Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 137: Chẳng ai thật lòng thật dạ cả



Miệng Hà Văn luôn nở nụ mỉm cười, dẫn theo trợ lý rời khỏi.

Trợ lý dè bỉu: “Cô ta là cái thá gì chứ, dám giở trò sau lưng đuổi cổ chị Chương, hại chị không có người quản lý, bây giờ chạm mặt ở công ty, ngay cả câu chào hỏi cũng không có!" "Loại người xuất thân từ công ty nhỏ bé như Huy Hoàng trước kia quả nhiên không ổn." “Được rồi, đừng nói nữa” Hà Văn thở dài một hơi: “Chuyện của chị Chương đã thành quá khứ, những lời nói này bị đồn ra ngoài thì chúng ta tự chuốc phiền phức, còn Nhan Ôn...”

Cô ta ngập ngừng đôi lát, nhớ đến gương mặt lạnh lùng khi nãy: “Đích thật là một người rất thú vị, tạm thời không cần để ý đến cô ta, sau này tính tiếp." "Vậy được thôi." Trợ lý không nói gì thêm, trong lòng âm thầm ghi nợ lên đầu Nhan Ôn.

Khi xưa lúc còn Chương Nhĩ Hòe ở đây, Hà Văn chính là ngôi sao lớn nhất trong công ty, tất cả đãi ngộ của cô ta khác hẳn với các nghệ sĩ khác, thậm chí có thể trực tiếp yêu cầu ê kíp cho riêng mình.

Cô ta nổi tiếng, có tác phẩm tiêu biểu, và còn trẻ tuổi có cơ hội, đương nhiên Trình Vận sẽ nâng đỡ cô ta, vả lại cô ta cũng là một trong những kẻ địch nặng ký của Nhan Ôn trong Áo Lai.

Nhìn Hà Văn rời khỏi, Tiêu Cảnh Hàng đẩy cửa phòng hội nghị ra. “Cô ta là người có thực lực nhất trong Áo Lai, cô vừa ký hợp đồng với công ty, lạnh lùng với cô ta như thế, có thể sẽ chuốc phiền phức không cần thiết."

Dù Nhan Ôn thanh cao ra sao, một vài mối giao thiệp về nhân tình thế thái vẫn không thể thoái thác.

Trừ khi thân thể của cô hùng hậu có thể giúp cô chống đỡ địa vị, để cô không cần lấy lòng nịnh bợ bất kì kẻ nào.

Nhan Ôn chẳng thèm quan tâm đến điều này. "Tôi lạnh lùng ư?" Nhan Ôn hơi nhíu mày, đây là cách đối xử với người lạ của riêng cô.

Tiêu Cảnh Hàng thấy cô nói như vậy liền lắc đầu: “Trước kia Chương Nhĩ Hòe là người quản lý của cô ta, tôi lo sợ cô ta sẽ ghi nợ món thù này lên đầu cô."

Cộng thêm việc Nhan Ôn ký hợp đồng với Áo Lai một cách hoành tráng, cướp mất sự nổi trội của Hà Văn, nội bộ công ty tranh giành tài nguyên là chuyện thường gặp như cơm bữa.

Tuy Nhan Ôn chẳng có ác ý gì, nhưng thái độ thể hiện rành rành ra đó, khí chất xa lánh lãnh đạm giữ khoảng cách nên Tiêu Cảnh Hàng lo lắng cũng là điều dễ hiểu. "Dù tôi đối xử với cô ta nhiệt tình, thì cô ta sẽ chịu nhường cho tôi cướp tài nguyên tốt nhất trong Áo Lai với cô ta sao?" Nhan Ôn chớp mắt, nghĩa bóng nghĩa đen đều bộc lộ vài phần bất lực.

Ngay lúc bọn họ đang thảo luận vấn đề này, Trình Vận dẫn Ngụy Lãng bước vào.

Khi nhìn thấy Ngụy Lãng, trên mặt Nhan Ôn chẳng tỏ vẻ gì cả, nhưng trong lòng vẫn để ý đôi chút, thế nhưng cô đã quen với những biến cố này nên chẳng hỏi nhiều.

Trái lại Tiêu Cảnh Hàng lại thể hiện một chút không vui. “Được rồi, họp thôi." "Bây giờ vị trí tổng giám nghệ sĩ vẫn đang bỏ trống, tôi quyết định để các người tự phụ trách một bộ phận nghệ sĩ, chờ đến khi tổng kết cuối năm, tôi sẽ dựa vào biểu hiện của các người để quyết định tiếp, vì vậy, cơ hội đang nằm trong tay các người."

Cô ta nói vậy, xem như bình phục cuộc tranh cãi trong nội bộ công ty về Tiêu Cảnh Hàng.

Nhưng một mặt khác, có lẽ cô vẫn có ý trọng dụng Ngụy Lãng.

Chủ đề thảo luận tiếp theo chính là sắp xếp công việc về sau cho Nhan Ôn, còn nhắc đến chuyện yêu đương của Nhan Ôn, trước kia Ngụy Lãng cũng từng nghi ngờ việc của Nhan Ôn, Trình Vận không mong sau này sẽ xảy ra những chuyện không vui. “Sau này mọi người đều là một gia đình, có gì cứ nói thẳng, đừng giở trò thấp hèn sau lưng, bị tôi phát hiện sẽ không dung tha." “Ngụy Lãng, tuy Cảnh Hàng là người quản lý của Nhan Ôn, nhưng một khi có vấn đề gì thì tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của anh, sau này công ty đều trông cậy vào hai người."

Một tràng lời nói chẳng thiên vị cho ai.

Để bọn họ tự lãnh đạo đội của mình, lại kiềm hãm lẫn nhau.

