Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)

Chương 322: Rất khó để biết sai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ trong một loạt chuyện vừa xảy ra người con gái này đã phải dùng rất nhiều sức lực cho nên đã bị ngất.

Tầng trên của căn hộ.

Bách Dục Hàng đang thu dọn hộp đựng thuốc của bản thân: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là bị ngất mà thôi.

Nhưng mà cơ thể của cô ấy thật sự đang có vấn đề, sau khi cô ấy tỉnh lại phải chú ý tới việc bổ sung thực phẩm kết hợp với nghỉ ngơi...

Bách Dục Hàng đang nói thì hơi ngừng lại một chút, đôi mắt của anh ta liếc nhìn người con gái đang nằm trên giường, bĩu môi nói: “Không nên để cô ấy phải lao tâm tổn sức, cần phải nằm ở trong nhà dưỡng bệnh!”

Vê vấn đề này, không phải lúc nào cũng có thể chăm sóc tốt cơ thể đang bị hủy hoại.

Vết thương quá nặng rồi.

“Ngoài ra, tớ đề nghị đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, tốt nhất cậu nên đưa cô ấy tới bệnh viện làm một cuộc kiểm tra toàn diện.

Dù sao thì bây giờ ở bên người tớ cũng không có một thiết bị khám chữa bệnh nào cả.

Rốt cuộc cơ thể của cô ấy bị tổn hại như thế nào tớ cũng không nắm chắc được.

Không hề có số liệu chính xác...

Tây y mà, cái gì cũng cần phải có số liệu chính xác rõ dàng”

Bách Dục Hàng thu đọn hòm thuốc của bản thân, dưới đáy mắt của người đàn ông đang ngôi bên giường lóe lên tia đau đớn, anh giơ tay ra kéo chăn đắp lên trên người phụ nữ, trầm giọng nói: “Tới phòng khách nói chuyện.”

Bách Dục Hàng trợn tròn mắt nhìn bảng lưng đang rời đi kia...

Đến mức đó cơ à, bây giờ mà có sét đánh cũng không thể làm người con gái này tỉnh dậy được đâu.

Nhưng mà anh ta cũng lười đôi co với người bạn tốt này của mình, anh ta xách hòm thuốc bước nhanh ra ngoài.

Một cốc trà được đặt lên trên bàn, người đàn ông ngồi xuống, đôi chân dài nhàn nhã vắt lên nhau: “Nếu như cậu đã trở về, vậy thì tớ có một chuyện muốn nhờ vả cậu”

Bách Dục Hàng đột nhiên đứng bật dậy, giơ bàn tay vỗ vào bụng mình: “Cậu đừng dọa tớ, có chuyện gì thì cậu nói thẳng ra đi”

Nhờ vả sao? Từ nhỏ tới lớn cùng mặc một chiếc quần với người bạn tốt này, Bách Dục Hàng anh ta cũng lớn từng này tuổi rồi, rất ít khi họ Trầm này lại dùng từ “Nhờ vả”

với anh.

Tốt nhất đừng là chuyện gì đó liên quan tới người ngoài...

Trong lòng vừa nghĩ tới điều này, thì giọng nói trâm thấp của người đàn ông kia từ từ vang bên tai: “Cậu có biết là cô ấy đang lừa tớ không”

“Hả?”

Người đàn ông rũ mắt xuống: “Cô ấy nói cần có thời gian muốn bản thân ở một mình để bình tĩnh một chút, cô ấy đang lừa tớ.

Cô ấy giấu tớ đi hiến tủy cho Giản Mạch Bạch”

Nói xong anh đưa cho Bách Dục Hàng một tập hồ sơ: “Ngay cả giây đồng ý ghép tủy cô ấy cũng đã ký rồi”

Bách Dục Hàng liếc nhìn tập hồ sơ ở trên tay, hơi trầm mặc một lúc: “Nếu như cậu đã cầm được thứ này ở trên tay, vậy chẳng phải kế hoạch của cô ấy đã thấy bại rồi sao?”

“Nói thật lòng, dù là Giản Mạch Bạch, Giản

- -----------------