nhìn thấy hiệu lệnh của Huỳnh Hoa mọi người có thể xuất hiện hành động bất cứ lúc nào.

Cuối giờ Tuất, Huỳnh Hoa và Dương Long bắt đầu cãi nhau. Họ đánh mắng chửi bới nhau làm náo loạn cả ngôi quán. Ông chủ quán thật sự không biết họ chỉ đang diễn kịch, thấy họ ồn ào chủ quán tức giận kêu người đuổi họ ra khỏi quán trọ. Ra bên ngoài rồi họ vẫn tiếp tục cãi nhau, người trong quán lẫn người bên ngoài xúm lại xem “vợ chồng người ta” gây gổ. Trong số những người xem náo nhiệt có một vài người bàn tán với nhau:

“Thôi rồi, thôi rồi. Vợ chồng này lại cãi nhau, đêm nay chắc họ sẽ chết quá.”

“Đừng có nói tầm bậy. Người ta đang yên đang lành, vợ chồng có ai cả đời không lần nào cãi vã nhau.”

“Đành vậy, nhưng dạo này trong huyện chúng ta có ai cãi nhau mà còn sống hay không, các người nói xem. Tôi đã đoán hai lần, có lần nào sai đâu, lần này chắc cũng…”

- Có gì đáng xem, cút hết cho ta.

Dương Long phát khùng rút kiếm chém về phía những người đang tò mò chuyện của hai người. Mọi người thấy vậy lắc đầu bỏ đi, có vài người cảm thán cho đôi vợ chồng trẻ sắp phải chầu trời, có người kháu nhau đi báo quan chờ đón bắt hung thủ, có kẻ ngăn lại bảo đó chỉ là dự đoán vô căn cứ, biết đâu vợ chồng này đêm nay cãi nhau nhưng ngày mai không chết. Cuối cùng mọi người cũng bỏ đi hết.

Phố thị vào đêm không một bóng người, những người trong chợ được quân lính của nha môn căn dặn đêm ấy dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không được ra xem. Vì vậy, mọi người dù nghe tiếng cãi nhau cũng đóng cửa không dám ra xem. Đêm khuya dần, ánh trăng trên cao vàng vằng vặc.

Huỳnh Hoa bị Dương Long chửi mắng và bức bách đến không chịu nổi, cô lừa thế tát anh một cái. Lửa giận trong anh bùng lên, Long vung kiếm hét lên: “Hôm nay cô dám đánh ta, ta giết chết cô.” Ánh kiếm lóe lên, Huỳnh Hoa hoảng sợ té ngồi trên mặt đất.

Khoảnh khắc ấy trước mặt Huỳnh Hoa xuất hiện một người. Một người mặc hắc phục đứng ra che chắn cho cô. Huỳnh Hoa lồm cồm bò dậy, nói như reo:

- Điền ca, anh đến rồi.

Dương Long đanh giọng:

- Hắn chính là người đàn ông khiến nàng mê mẫn, nàng muốn rời bỏ ta chỉ vì muốn theo hắn có phải không?

Huỳnh Hoa cao giọng:

- Đúng vậy.

- Nàng thật nhẫn tâm.

- Em không nhẫn tâm, là anh ép em. Điền ca, giúp em với, em không chịu nổi sự hà khắc và lạnh lẽo của anh ta.

Trọng Điền ôm Huỳnh Hoa vào lòng âu yếm:

- Được rồi, đã có anh đây em không cần phải sợ. Em hãy đứng lui ra phía sau, anh giúp em dứt khoát với chồng.

- Thật không?

Trọng Điền mỉm cười gật đầu, nhẹ đẩy Huỳnh Hoa đứng ra phía sau lưng mình. Huỳnh Hoa ngoan ngoãn nghe theo, lui ra đứng phía sau anh. Trọng Điền bước tới một bước mặt đối mặt với Dương Long dưới ánh trăng vàng vằng vặc, môi anh máy động không thành tiếng chỉ nghe Dương Long đáp:

- Đúng vậy, ta chính là Hạ Khắc Triệu.

Huỳnh Hoa khẽ cau mày, tên này giở trò à? Đôi mắt cô hơi ngưng đọng, và cô đã bắt được sóng âm từ môi của Trọng Điền. Cách giao tiếp không thành tiếng này có tên gọi “Truyền âm nhập mật”, chỉ có người được truyền âm mới nghe thấy còn người xung quanh thì vô phương trừ khi võ công ai đó cực cao và thính giác cực nhạy với sóng âm. Khi đôi mắt Huỳnh Hoa ngưng đọng cũng là lúc cô vận dụng thính giác đến độ cao nhất, cô nghe thấy câu nói tiếp theo của Trọng Điền:

“Cậu có yêu vợ mình không?”

