Tình Yêu Khác Thường Xuất Hiện Rồi

Chương 72: Cậu cũng chỉ là Omega



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là một buổi tối, ít nhiều gì cũng mang đến nhiều sắc thái khác nhau.

Mấy chai bia được uống hết rất nhanh, trong đó phải đến hơn một nửa là do Phó Tiểu Vũ uống.

Điều này thực sự không phải là do tửu lượng của cậu đã khá hơn.

Hứa Gia Lạc có một thói quen uống bia rượu thoạt nhìn có vẻ rất giống mấy ông chú, nhưng thật ra lại rất đỉnh——

Nhâm nhi chậm rãi, nhưng trụ lại được rất lâu.

Ngày trước khi còn đi du học, anh đã từng dùng cái chiêu này hạ gục vô số những người da trắng, thậm chí ngay cả đến những bạn học người Nga với tài năng uống rượu trời sinh cũng phải ngã gục trước Hứa Gia Lạc.

Lúc mới đầu mọi người ai cũng nghĩ rằng anh uống ít, nhưng đến cuối cùng khi đếm lại số lượng những ly rượu mới phát hiện ra Alpha thực sự không hề uống ít hơn, chỉ đơn giản là anh uống chậm mà thôi.

Mà cách Phó Tiểu Vũ uống rượu, đúng là hoàn toàn ngược lại với anh.

Thật ra từ lần chơi đấu địa chủ trước đó ở nhà Văn Kha, Hứa Gia Lạc đã nhận ra rằng tuy Phó Tiểu Vũ là một người thích thưởng thức rượu, nhưng thật sự lại không uống giỏi cho lắm.

Buổi tối nay cũng như vậy, bên này Hứa Gia Lạc còn chưa uống xong một chai thì bên kia cậu đã sắp cạn hết chai thứ hai rồi.

Omega này uống quá hùng hổ, thế nên sau khi nốc hết mấy chai, gò má đã đỏ ửng một mảnh, bắt đầu nằm trên đùi Hứa Gia Lạc giở trò——

"Anh gọi xe nhé, nên về nhà rồi."

"Không về." Phó Tiểu Vũ vùi mặt mình vào đùi Alpha, lẩm bẩm: "Ở lại một chút nữa đi mà... Ở lại thêm chút nữa là có thể được nhìn thấy mặt trời mọc rồi."

Cậu trái lại còn nghĩ hay ho đến thế cơ đấy.

Tuy Phó Tiểu Vũ say nhưng vẫn thích sạch sẽ, biết rằng duỗi chân ra thì tấm trải dã ngoại sẽ không đủ rộng, cho nên cứ ngoan ngoãn cuộn tròn chân lại ôm trong lòng mình.

"Mặt trời mọc?" Hứa Gia Lạc nhướng mày, tóm lấy chai bia lạnh áp vào mặt Omega: "Em là mèo hoang đấy à? Định qua đêm bên ngoài thế này sao?"

"Lạnh." Phó Tiểu Vũ khịt mũi một cái, vì để trốn thoát khỏi chai bia lạnh kia mà cậu lại càng vùi sâu xuống hơn, nguy hiểm đến nỗi xém chút nữa đã đụng phải "cái đuôi" của Alpha dưới đáy quần đi biển.

"Khụ." Vẻ mặt của Hứa Gia Lạc đột nhiên căng thẳng, lại lập tức tỉnh bơ kéo Omega ra.

Phó Tiểu Vũ nhắm mắt lại cũng không vùng vẫy nhiều, có vẻ như cậu vẫn còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Hứa Gia Lạc im lặng một lúc, sau đó lại nghĩ ra một chiêu vô liêm sỉ——

"Xì..."

Anh ngẩng đầu lên, hướng về phía bầu trời thản nhiên huýt sáo.

Phải biết rằng cái chiêu này ác đến mức nào, bình thường chỉ có những Alpha đã từng chăm con và dỗ con đi tè mới nghĩ đến được.

Huống chi lúc này Phó Tiểu Vũ đã uống đến mấy chai, chính là lúc bàng quang yếu đuối nhất.

"Xì..."

Hứa Gia Lạc đang huýt được nửa chừng, đột nhiên lại ngừng, anh nhìn xuống Phó Tiểu Vũ đang nằm trên đùi mình——

Hàng lông mi thật dài, khẽ chớp từng cái từng cái một theo nhịp thở.

Omega cuộn tròn mình lại, nhưng có vẻ như dựa vào trên đùi anh thế này rất thoải mái cho nên hô hấp của cậu càng lúc càng đều đều, giống như sắp ngủ say.

