Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 218: Lục Minh Sơ lòng dạ đen tối



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Minh Sơ cười nhạt, quả nhiên.

Quả nhiên bộ trà này có câu chuyện.

Mắt nhìn mu bàn tay của mình, màu đỏ ở đó đã lặn xuống chỉ còn một chút, có thể nhìn thấy mang máng.

Đôi mắt đen chợt nheo lại, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, chỉ thấy bên cạnh một chiếc xe bán tải, một người đàn ông vóc dáng cao lớn, quay lưng về phía đường lớn, đối diện với cửa ghế lái, không biết đang làm gì.

Nếu như lúc này có người đi sau lưng anh, nhất định sẽ thấy một người đàn ông với hai cánh tay không ngừng run lên.

Lục Minh Sơ lại dùng sức chà xát mu bàn tay, lông cô hơi nhăn lại, không hài lòng lắm, nghiến răng, nổi nóng, siết chặt cơ trên lưng, hung hăng dùng sức vặn một cái hai trăm bảy mươi độ...

Đối mặt với ánh mặt trời, Tuyệt! Bây giờ hài lòng hơn nhiều rồi! Lúc này mới vô cùng phấn khởi đóng cửa xe lại, xoay người đi về phía người phụ nữ bên đường.

"Cất xong rồi à?" " ừỪ" "Đi lâu thật" "Không quen đường chỗ này, mới vừa đi nhâm một cái hẻm”

Người phụ nữ hỏi, người đàn ông đáp lại.

Hai người đi đến đường chính.

"Anh muốn cái ghế tựa như thế nào?" Người phụ nữ không nhanh không chậm hỏi.

"Tôi cảm thấy cái đó của cô cũng không tệ."

Người phụ nữ gật đầu một cái: "Được thôi, tôi trực tiếp dẫn anh đi đến chỗ đó mua.

Nhà bọn họ làm nghề thủ công gia truyên, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đắt thì có đắt một chút, nhưng đắt là có lý do của nó ˆ "ừ" Người phụ nữ một bên bước đi, một bên nói lải nhải.

Người đi đường đi ngang qua hai người, liền thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú, chiêu theo người phụ nữ, từng bước từng bước chậm chạp đi theo sau, luôn luôn nghiêng đầu rũ mắt, dịu dàng liếc nhìn người phụ nữ lùn hơn anh một cái đầu.

Trong mắt, đều là ấm áp.

Hai người đi vào cửa hàng nội thất, rất nhanh lại đi ra, đã bàn bạc xong một cái ghế tựa, để cho người của cửa hàng chuyển hàng ra phía sau xe tải của họ.

Lần này quay về, đường đi hơi xa, cô từ từ đi, cũng không có việc gì, người chuyển hàng của cửa hàng đó không chú ý, không cẩn thận đụng phải cô.

Bị đụng phải, liền ngã xuống đất.

"Anh bê đồ kiểu gì vậy!" Lục Minh Sơ tức giận, vội vàng ngồi xổm xuống, "Cô không sao chứ?”

Người phụ nữ tay chông lên mặt đường, dè dặt đứng lên, phủi bụi trên váy: 'Không sao, không phải tại anh, là do tôi không nhìn thấy" Cô vừa nói, vừa phủi bụi trên chiếc váy, giơ chân lên chuẩn bị đi tới phía chiếc xe bán tải.



- -----------------