Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 146: Khúc xen giữa buổi ghi hình



Ánh mắt của Nhan Ôn lướt qua sợi dây chuyền và bông tai, nhìn vào cặp nhẫn cưới kia.

Người phụ trách của WM mỉm cười cầm lên giúp cô: “Cặp nhẫn cưới này cũng là vị khách đó đặc biệt làm riêng cho vợ, anh ấy nói ý nghĩa của cặp nhẫn cưới này chỉ có hai người họ hiểu rõ." "Loại công nghệ điêu khắc độc đáo này chỉ có công ty chúng tôi làm được, phối hợp với kim cương Nam Phi, tấm lòng chân thành ẩn chứa trong cặp nhẫn cưới này không thể so sánh bằng giá tiền được."

Nhan Ôn cầm lên tay ngắm xem, bên trong có khắc chữ.

Hoa văn giống y hệt chiếc vòng tay của cô!

Đây không phải là trùng hợp, cô hít sâu một hơi, bàn tay khẽ run rẩy, cầm tấm thiệp trong hộp trang sức lên. "Không lẽ là..." Chị Hà tò mò xán lại gần, sau khi nhìn thấy những dòng chữ trên tấm thiệp bằng kinh ngạc không thôi: “Đây là anh ấy đặt à?"

Trời ạ, thực sự quá lãng mạn!

Trên tấm thiệp in hoa màu tím chỉ có một câu nói đơn giản: “Mong trái tim của anh ở bên em trọn đời. YJ (*)" (*) YJ: chữ cái đầu trong phiên âm tên của hai nhân vật, Nhan là Yan, Giang là Jiang.

Mắt của Nhan Ôn ngân ngấn nước, cô nhìn tấm thiệp đó một hồi lâu, thì thầm: "Tấm lòng của anh, em đã nhận được."

Đây là lời hứa hẹn trọn đời.

Lúc này chị Hà cũng vui mừng và cảm động cho Nhan Ôn, cuộc hôn nhân của cô ấy không phải một tờ giấy thì có thể chứng minh được, hai người họ yêu nhau thật lòng... Khi chị Hà đang định chúc mừng cô, một bóng dáng chợt bước vào phòng trang điểm.

Chị Hà vỗ vai Nhan Ôn: “Nam chính của em đến rồi."

Không phải là nam chính của một bộ phim, mà là nam chính độc quyền suốt đời của Nhan Ôn.

Nghe chị Hà nói vậy, Nhan Ôn quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa thì thấy Giang Tùy An mặc một bộ âu phục màu nâu thủ công, toát ra khí chất kinh động lòng người.

Chị Hà vội dẫn theo thợ trang điểm rời khỏi, để lại không gian riêng cho hai người họ.

Nhan Ôn đứng dậy khỏi ghế, sự cảm động ngọt ngào lan tỏa trong tim cô: "Sao anh không nói với em còn có sự bất ngờ này?”

Giang Tùy An lấy một đóa hoa hồng được gói đẹp đẽ từ phía sau ra, quỳ một chân xuống trước mặt Nhan Ôn: "Xin lỗi, để em đợi quá lâu rồi, có một số chuyện anh nên làm từ sớm. Đời này, trái tim của anh chỉ thuộc về một mình em, cặp nhẫn này cũng là lời hứa của anh dành cho em” “Hôn nhân chúng ta không phải làm cho người ngoài xem, nhưng anh cũng muốn cho em mọi thứ em nên có

Nước mắt đã làm mờ đi đôi mắt của Nhan Ôn, cô đỡ Giang Tùy An dậy, cảm động nói: “Sự yêu thương của anh dành cho em khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này, gả cho anh, thật tốt."

Giang Tùy An ôm cô vào lòng.

Hai người nương tựa và trao nhẫn cho nhau: “Đây không phải là nhẫn lát hồi em phải ghi hình nhưng là kiểu dáng thiết kế của WM, ngoài mặt không thế nhận ra sự liên quan giữa hai chiếc nhẫn này, chỉ có để chung với nhau mới là một cặp”

Vì vậy cho dù Giang Tùy An và Nhan Ôn cùng đeo cũng sẽ không có vấn đề gì.

Thêm nữa bây giờ cô đã là đại diện của WM, đeo trang sức của nhãn hiệu này cũng hợp lý. "Đẹp quá..." Ngón tay thon thả của Nhan Ôn trở nên đẹp hơn bởi sự điểm tô của chiếc nhẫn. "Lát hồi còn phải ghi hình, anh đi trước đây: Giang Tùy An mỉm cười dịu dàng, in một nụ hôn dịu dàng lên mu bàn tay cô rồi sải bước ra ngoài.