- Không có.

“Nếu ta dẫn cô ấy đi ngươi có buồn không?”

- Không có.

“Vậy cáo từ nhé!”

- Khoan đã!

“Sao thế?”

- Trên đời này có hai nỗi hận mà bất kì ai cũng không dễ dàng chấp nhận, đó là thù giết phụ mẫu và thù đoạt vợ. Cô ấy là vợ của ta, dù tốt dù xấu cũng là vợ của ta. Bất kỳ ai muốn đưa cô ấy đi đâu, đều cần phải có sự cho phép của ta.

“Được. Ta muốn ngươi rời bỏ cô ấy để cô ấy được theo ta, sống cuộc sống yên bình không đày đọa. Có được không?”

- Không được.

“Tại sao?”

- Như ta đã nói cô ấy là vợ của ta, dù sống dù chết cũng là người của Hạ gia, ngươi không phải là trượng phu cô ấy, ta tuyệt đối không cho phép ngươi dẫn cô ấy đi đâu hết. Đó là nỗi nhục, sống không bằng chết!

“Sống không bằng chết ư? Ta đã thật lòng không muốn làm hại ngươi và cả cô ấy nhưng ngươi đã ngoan cố như thế ta đành toại nguyện cho ngươi vậy.”

- Ngươi muốn làm gì?

“Giết ngươi.”

Dương Long cười nhạt:

- Giết ta? Ta nghi ngờ ngươi chính là hung thủ của những vụ án liên hoàn.

"Đúng vậy, chính là ta."

- Đã vậy còn không mau chịu trói?

Trọng Điền lắc đầu:

"Ta không theo ngươi, ta phải đưa cô ấy đi."

Dương Long gầm lên:

- Ngươi dám.

Cũng lúc đó Trọng Điền cười nhạt:

- Dám hay không để ta hỏi lại thanh kiếm này đã.

Chưa dứt tiếng thanh kiếm trong tay y chớp lóe lên. Thanh kiếm trong tay Dương Long cũng vung lên gần như cùng một lúc, anh gạt được thế kiếm đầu tiên. Ngay sau đó, thanh kiếm trong tay Điền lại xuất động chiêu thức tiếp theo, Dương Long thầm kinh hãi "Nhanh quá!". Anh đón được chiêu thứ hai, nhưng không gạt được chiêu thứ ba, mũi kiếm Trọng Điền vạch lên cánh tay phải của anh vết nhỏ. Vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng không hiểu sao từ vết xước một cảm giác lạnh thấu xương truyền vào, tay Dương Long không giữ được thanh kiếm nữa mà bắt đầu run rẫy. Trọng Điền không bỏ qua cơ hội ngay lập tức phóng chiêu kiếm thứ tư.

"Keng!"

Trọng Điền thoáng khựng người rồi thu kiếm lùi nhanh lại, đôi mày của anh cau nhanh lại. Vừa rồi khi anh vung kiếm lần thứ tư cứ nghĩ lấy mạng gã đàn ông trước mặt, nào ngờ khoảnh khắc ấy bóng người lao vút vào, vung tay không đỡ kiếm của anh. Anh nhận ra người đó là Huỳnh Hoa nhưng thế kiếm cực nhanh đang đà phóng ra làm anh không thể dừng lại được. Nhưng ngay khi lưỡi kiếm chạm vào cánh tay Huỳnh Hoa bất ngờ một tiếng keng phát ra, bên trong tay áo kia là một vật kim khí chứ không phải tay người. Trọng Điền hơi sững người, thu kiếm lùi mau lại.

- Thì ra cô nương…

Tay phải Huỳnh Hoa vẫy nhẹ, trong tay cô xuất hiện thanh đoản kiếm. Cô mỉm cười lạnh nhạt nói:

- Biết được rồi thì tiếp chiêu.

Vừa nói cô vừa phóng kiếm lao thẳng về phía Trọng Điền. Có lẽ anh không ngờ diễn biến lại thay đổi đột ngột như thế này nên thoáng ngẩn người. Khi mũi kiếm của Huỳnh Hoa sắp chạm vào yết hầu của mình, Trọng Điền mới vội ngã người ra sau đồng thời khua thanh kiếm trong tay gạt đỡ thế công của Huỳnh Hoa. Tiếp theo anh phóng nhanh một chiêu thẳng vào mặt đối thủ, chiêu thức cực kỳ hiểm hóc đối với người không tránh kịp, nhưng nếu đối thủ tránh được lợi dụng sơ hở của chiêu đó mà phản công thì anh khá thảm. Vì hai bên hong và phía sau hoàn toàn không phòng bị, có lẽ lúc cấp bách anh chỉ mong kẻ địch mau lùi lại để anh kiểm soát thế trận. Huỳnh Hoa tuy biết ý đồ, biết cách tránh lẫn phản công nhưng cô không ra tay, cô lùi lại theo ý của anh vì cô cảm thấy phía sau mình còn vấn đề đáng quan tâm hơn người trước mặt.

