Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 271: Tên ngốc ấy cười ha ha



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quản gia hỏi một cách khó khăn, cô cũng chỉ nói một câu: “Ông đi nghỉ ngơi đi, tôi tìm một thứ, không nhớ để ở chỗ nào.

Tìm thấy thì tôi đi luôn”

.

Cô lật qua lật lại nhà họ Trầm từ trong ra ngoài, chỉ là không tìm thấy người đó.

Đột nhiên ngồi xuống con đường đá, chân tay đêu mềm nhũn rồi...vốn dĩ là như thế, anh ấy sao có thể từ đảo Sùng Minh về được thành phố S, nếu anh ấy thực sự tỉnh táo rồi, trí nhớ hồi phục rồi, thì sao có thể không thông báo cho đám Trầm Nhị, lại một mình lén lút chui qua lỗ chó chui chạy ra ngoài? Lỗ chó chui đấy!.

Người đó, nếu thực sự tỉnh táo rồi, sao có thể chui qua lỗ chó được chứ? Giản Đồng ngồi trên nên đất, lắc đầu tự giễu: Cô thực ra đều biết, thực sự biết rằng anh sẽ không ở đây.

Anh cũng chưa hồi phục trí nhớ.

Vậy cô đang làm gì vậy? Trong lòng biết rõ đáp án.

Chỉ là lừa mình lừa người mà thôi.

Bà chủ nhà còn chưa rời đi, thì quản gia làm sao dám đi ngủ? “Cô chủ, cô không sao chứ?”

Giản Đồng đưa tay đẩy cánh tay người quản gia đưa ra để đỡ cô, chống tay xuống đất đứng lên: “Tôi không sao, đồ không tìm thấy, tôi đi về đây”

.

Lái xe đến, rồi lại lái xe đi.

Ngôi trên ghế lái, lại trống trải như thế.

Giản Đồng tự cười nói: Quá mệt, quá thê thảm, đến mức xuất hiện ảo giác rồi.

Người đó sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.

Người đó...xuất hiện ở đây? “Két..”

Trong đêm tối, một tràng tiếng phanh gấp, Giản Đồng giãm phanh, toàn thân theo quán tính hướng về phía trước, đâm vào vô-lăng, nhưng gần như không cảm nhận được, mắt không chớp, nhìn chằm chằm về phía cách đó không xa.

Ánh điện sáng trưng, chiếu lên bóng người lờ mờ ở cách đó không xa.

Mưa lớn, có thể nhìn rõ được từng vệt mưa rơi xuống.

Không thể nhìn rõ được hình dáng người đứng cách đó bảy tám mét, nhưng lúc này đây, cô đã quên cả hô hấp.

Ngay một giây sau! Cô dùng tốc độ nhanh như chớp, tháo dây an toàn, đẩy cửa bay xuống xe, khập khiễng lao về phía trước.

Trời mưa đường trơn, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Cứ thế chạy, rồi chạy, rồi đột nhiên dừng lại, lúc cách người đó tầm ba bốn mét, cô đột nhiên dừng lại đứng im một chỗ.

Mắt, càng ở càng to, từ từ, cô lại bắt đâu nhấc bước, từng bước, từng bước, chân thấp chân cao, bước về phía người đó.

Cuối cùng, nhìn rõ...nhìn rất rõ!

- -----------------