Nhan Ôn cụp mắt, Trình Vận quả nhiên là một nhà kinh doanh rất xuất sắc.

Ngụy Lãng có tâm cơ thâm sâu, gật đầu trả lời: “Chủ tịch Trình hãy yên tâm, tôi sẽ làm theo lời chị dặn” Anh ta đương nhiên sẽ không phạm lỗi hai lần cùng một sai lầm.

Tiêu Cảnh Hàng không muốn ở lại nên nói: “Chủ tịch Trình, chúng tôi phải đi đây, buổi trưa còn phải vào đoàn phim." "Vậy được, Nhan Ôn, thuận buồm xuôi gió nhé." Trình Vận cười dặn dò.

Nhan Ôn gật đầu nhẹ nhàng, cùng Tiêu Cảnh Hàng rời khỏi.

Trong phòng làm việc, Ngụy Lãng vốn đang căng cứng cơ thể được thả lỏng rất nhiều, Trình Vận thấy vậy liền cười nói: “Tôi biết hai người đều có chút ngại ngùng, nhưng trên đời này chẳng có cửa ải nào mà không vượt qua nổi, có một vài thứ cần đến lúc buông tay rồi." "Tôi chẳng có gì không buông được cả, chỉ cảm thấy Nhan Ôn... Thâm sâu khó lường, đặc biệt là thế lực sau lưng cô ta."

Ngụy Lãng có ý định thăm dò Trình Vận một phen, xem thử cô ta có biết người chống lưng cho Nhan Ôn là ai. "Chống lưng cho cô ấy?" Trình Vận nhún vai bất cần: “Cô ấy ngoại trừ nhà họ Nhan thì còn ai chứ, tuy nhà họ Nhan có một ít quyền lực trong giới kinh doanh, nhưng không liên can vào giới giải trí, cộng thêm mối quan hệ giữa Nhan Ôn và bọn họ không được tốt đẹp cho lắm." "Dù bọn họ chống lưng thay Nhan Ôn phá bỏ một vài chướng ngại vật, cũng chỉ vì mặt mũi mà thôi." "Thế nhưng, tình yêu của nghệ sĩ trong công ty luôn là điều cấm kỵ, Nhan Ôn làm vậy không phù hợp với quy định." Ngụy Lãng đứng dậy: “Tôi cảm thấy chị vẫn đang thiên vị Nhan Ôn và Tiêu Cảnh

Hàng” “Tôi có ư?" Trình Vận lắc nhẹ chiếc ly trong tay: “Trên đời này có gì phán chuẩn xác được chứ, có lẽ vài hôm nữa bọn họ sẽ chia tay thì sao? Vả lại, yêu đương thôi mà, chẳng chứng minh được gì cả."

Quả nhiên, trong lòng cô ta đang có dự tính khác. "Chị biết thân phận của người đó ư? Người trong ngành sao?" Ngụy Lãng tiếp tục thăm dò. "Không biết, nhưng mà tôi cảm thấy sẽ không phải nhân vật lợi hại gì cả, nếu không Nhan Ôn sẽ không mãi tránh né đề tài này... Tôi càng muốn biết đáp án hơn anh, cũng phái người điều tra suốt”

Biết được suy nghĩ của Trình Vận, sự bất an trong lòng Ngụy Lãng cũng bình phục vài phần.

Thì ra cô ta cũng chẳng phải tuyệt đối tin tưởng Nhan Ôn.

Nhưng cô ta vốn không thể biết được thân phận của người đàn ông đó rất khó điều tra, Nhan Ôn cũng không để cô ta lợi dụng một cách dễ dàng.

Một nơi khác.

Nhan Ôn bảo Tiêu Cảnh Hàng tiễn cô đến nửa đoạn đường và yêu cầu xuống xe.

Đoàn phim đóng quân ở trường quay của đài truyền hình Tây Tư cách nội thành tầm ba tiếng đồng hồ đường xe chạy, ý của Nhan Ôn là để Tiêu Cảnh Hàng cùng chị Hà lái xe bảo mẫu đến đó trước, cô sẽ có mặt đúng giờ ở trường quay.

Tiêu Cảnh Hàng thấy cô yêu cầu như vậy, chỉ còn nước đồng ý, chị Hà xách hành lý của Nhan Ôn lên xe, thấy Tiêu Cảnh Hàng vẫn còn do dự: “Đi thôi, Nhan Ôn nhất định sẽ có mặt đúng giờ." “Cô dám chắc chắn ư?" Tiêu Cảnh Hàng nhìn sang cô ấy, chỉ phát hiện chị Hà vô cùng thong thả, trong lòng anh ta cũng lóe lên một ý nghĩ táo bạo: “Bọn họ ở bên nhau rất lâu rồi ư? Trước kia cũng thường xuyên làm như vậy sao?"

Anh không ngờ Nhan Ôn đối xử với người yêu lại tình cảm đến vậy.

Chỉ là trong giới giải trí làm gì có người yêu đúng nghĩa, Tiêu Cảnh Hàng chỉ lo ngại cuối cùng Nhan Ôn bị người khác lừa tài gạt sắc, tài sắc tiêu tan. “Vâng” Chị Hà biết vẫn chưa đến lúc để

Tiêu Cảnh Hàng biết rõ mọi chuyện nên chẳng nói nhiều, đeo tai nghe xem phim.

Và ngay lúc này, Nhan Ôn đã ngồi lên xe của Giang Tùy An, cô dựa vào vai anh: "Thật ra em có thể đến đây một mình, công ty anh nhiều việc như vậy... Em không muốn trở thành gánh nặng của anh." “Anh cũng có nghiệp vụ cần đến phim trường của đài truyền hình thảo luận, thuận đường tiễn em thôi." Trong lòng Giang Tùy An đã lên sẵn kế hoạch.