Alpha thở dài, liếc qua đồng hồ trên điện thoại, thực ra đúng là chỉ khoảng hơn hai tiếng nữa là có thể thật sự nhìn thấy mặt trời mọc. Cũng chính lúc này, anh chợt phát hiện tin nhắn Wechat Cận Sở gửi đến từ hai tiếng trước: Em đã đặt vé, ngày mai sẽ trở lại Mỹ.

Anh im lặng một lát rồi mới nhắn trả lời: Được rồi, chú ý an toàn.

Trong không khí vẫn còn vương vị mặn đặc trưng của biển cả, Hứa Gia Lạc cúi xuống xoa đầu Phó Tiểu Vũ, lần lượt lắc mấy chai bia còn lại trên tấm trải, cuối cùng cũng kiếm được một chai còn sót dưới đáy một ít, lại nhấp một ngụm nữa.

Được thôi, nào thì chờ mặt trời mọc.

Hứa Gia Lạc phải hạ quyết tâm lớn lắm mới làm được vậy, anh mang theo một đôi chân tê dại, vài cái túi lớn bị đám muỗi nhăm nhe, gật gà gật gù đợi đến bốn giờ sáng, nhưng vào lúc khi vừa mới có dấu hiệu mặt trời sắp mọc thì kết quả——

Trời lại mưa.

Thời tiết đầu mùa hè đúng là điên khùng vậy đấy, vài phút trước còn đang trời yên biển lặng thế mà sau đó đã lại đổ mưa lớn ngay được.

Hứa Gia Lạc đang lờ mà lờ mờ nhìn chằm chằm thì đột nhiên bật người lên vì bị ướt mưa, Phó Tiểu Vũ đương nhiên cũng bị đánh thức theo.

Hai người dầm mình trong cơn mưa, tay chân luống cuống vội vã chất đống chai bia bên vệ đường, những thứ không thể thu lại được thì dồn vào trong tấm trải cuộn thành một bọc, sau đó người trước người sau trốn vào trong chiếc xe Lamborghini.

Có ai ngờ trong một đêm lại phải dầm mưa đến hai lần.

"CMN."

Hứa Gia Lạc lau mặt bằng chiếc áo Tee, lúc quay đầu lại thì thấy Omega cũng đang lau nước mưa trên mặt mình, hai người ngượng ngùng nhìn nhau vài giây, kết quả đều không kìm được mà bật cười cả ra tiếng.

Đến cuối cùng chỉ có thể chán nản gọi xe, trở về nhà trong tình trạng ướt sũng, Phó Tiểu Vũ nhìn cơn mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ, nét mặt có phần tiếc nuối——

Rốt cuộc vẫn không được nhìn thấy mặt trời mọc rồi.

Hứa Gia Lạc vẫn còn nhớ chương trình tài liệu về người nổi tiếng 《Nhân Sinh Kỳ Ngộ》(1) mình đã xem cùng Phó Tiểu Vũ lúc trước, khi ấy bọn họ vừa ăn vừa xem Aya và Xuân Hạ đuổi theo những cơn lốc xoáy trên đường phố Mỹ, cho đến tận khi bữa ăn kết thúc vẫn không đuổi kịp.

(1)= tên tiếng Anh: Adventure Life là một chương trình tài liệu về người nổi tiếng do Tencent Video sản xuất và phát sóng, với Liễu Hàn Nhã (Aya Liu) là người dẫn chương trình, Nhân Sinh Kỳ Ngộ mời những người bạn nổi tiếng cùng nhau trải nghiệm một cuộc sống khác.

Phó Tiểu Vũ ăn xong còn phải mở cuộc họp qua video, vì thế cậu không thực sự xem hết tập hôm đó, chẳng qua là ánh mắt buồn hiu của Xuân Hạ khi ấy khiến cậu thấy hơi buồn.

Dường như đời người, thỉnh thoảng sẽ có những chuyện ngốc nghếch như vậy, chẳng dễ dàng gì mới hạ được quyết tâm, kiên nhẫn chờ đợi hoặc lăn lội bôn ba, nhưng đến cuối vẫn không nhất định được nhìn thấy khung cảnh trong lòng mình mong muốn nhất.

...

Sau đó một tuần, lượng truy cập theo ngày của Love is the end lại tăng lên rất nhiều, Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ cũng trở nên cực kỳ bận rộn.