Cũng lúc đó từ bốn phía người của tri huyện và Hồ Kỳ cùng lúc lao ra vây lấy Trọng Điền vào giữa. Thấy vậy Huỳnh Hoa biết lần này Trọng Điền khó thoát nên quay lại với Dương Long. Ban nãy cô thấy biểu hiện của anh có chút gì khác lạ. Cô bước đến, lo lắng hỏi:

- Anh thế nào rồi?

Dương Long không trả lời mà toàn thân run rẩy, bàn tay trái bấu chặt cánh tay phải. Thấy anh như vậy làm Huỳnh Hoa càng thêm lo, cô hỏi dồn:

- Anh sao rồi, có phải bị thương rồi không?

Chỉ thấy anh mấp máy môi như muốn nói gì nhưng hai hàm răng anh cứ đánh vào nhau làm anh không nói được gì. Cũng lúc đó Dương Long không đứng vững nữa khuỵu mau xuống. Huỳnh Hoa giật mình vội vươn tay ra đỡ, vừa chạm vào cơ thể anh Huỳnh Hoa cảm thấy như chạm vào băng tuyết, giá lạnh vô cùng. Huỳnh Hoa hỏi nhanh:

- Anh cảm thấy lạnh lắm sao?

Anh chỉ nhẹ gật đầu. Huỳnh Hoa nhìn vào cánh tay anh, một vệt máu rỉ ra, cô lại hỏi:

- Cái lạnh từ vết thương trên tay truyền vào cơ thể phải không?

Anh chỉ gật đầu chứ không nói được. Huỳnh Hoa nói nhanh:

- Cố chịu thêm chút nữa, em giúp anh.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa vươn tay xé toạc vai áo của Long, tiện tay dùng đoản kiếm vạch mạnh một nhát vào lòng tay phải của mình. Xong, cô bước ra ngồi xuống phía sau lưng anh, đặt vết thương trên tay mình lên vết thương của anh. Tay trái cắm đoản kiếm xuống đất rồi đặt ngay vào sau lưng giữ tâm mạch cho Long.

Tứ Bình cũng chạy đến xem xét:

- Cậu ta làm sao vậy?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Anh ấy trúng độc rồi, đang rất lạnh.

Huỳnh Hoa tuy đang vận công bảo vệ tâm mạch cho Long đồng thời hút độc từ vết thương ra vẫn có thể nói chuyện một cách thản nhiên. Tứ Bình cũng nhận ra vẻ nghiêm trọng của vấn đề. Anh lẩm nhẩm:

- Là…

- Hàn Băng Vương.

- Sao cơ?

Tứ Bình nghe xong khẽ rùng mình một cái.

- Sư phụ từng nói có loại độc tên Hàn Băng Vương, nó loại độc làm cho con người ta lạnh buốt xương. Từ trước đến giờ người trúng độc hiếm có ai sống sót được. Khi độc vào người nó khiến cho nạn nhân lạnh đến chết, máu thịt nhanh chóng bị đông lại. Người chết vì loại độc này cơ thể sẽ thối rữa lâu hơn người bình thường một vài năm. Nó là một trong vài loại độc cực mạnh lại không có thuốc giải. Lẽ nào cậu ấy thật sự trúng độc Hàn Băng Vương?

Huỳnh Hoa bình thản đáp:

- Đúng vậy.

- Em định lấy độc ra khỏi người cậu ta sao bằng cách này sao?

- Ngoài cách này ra bây giờ chúng ta không còn cách nào khác cả, có lẽ cuối cùng vẫn sẽ sót lại một ít nhưng có thể giữ mạng.

- Trước giờ anh chưa từng gặp qua người trúng loại độc này… không biết liệu làm cách này có hiệu quả hay không…

- Có hay không cũng phải thử. Bình ca, ra nhắc nhở mọi người đừng để thanh kiếm của hắn chạm vào người.

Bình gật đầu, lao nhanh về cuộc hỗn chiến. Hoa nhẹ thở hắt ra một hơi dài tiếp tục liệu thương cho Dương Long. Chốc chốc tay phải cô buông cánh tay Dương Long ra để vuốt vào lưỡi kiếm tạo thành vết dứt. Vì trong người cô có Thiên Kiếm nên bất kì vết thương nào trên người cô cũng liền lại rất nhanh. Nếu cô không tạo vết thương mới thì không thể lấy độc ra cho anh được.