Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 207: Tôi tới uống rượu cùng cậu, không say không về



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rõ ràng lời nói này là muốn chọc tức người khác, Trầm Tu Cẩn đứng ở trên bậc thang, đôi mắt tối đen, rơi vào trên người đàn ông đang đứng ngoài cửa mặt đầy chế giễu kia, nửa ngày, không nói một lời.

Bầu không khí trâm mặc lạ kỳ, tựa như sự yên tĩnh trước cơn bão sắp tới.

Quản gia Vương có ý muốn tránh đi chỗ khác, nhưng bước chân nặng trĩu, giống như có một cái định đóng ở trên, không nhấc nổi.

Âm thầm trách Tiêu Hằng là khách, mà không lịch sự chút nào, vào giờ phút này, thời điểm nhạy cảm này, làm quản gia bao nhiêu năm, còn chưa gặp qua cái loại chuyên chọn thời cơ, tự mình tới cửa khiêu khích như vậy.

"Trò cười ở đâu? Trầm thị không sụp đổ, nhà họ Trầm vẫn còn, giậm chân một cái, cả thành phố cũng sẽ rung chuyển”

Tiêu Hằng càng thêm chê cười: "Ừ, nhà họ Trầm không sụp đổ Trầm thị vẫn dẫn đầu, đừng nói giậm chân một cái, một cái hắt hơi thôi, cũng có thể chấn động cả thành phố" Anh vô cùng khiêu khích cong môi: "Nhưng Trầm Tu Cẩn cậu ngay cả một cô vợ cũng không giữ được! Ha ha ha, để tôi cười một chút, cậu chủ Trâm sấm rên gió cuốn vậy mà ngay cả vợ cũng không giữ được, cả thành phố có ai là không đang cười nhạo cậu chứ?”

Quản gia Vương hận không thể xông lên phía trước, che lại cái miệng đang gây họa của Tiêu Hằng.

Bầu không khí càng thêm yên tĩnh, như là một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy! Nụ cười của Tiêu Hằng thật chướng mắt.

Quản gia Vương không phải người trong cuộc nhưng còn có cảm giác ngứa tay, dè dặt nhìn lén người đàn ông trên bậc thang, quản gia Vương tự nhủ: Không hay rồi.

Thời điểm bầu không khí vô cùng căng thẳng, một tiếng cười khẽ phát ra, làm người trong phòng, đều kinh ngạc, Tiêu Hằng nhìn nơi phát ra tiếng cười, hàng lông cô không che giấu được sự kinh ngạc...

Là anh hoa mắt hay là vẫn chưa tỉnh ngủ? Tên họ Trầm lúc này, còn có tâm tư để cười sao? Không nên thẹn quá hóa giận giơ nắm đấm lên đánh anh sao? Không nên sấm rền gió cuốn cùng anh cãi nhau một trận sao? Vậy mà...

Lại cười? Tên họ Trầm không phải là đã giận điên lên rồi chứ? "Cậu nên cười nhạo tôi.

Cậu nói đúng, tôi ngay cả người mình thích, cũng không giữ được."

".."

Điên thật rồi?!...

Tiêu Hằng nghe được Trầm Tu Cẩn bất ngờ nói ra lời này, trong nháy mắt bối rối...

Anh tới để cười nhạo Trầm Tu Cẩn, nhưng không phải tới nhìn Trầm Tu Cẩn như vậy! "Cả thành phố đều ở đây xem truyện cười của tôi, có nên xem hay không? Nên! Người mình thích ở bên mình lâu như vậy, lại bị mình chôn vùi mất tương lai vốn có.

Trên đời này, việc nên buồn nhất không phải là chưa bao giờ có được, mà là vốn đã có được...

Trên đời này, còn có người nào ngu xuẩn như tôi không?”



- -----------------