Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 280: Đêm nay



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giản Đồng nhìn anh bất đắc dĩ ăn hết bát mì ấy, đến nước canh cũng uống hết sạch, còn dè dặt cẩn thận lén nhìn cô một cái, có chút tâm tư ấy còn nghĩ rằng cô không đoán ra được.

Từ từ đứng lên, Giản Đồng câm lấy bát đũa trên bàn.

“Đồng Đồng, chị ngồi im đấy”

.

“Em đi rửa bát”

.

“Không cần Đồng Đồng rửa, A Cẩn rửa”

.

Nói rồi cướp lấy bát định đi rửa.

Giản Đồng ở bên cạnh nhìn một màn này mà kinh hãi, để Trâm Tu Cẩn rửa bát, thực sự không phải một chủ ý hay.

Nhưng cũng tốt, lần này không biến tình cảnh trở nên hỗn loạn, ít nhất, thì cũng chưa làm ngập nhà, cũng chưa biến thành một đống hôn độn.

Cô quay người đi vào phòng tắm, dòng nước ấm nóng từ trên đầu chảy xuống, hết đợt này đến lân khác chảy qua người cô.

Trước mặt cô hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn loạn.

Có hình ảnh lúc ông nội còn sống, hình ảnh cô tự tin bám lấy người đó, bản thân cô lúc đó, trẻ trung đầy sức sống.

Luôn cho rằng cô rất cố gắng rồi, cô đủ ưu tú rồi, mà Trầm Tu Cẩn vẫn không thích cô, thì có thể thích ai được nữa.

Hình ảnh chuyển đổi, chuyển tới hình ảnh thi thể của Hạ Vi Minh, thi thể lạnh giá, nằm ở trước mặt cô, còn có ánh mắt như dao nhọn của người đó, không hề kiêng nể đâm xuyên qua người cô.

Cuộc đời này của cô, trừ lúc bái lễ tổ tiên ra, thì lần đầu tiên quỳ gối chính là trong đêm mưa đó, trời, thực sự rất lạnh, mưa, thực sự rất lạnh, trái tim, vẫn chờ đợi.

Cho đấn...

Đột ngột rùng mình một cái, mắt bật mở, nước từ vòi hoa sen xả lên người cô, chảy qua mắt cô, mắt cô có chút chua chát.

Vội vàng đưa tay lên quệt đi dòng nước trên mặt, lại vội vàng hoảng loạn tăm cho xong, rồi cứ thế để chân trần đi ra ngoài.

Bịch...

Một tiếng động nặng nề vang lên, khiến người ở ngoài phòng khách giật mình.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng, chị sao vậy!”

Người đó vân chưa tới nhưng tiếng nói đã truyên tới trước rồi, “Bụp”

một tiếng, cô còn chưa kịp trả lời thì cánh cửa đã bị một lực kì quái đạp mở.

Giản Đồng chống eo, ngây người mất mấy giây, đột nhiên mặt đỏ rực, chân tay luống cuống tìm xung quanh mình xem có thứ gì có thể che canh được cơ thể cô, nhưng nơi cánh tay cô có thể với tới thì không có bất cứ thứ gì có thể che canh được.

Chỉ có thể ôm chặt lấy cơ thể, mặt đỏ ửng,vội vã hét lên với người vừa xông vào cửa: “Ai cho anh vào đây!”

“Em, em...”

Người đó còn ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn một màn phía bên trong.

Giản Đồng xấu hổ biến thành tức giận: “Còn không mau đi ra ngoài!”

Người đó lại một mặt kiên định nhìn cô, rất hùng hồn nói: “Đồng Đồng rõ ràng bị ngã rồi, A Cẩn đã nhìn

- -----------------