Nhưng cái này vẫn chưa tính là gì, bởi chuyện thực sự quan trọng sẽ diễn ra vào cuối tuần này——

Thứ bảy là ngày dự sinh của Văn Kha.

Hứa Gia Lạc thực sự rất lo lắng.

Thực ra nhóm người bọn họ tuy không ai nói rõ ràng ra, nhưng trong lòng tất cả đều biết rõ:

Hàn Giang Khuyết đã dùng phương thức nhân tạo để đánh dấu Văn Kha, bởi vì lúc đó ai cũng mong muốn sử dụng mối liên kết giữa tin tức tố của AO để đánh thức hắn, thế nhưng điều kỳ diệu vẫn luôn chưa xảy ra.

Lúc sinh nở là giai đoạn mùi tin tức tố nồng đậm nhất trong đời của một Omega, có nghĩa về cơ bản đây là cơ hội cuối cùng có thể đánh thức Hàn Giang Khuyết.

Hứa Gia Lạc hầu như ngày nào cũng gọi điện cho Văn Kha, nhưng thường khi đang nói chuyện đến giữa chừng, điện thoại đều sẽ bị Phó Tiểu Vũ cướp mất.

Thành thật mà nói, mặc dù Alpha là bạn thân nhất của Văn Kha nhưng nhìn bề ngoài Phó Tiểu Vũ còn lo lắng hơn anh. Thậm chí, có vài lần Hứa Gia Lạc còn nhìn thấy các trang web về kiến ​​thức thai sản trên máy tính của cậu. Omega này đoán chừng bình thường cũng không có quá nhiều kiến ​​thức trong lĩnh vực đó, nên lần này mới dốc sức bổ sung một chút.

Phó Tiểu Vũ bình thường vì lượng công việc đã đạt đến cực điểm, lại cộng thêm khối lượng luyện tập cũng không ít, cho nên chất lượng giấc ngủ vẫn luôn rất tốt, nhưng tuần này vì chuyện Văn Kha sinh con nên cậu lần đầu tiên bị mất ngủ.

"Hứa Gia Lạc,"

Có lần vào giữa đêm, Phó Tiểu Vũ đột nhiên đánh thức Hứa Gia Lạc, hỏi rằng: "Nếu như Hàn Giang Khuyết không tỉnh lại... có phải Văn Kha, anh ấy sẽ rất đau không?"

"Ừ." Alpha vừa mới bị đánh thức, giọng mũi trầm khàn vang lên.

"Anh nói xem... Văn Kha có thể thuận lợi sinh con không?" Phó Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy mang thai đôi đấy, hơn nữa bây giờ cũng chỉ là Omega cấp D, khoảng thời gian trước tâm trạng cũng không ổn, nếu anh ấy..."

"Được rồi." Hứa Gia Lạc ôm cậu vào trong lòng, khàn giọng nói: "Nếu em lo quá thì mai chúng ta sẽ đi sớm hai ngày, sắp xếp trước công việc đi."

"Ừm," Phó Tiểu Vũ ậm ừ một tiếng, ngay sau đó lại có phản ứng: "Không được, thứ Năm này có cuộc họp giữa Love is the end và bên Lam Vũ, chúng ta không thể bỏ đi được, mẹ."

Cậu lại còn chửi bậy một câu.

"Đừng lo lắng quá, gọi thêm vài cuộc điện thoại trong những ngày này vậy. Ngày dự sinh là thứ Bảy cơ mà, chúng ta sẽ kịp đến đó vào tối thứ Sáu, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu." Hứa Gia Lạc nói.

Kết quả không ngờ được là, hai cậu nhóc trong bụng Văn Kha lại thật sự đòi ra sớm.

Sáng thứ Sáu, Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đang ở giữa buổi họp với bên Lam Vũ thì nhận được điện thoại từ nhà họ Hàn bên đó, nói rằng từ sáng sớm nay khoang sinh sản của Văn Kha đã có những dấu hiệu co thắt, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện.

Phó Tiểu Vũ sốt hết cả ruột, nhanh chóng quyết định những hạng mục tiếp theo với Hạ Hành Tri, rồi sau đó chạy nhanh ra ngoài.

"Tổng giám đốc Phó," Vương Tiểu Sơn cũng vội vàng đi theo: "Vé tàu cao tốc đặt phải đến hơn sáu giờ chiều mới khởi hành, bây giờ tạm thời cũng không đặt được chuyến khác hay là đợi đến——"

"Không đợi nữa, bọn anh sẽ lái xe đi." Hứa Gia Lạc trực tiếp mở cửa chiếc Tesla.

