Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 180: Đợi đến khi bé cưng ra đời



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trang viên nhà họ Trầm “Cậu chủ về rồi”

“Ừm”

Trầm Tu Cẩn đưa chiếc áo khoác dạ cho quản gia Vương: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong từ sớm rồi.

Canh gà đen nấm, hoa huệ tây xào cần tây, trứng hấp cá bạc.

Đều là những nguyên liệu tươi mới.”

Trầm Tu Cẩn gật gật đầu: “Cứ chuẩn bị sẵn trong khay cho tôi là được rồi”

Quản gia Vương làm việc chu đáo, “Đều đã chuẩn bị xong hết rồi, đặt cẩn thận vào trong khay rồi."

“Đưa cho tôi đi”

Trầm Tu Cẩn trong tay bê một cái khay, đi lên trên tầng hai.

Lúc anh trở về, tiếng động cơ của xe, đã thu hút được sự chú ý của quản gia Hạ.

Quản gia Hạ đến ngày hôm nay đã không còn quyền lực ở trong tay, Trầm Tu Cẩn chỉ để cho quản gia Hạ ở trong cái trang viên này dưỡng già, cho đến lúc nghỉ hưu, thì tất cả đều được coi là một chút tình nghĩa chủ tớ.

“Tiểu Đồng, ăn cơm thôi”

Trầm Tu Cẩn đặt cái khay lên trên cái kệ đầu giường, Giản Đồng ngạc nhiên một hồi, không hề nghĩ rằng vào giờ này, người này sẽ trở vê.

“Sao anh lại ở đây?”

“Ở công ty dạo này tương đối nhàn rỗi, không có nhiều chuyện cân phải xử lí”

Vừa nói, vừa câm cái bát ở trong cái khay lên, múc một thìa canh gà đen nấm: “Nào, uống chút nước canh trước đã”

Nhìn vào cái thìa được đưa đến gần miệng, hương vị của canh gà đen nấm thơm nức mũi, nhưng cô, lại không hề có khẩu vị.

“Tôi không đói.”

“Uống một chút thôi”

“Tôi muốn đi ngủ”

“Uống xong rồi ngủ.”

Giản Đồng nhìn vào nước canh ở trong thìa, im lặng một lúc, sau đó chìa tay ra: “Để tôi tự uống”

Trầm Tu Cẩn cũng không tranh luận với cô, đưa bát canh cho Giản Đồng, nhìn người phụ nữ đó tuy im lặng, nhưng vẫn uống từng thìa nước canh, ánh mắt liền dịu dàng hơn rất nhiều.

Giản Đồng uống rất chậm rãi, từng thìa từng thìa, uống được hơn nửa nước canh ở trong bát, đặt thìa vào trong bát, ngấng đầu nhìn vào người đàn ông ở trước mặt rồi lắc lắc đầu.

“No rồi à?”

Trầm Tu Cẩn nhẹ nhàng hỏi.

Cô gật gật đầu.

Còn về có no hay không, cô cũng không nói rõ, chỉ là...

thuận theo ý của anh, uõng vài thìa, làm xong việc, cô liền viện cớ để đuổi anh ra ngoài, quấn kít mít vào trong chăn để không phải nhìn thấy anh nữa.

Trầm Tu Cẩn sắp xếp lại cái khay, nhưng lại không hê rời đi ngay lập tức.

Ngôi lên trên giường, lòng bàn tay ấm áp, trượt vào trong chăn, rồi đặt lên trên bụng của cô, ánh mắt trìu mến: “Quản gia Vương làm việc thận

- -----------------