Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 132: Chủ tịch Trầm anh không cần tôi sao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì!”

Giản Đồng nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, người này, rốt cuộc còn muốn lấy cái gì trên cơ thể của cô nữa, “Chủ tịch Trầm, anh nhìn rõ đi! Anh tỉ mỉ nhìn cho rõ đi! Trên cơ thể của tôi, còn có cái gì mà phải cần một người vĩ đại như anh để ý tới vậy! “Anh nói đi! Chỉ cần anh nói ra, tôi sẽ cho anh hết!”

Vô lí xông vào trong cuộc sống của cô, “Chủ tịch Trầm! Tôi không còn là Giản Đông của năm đó rồi! Anh phải hiểu rõ điều này! Tôi thực sự không nghĩ được ra, có thể khiến cho một người vĩ đại như anh đây, vật lộn với tôi như vậy, rốt cuộc là đã nhìn trúng cái gì trên cơ thể này của tôi cơ chứ!”

Từ hôm qua đến bây giờ, bị Ngụy Tư San lôi lên xe, đi đến bữa tiệc chẳng ra gì đó, rồi lại ở trong căn phòng quái quỷ đó nhìn thấy một người vốn dĩ không nên xuất hiện ở đó

- Tiêu Hằng! Nhát dao đầu tiên của Tiêu Hằng đâm vào, vẫn chưa được rút ra, thì lại đến người anh trai máu mủ ruột thịt của cô, đâm tiếp vào nhát dao thứ hai! Sau đó thì sao? Sau đó thì chính là người đàn ông này, xuất hiện ở trước mặt cô một cách vô lí, hàng loạt những hành động kì lạ, khiến cô nhìn không hiểu, mà cũng không muốn nhìn nữa.

Cứ cho là gia súc đi, kế cả có coi cô là gia súc...

vậy cũng phải để cô trở lại bình thường đã chứ, cứ cho là tên đồ tể làm thịt súc vật, cũng không thể đâm vào nhát dao đầu tiên, con dao vẫn chưa được rút ra, mà lại đâm tiếp nhát dao thứ hai vào được...

Đã đủ hỗn loạn rôi! Đủ hỗn loạn rồi! Trầm Tu Cẩn, tại sao anh phải làm rối tung lên như vậy chứt Anh chửi tôi đi, anh đánh tôi đi, anh khinh thường tôi đi, anh cười nhạo tôi đi! Nhưng mà đừng xông vào trong cuộc sống của tôi một cách vô lí nữa...

tôi xin anh đấy! Chỉ cầu xin anh, đừng giày vò tôi nữa...

Đủ rồi! Đủ rôi! Cô cúi đầu, giọng nói thô khàn kiêm nén xuống, bỗng nhiên từ trong lồng ngực truyền đến tiếng cười: “Chủ tịch Trầm, tôi nghĩ đi nghĩ lại, tất cả những gì tôi còn sót lại, chính là cái xác thối tha này...

Nếu như chủ tịch Trầm không chê, thì anh hãy lấy nó đi đi”

Sao cũng được, dù gì tâm hồn cũng chết rồi, thì để lại cái xác thối tha này để làm gì? Chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn vào đối diện, chậm rãi giơ tay lên, mọi thứ đều giống như tua chậm, một tiếng “xoẹt”

xé vải vang lên, cô liên đứng trước mặt của Trầm Tu Cẩn, cởi ra chiếc áo sơ mi.

Trong lòng Trầm Tu Cẩn bỗng đau nhói, muốn đến phía trước để ngăn cản, nhưng vào khoảnh khắc động chạm phải ánh mắt của cô, thì dưới chân như được rải đinh, không nhấc được chân lên để bước đi.

Từng lớp từng lớp, cô ở trước mặt của anh, dần dần không còn lớp áo nào để che đậy đi, để lộ ra thân hình gây quộc, cô không khóc, trong đôi mắt thậm chí đến một giọt nước mắt cũng không có, nhưng lại không có dáng vẻ không nên có của người ở độ tuổi như vậy, “Chủ tịch Trầm, anh nhìn kĩ đi, trên người của tôi, còn có thứ gì khiến anh

- -----------------