"Cũng được ạ." Vương Tiểu Sơn nhìn quanh một chút, thấy Hồ Hạ và Tiêu Vân mấy người đó không có ở đây, bèn vội vàng đi tới bên cửa sổ xe nói với Alpha: "Anh Hứa, Phó tổng của bọn em còn chưa ăn cơm đâu, anh phải chăm sóc cho anh ấy đó."

Hứa Gia Lạc nở nụ cười, còn chưa nói lời nào, Phó Tiểu Vũ ở bên cạnh đã lập tức đưa một tập tài liệu qua người anh cho Vương Tiểu Sơn, nghiêm mặt nói: "Vương Tiểu Sơn, đừng lo lắng mấy chuyện vô dụng đó nữa. Chiều nay cẩn thận xem lại hai dự án này một lần, xem còn bỏ sót gì nữa không."

Khi bọn họ kịp đến thành phố H thì trời đã xế chiều.

Văn Kha vẫn còn trong phòng sinh, Omega này sinh lần đầu cho nên quá trình chuyển dạ kéo dài rất lâu, đến lúc này mà khoang sinh sản vẫn chưa mở ra, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua ấy, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết là đau đớn đến mức nào.

Khi Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc chạy tới nơi, những người nhà họ Hàn đều đứng chật lối đi của phòng bệnh, mà những người này ai ai cũng đều là Alpha, cho nên không ai trong số họ được vào trong.

Cuối cùng chỉ có một mình Phó Tiểu Vũ được bước vào phòng sinh.

Lúc cậu vội vàng lao vào, ngay lập tức đã ngửi thấy một mùi thơm rất nồng của cỏ xanh——

Đó là mùi tin tức tố của Văn Kha, Omega cấp thấp này chưa từng tiết ra mùi tin tức tố nồng đậm đến vậy.

Quả thực là bên trong phòng có vài điều dưỡng, Văn Kha nằm đó một mình, bụng nhô cao lên, hai chân mở rộng, sắc mặt anh tái nhợt.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh gần như phải cố hết sức chống nửa thân người phía trên lên, nhưng khi nhìn thấy Phó Tiểu Vũ, ánh mắt vẫn hơi tối lại——

Anh rõ ràng vẫn đang mong đợi người đến sẽ là Hàn Giang Khuyết.

"Phó Tiểu Vũ..." Ngón tay Văn Kha khẽ run lên, thực ra anh đã có ít đáp án từ tận đáy lòng, nhưng vẫn không khỏi có phần chờ mong.

"Tôi ở cùng anh." Phó Tiểu Vũ cúi xuống, nói nhỏ.

Văn Kha rất gắng gượng nở nụ cười, nhưng sau đó, hình như từ bụng truyền đến một cơn co giật mạnh, khiến cho bàn tay đang nắm chặt lấy tay Phó Tiểu Vũ nhất thời dùng sức khiến cậu cảm thấy hơi đau.

Omega thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi, cắn chặt môi đến mức bật máu nhưng vẫn không chịu được nổi những cơn đau này, không khỏi nghẹn ngào lên tiếng: "Tiểu Vũ, tôi cần Hàn Giang Khuyết..."

Một tiếng kêu gào thảm thiết vừa phát ra, Văn Kha vẫn luôn dẻo dai kiên cường cũng không có cách nào chịu đựng được nữa.

Hai chân anh trù trừ, không ngừng rên rỉ: "Tôi cần Hàn Giang Khuyết... Tiểu Vũ, tại sao cậu ấy còn chưa tỉnh lại, tôi đau quá..."

Anh không nhịn được khóc chảy cả nước mũi, điều dưỡng bên cạnh tùy tiện lau qua cho anh, sau đó vẫn đang trầm mặc nhìn tình hình giữa hai chân Omega.

Phó Tiểu Vũ thực sự không biết mình phải nói gì, chỉ đành nắm chặt lấy hai tay của Omega trong vô vọng.

Cảm giác này khiến cậu đau buồn, đó là nỗi buồn không thể tả xiết dù đã đọc bao nhiêu bài báo kiến ​​thức về sản khoa.

Không chỉ đau đớn, mà còn là sự chật vật thê thảm không thể kiềm chế được trên người kia vào lúc này khiến cậu buồn bực, phải giang rộng hai chân, nằm ở đó không còn chút tôn nghiêm nào, bị giày vò đến mức chỉ có thể khóc ra tiếng——

Nỗi đau khi sinh nở khiến Phó Tiểu Vũ hoảng hốt trong giây lát.