Thấy Giang Tùy An rời đi, chị Hà mới quay trở về phòng trang điểm. "Thấy em hạnh phúc như vậy, chị thật lòng vui mừng cho em..." Chị Hà ở bên ngoài đã cảm động đến rơi lệ, chứng kiến Nhan Ôn đi đến tận hôm nay, chị Hà biết rất rõ những nỗi khổ cô từng trải. "Bây giờ hai người cùng đeo nhẫn cưới độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, bất kể ở đâu cũng có thể nhớ đến đối phương. Đợi một ngày nào đó công khai quan hệ của hai người ra, cặp nhẫn cưới này cũng sẽ trở thành món quà kỷ niệm tuyệt vời nhất"

Nhan Ôn tháo nhẫn ra cho chị Hà giữ lấy. "Sắp bắt đầu chưa?"

Bên ngoài đã vang đến âm thanh các nhân viên chuẩn bị. “Ừm, mọi người đều đến đủ rồi, chỉ có Âu Thần vẫn chưa tới thôi” Chị Hà cảm thấy anh ta đang cố tình. “Nhưng chị cảm thấy hôm nay anh ta sẽ không dễ đạt được mục đích như vậy, đạo diễn Trần không phải một người để diễn viên tùy tiện đến trễ. Nếu Âu Thần làm lớn chuyện thì đạo diễn Trần sẽ không khoan nhượng đâu." Chị Hà can đảm suy đoán: "Cũng có khả năng thay đổi nam chính tức thì." "Nhưng nếu đổi Âu Thần thì nhất thời cũng không tìm được nam chính thích hợp, các nam diễn viên dự bị đều không quá phù hợp." Tiêu Cảnh Hàng hơi lo lắng. "Vậy sao?"

Trong lòng Nhan Ôn đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, mặc dù vẫn chưa nói ra nhưng cô đã nắm chắc.

Ở phía bên kia, Âu Thần đang nằm xem tivi trên sofa của biệt thự, nhai kẹo cao su một cách nhàm chán, thấy người quản lý vội vàng chạy vào, anh mất kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng: “Lại sao nữa?" “Âu Thần, thực sự không đi quay quảng cáo của WM sao? Nghe người trong trường quay nói, đạo diễn và Nhan Ôn đã chuẩn bị hết rồi, bây giờ chúng ta đến đó vẫn chưa muộn” Người quản lý khuyên răn nhỏ nhẹ. "Không đi!"

Âu Thần cau mày, tính tình rất tệ: “Ba tôi lấy tiền tài trợ tôi quay quảng cáo, tôi muốn đi thì đi, không muốn thì thì không ai khuyên được tôi cả! Lần trước Nhan Ôn thất hẹn với tôi, tôi phải để cô ta biết tôi không phải là người cô ta có thể khiêu khích đầu” "Một diễn viên nhỏ mà dám hống hách với tôi, cô ta là cái thá gì chứ?" "Trong giới giải trí này, không có gia thế và tiền mà muốn nổi tiếng à? Mơ đi." "Âu Thần..." Người quản lý còn muốn khuyên nữa nhưng thấy Âu Thần đã sa sầm mặt nên không dám nói thêm gì: "Tôi biết rồi, vậy để tôi đi nói với họ."

Theo ý của Âu Thần, người quản lý bịa đặt một lý do nói với WM và trợ lý của đạo diễn Trần, Âu Thần thực sự không khỏe, không thể đến đó được.

Thời gian của đạo diễn Trần cũng rất eo hẹp, hôm nay đặc biệt giành thời gian ra giúp WM làm việc, kết quả lại gặp phải nam chính cao ngạo như thế này. "Ý gì đây? Diễn viên không có tố chất như vậy mà còn muốn tiếp tục sử dụng à? Nếu kiên quyết đợi anh ta đến thì tôi đi ngay” “Đạo diễn Trần, ba của Âu Thần là..." “Tôi mặc kệ ba cậu ta là ai, đây là công việc đã ký hợp đồng thì phải làm việc theo quy tắc."

Đạo diễn Trần vô cùng kiên định, WM đành cho người liên lạc với Âu Thần một lần nữa.

Nhưng sau khi Âu Thần biết ý của đạo diễn, anh ta không những không vội vàng mà còn nở một nụ cười thờ ơ: “Lão già đó cố chấp như vậy thì đừng trách tôi! Tôi tuyệt đối sẽ không đi quay quảng cáo hôm nay!" "Thích tìm ai thì tìm, sau này tôi sẽ không bao giờ nhận phim của ông ta!"

"Vậy được thôi." Người quản lý thực sự hết cách, nhưng tài sản của ba Âu Thần bày ra trước mắt, ai dám chống đối với thái tử gia này chứ.

Anh thấp thỏm nói Âu Thần quả thật không khỏe.

Lúc này đạo diễn Trần thực sự đã nổi nóng: “Tôi chưa từng gặp ngôi sao nào lợi hại như vậy, đổi người!” "Nhưng... đạo diễn Trần, thực sự không có nghệ sĩ nam dự bị nào phù hợp nữa, cho dù có, đi hẹn đột xuất cũng chưa chắc có thể ghi hình ngay lập tức, hay là bàn bạc với Âu Thần nữa đi?" “Bên WM cũng rất chú trọng buổi ghi hình lần này, nếu đột xuất tìm một người khác đến, có thể họ sẽ không hài lòng."