Tình Yêu Không Biên Giới

Chương 11



16

Trại huấn luyện ma quỷ sắp bắt đầu, tôi đã tận dụng kỳ nghỉ 1/5 này cùng bạn thân Tiểu Mĩ đi du lịch điên cuồng.

Sáng sớm hôm sau, tôi theo thói quen gửi tin nhắn cho bạn thân: [Chào buổi sáng, cục cưng.]

Tôi vừa ngủ thiếp đi thì nhận được một tin nhắn mới, là Tiểu Mĩ gửi cho tôi một dấu chấm hỏi.

Tôi tự hỏi.

Bình thường, cô ấy nên trả lời tôi: [Chào buổi sáng, cục cưng] mới đúng.

Một lúc sau, tin nhắn lại đến: [Làm sao vậy? Muốn đi đường tắt rồi à?]

Tôi dụi mắt tỉnh lại một chút.

Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng mình đã gửi nhầm tin nhắn cho Hà Dĩ Xuyên.

Hà Dĩ Xuyên đã thay đổi hình đại diện WeChat của mình, thoạt nhìn có phần hơi giống với Tiểu Mĩ.

Trong tích tắc, đầu óc tôi như bị sét đánh.

Tôi vội vàng đính chính: [Xin lỗi, em gửi nhầm người.]

[Phòng 503 tòa 13, đừng quên đấy.]

[Em không quên, em đến ngay đây.]

Tôi toát mồ hôi hột, nghĩ đến một biện pháp khắc phục: [Thầy ơi, buổi sáng thầy thích ăn gì vậy? Em sẽ mang cho thầy.]

[Không cần, nhớ mang não của em đến là được rồi.]

[Đát Kỷ học thuật.]

Nhìn thấy bốn chữ này, mặt tôi nóng bừng.

17

Tôi một mình đến gặp Hà Dĩ Xuyên, nhưng vẫn trang điểm một chút.

Đi ngang qua cửa hàng trái cây, tôi mua một ít trái cây đến để hiếu kính anh ấy.

Thật bất ngờ, Hà Dĩ Xuyên mở của cho tôi trong bộ quần áo ở nhà.

Tóc của anh ấy đã bắt đầu mọc ra rồi, đọc trọc biến thành đầu đinh.

Đôi mắt anh trong veo, mùi xà phòng quyện với làn da trắng nõn theo cơn gió mùa hè thổi đến.

Tôi cảm thấy hơi chóng mặt.

Mẹ ơi, người đẹp trai nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp.

Bất kể là đầu trọc hay đầu đinh, chỉ là đẹp trai theo phong cách khác nhau mà thôi.

Hà Dĩ Xuyên liếc nhìn giỏ trái cây rồi lại nhìn tôi, nói đùa: "Em đến thăm bệnh nhân đấy à?"

Này, anh đẹp trai xin đừng mở miệng nói chuyện.

Đi theo anh đến phòng khách, phong cách trang trí trong nhà anh khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, đặc biệt là chiếc ghế sô pha, nhìn qua có vẻ mềm mại, ngồi vào chắc hẳn rất thoải mái.

Đi đường hơi xa, tôi có chút mệt.

Sau khi đặt trái cây lên bàn cà phê, tôi rất tự nhiên ngồi lên ghế sofa của anh ấy.

Hà Dĩ Xuyên đứng một bên, khoanh tay trước ngực nhìn tôi.

Tôi nhìn lại anh ấy.

Bầu không khí có chút kỳ quái.

Anh ấy hỏi tôi: “Quý Noãn, em đến đây làm gì?”

Trong lòng tôi không nói nên lời, nhưng ngoài mặt lại nhún nhường: “Đương nhiên là đến để học hỏi thầy rồi.”

"Vậy máy tính cũng không cần mang theo à? Em định nghiên cứu bằng giấy trắng mực đen sao?"

Anh ấy nhắc nhở tôi, tôi mới nhớ ra.

Tôi quên béng cái máy tính rồi!

Chẳng trách hôm nay đi ra ngoài luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Hà Dĩ Xuyên bất lực lắc đầu, thở dài: “Đại tiểu thư, vào trong phòng đi.”

“A?”

Trai đơn gái chiếc, vào trong phòng làm gì?

Tôi hơi nhút nhát.

"Đương nhiên là học rồi. Em định dùng ti vi ở phòng khách học à?"