Cậu cũng là Omega, cũng không có cách nào không cảm thấy hoảng sợ.

Chính vào lúc này, điều dưỡng lại đứng lên, trịnh trọng nói: "Khoang sinh sản mở ra rồi, hiện tại đã bước vào giai đoạn hai của quá trình chuyển dạ. Ngoại trừ Alpha của anh ấy, những người khác đều ra ngoài."

Vì thế Phó Tiểu Vũ cũng bị đuổi ra, cậu chỉ có thể ở cùng một lúc như vậy mà cũng cảm thấy mình sắp gục ngã, Hứa Gia Lạc lén lút đưa cho Omega một viên kẹo ngậm vị chanh, khẽ lo lắng hỏi: "Văn Kha thế nào rồi em? Còn gắng được không?"

"Anh ấy đau lắm." Phó Tiểu Vũ đờ đẫn nói: "Không có Alpha, anh ấy rất đau, khó sinh quá."

Khi nói đến đây, cậu thậm chí còn không khống chế nổi bản thân, âm cuối khẽ nghẹn ngào.

Nhưng cũng chính vào lúc này, cậu phát hiện ánh mắt của Hứa Gia Lạc đột nhiên rời đi, vượt qua bả vai cậu nhìn về phía sau, ánh mắt ấy mang đến cảm giác vui mừng quá đỗi.

Phó Tiểu Vũ cũng chợt nhận ra điều gì đó, cậu đột ngột quay đầu lại——

Chỉ trông thấy hai cô điều dưỡng đẩy một chiếc xe lăn đang nhanh chóng lao về hướng phòng sinh.

Alpha ngồi trên xe lăn vẫn cao to đẹp trai như vậy, nhưng bởi vì đã nằm liệt giường lâu ngày nên cơ bắp bị suy thoái, lộ ra một vẻ gầy gò ốm yếu.

Nhưng bất chấp điều này, đôi mắt đen nháy của Hàn Giang Khuyết vẫn sáng rực đến kinh ngạc, từ cổ họng hắn phát ra một tiếng gầm, "Cho tôi vào, tôi là Alpha của em ấy, tôi là Alpha của Văn Kha!"

Hắn đã thực sự tỉnh lại vào phút cuối cùng.

Phó Tiểu Vũ chỉ cảm thấy sống mũi và đôi mắt của mình đều cay cay.

Khoảng thời gian sau đó tưởng chừng như dài vô tận, nhưng dường như cũng chỉ là thoáng qua.

Toàn bộ hành lang trở nên ồn ào và hỗn loạn, người nhà họ Hàn đều đang ngồi chật cứng trước phòng sinh, Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Lạc nhất thời chưa kịp phòng bị gì thì đã bị đẩy lùi về phía sau.

Phó Tiểu Vũ nổi nóng, nhưng Hứa Gia Lạc càng thô lỗ hơn, anh trực tiếp dùng đũng quần đẩy người Alpha phía trước ra khỏi đám đông.

"MK, anh——"

Người Alpha đó hóa ra lại là anh cả của nhà họ Hàn, lúc này cũng đang quay đầu lại trừng mắt nhìn Hứa Gia Lạc.

Nhưng hình như chỉ trong giây lát, mọi người đều nghe thấy rất rõ tiếng khóc của hai đứa trẻ vọng ra từ phòng sinh.

"Cả hai đứa đều sinh rồi!"

"Không sao, Omega không sao hết, hai em bé đều mạnh khỏe!"

Không chỉ có ai đó ở phía trước vui mừng hét lên.

Mà trên cả hành lang nhất thời đều là những tiếng reo hò phấn khích, mọi người đều đang bối rối, vui mừng đến mức có phần không biết làm thế nào.

Khuôn mặt tức tối của anh cả nhà họ Hàn chuyển sang màu đỏ vì phấn khởi, bị đẩy ra ngoài nên không thể cùng hòa chung niềm vui này với người nhà mình, chỉ đành tóm chặt lấy vai Hứa Gia Lạc rồi lắc lắc.

"Sinh rồi!

"Sinh rồi!" Hứa Gia Lạc một tay nắm lấy tay Phó Tiểu Vũ, vừa kích động đấm anh cả nhà họ Hàn một quả.

Lời tác giả:

Lần trước nói là sẽ viết nhiều hơn một chút nhưng kết quả lại không làm được.

Lần này đã thực sự viết nhiều hơn rồi đó!

- --------------------------------------

1h46 am, bao giờ mới có Tri Phi 🤧

Cáo và Mèo lạc giữa bầy Sói