Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 181: Chủ tịch ngoan ngoãn



Tính nhẩm thời gian, người đáng lẽ phải xuất hiện tại phòng chờ sân bay lại có mặt tại đây. "Tùy An đâu rồi?" Nhan Ôn hỏi. "Trong phòng làm việc..." Lúc này Tần Vũ mới sực nhớ mình ra ngoài mua thuốc, vội giấu tay về phía sau, nhưng đã không kịp nữa rồi. “Anh ấy không khỏe ư?” Nhan Ôn nhíu mày, lập tức cất bước chạy, nhanh chóng tiến vào bên trong. "Vâng, dạo gần đây chủ tịch hay than đau đầu, nên bảo tôi đi mua thuốc." “Dạo gần đây? Là khoảng bao lâu rồi, anh ấy không bao giờ nhắc đến khi ở nhà!" Nhan Ôn càng nghe càng sốt ruột. "Chắc anh ấy không muốn cô lo lắng” Tần Vũ hơi khó xử, đưa thuốc cho Nhan

Ôn: “Tôi nghĩ hiện giờ chắc chủ tịch cũng rất muốn gặp cô."

Nhan Ôn đón lấy bịch thuốc, rảo bước vào phòng làm việc.

Còn lại chị Hà và Tần Vũ đứng yên tại chỗ, nhìn nhau một cái, bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.

Gương mặt của chị Hà bừng đỏ, chu mỏ thì thầm và ho khan một tiếng, thu hết dũng khí lên tiếng: "Lần trước chuyện của em trai tôi, còn chuyện hộ chiếu... Rất cám ơn h."

Tần Vũ chớp mắt, gật đầu lia lịa.

Trong phòng làm việc.

Giang Tùy An dựa vào chiếc ghế sofa da đen, yên lặng nhắm mắt, vầng trán toát một lớp mồ hôi mỏng, nếu không đau đớn đến nỗi nhịn không được, anh cũng sẽ không tạm ngừng công việc để nghỉ ngơi. "Tùy An..." Nhan Ôn hồ gọi tên anh và đi sang đó.

Nghe thấy giọng nói của cô, Giang Tùy An lập tức mở to mắt, nhịn cơn đau đầu, cố bày ra dáng vẻ khỏe khoắn: "Sao em đến đây vậy? Chẳng phải nên đến sân bay sao?"

Anh rất khó chịu, nhưng phải cực lực giá vờ không sao, Nhan Ôn thấy anh như vậy càng đau lòng hơn.

Cô tiến lên hai bước, trong mắt tràn đầy sự lo lắng, cô đặt thuốc lên bàn, mím môi rót nước... "Uống thuốc!"

Giang Tùy An trông bộ dạng sốt ruột của cô, định mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn thấy giọt lệ rưng rưng trong mắt Nhan Ôn, thoáng chốc chẳng thốt ra được lời nào cả. "Uống thuốc mới khỏe được!"

Cô ôm Giang Tùy An vào lòng, kề ly nước đến cạnh khóe miệng của anh.

Giang Tùy An không còn do dự nữa, uống hết chỗ thuốc.

Lúc này, trái tim Nhan Ôn mới ổn định trở lại, đôi môi mềm mại của cô hôn lên vầng trán của Giang Tùy An, lại xoa bóp mái đầu anh.

Để mặc người đàn ông cứ thế tựa vào lòng cô, thư thả hít thở.

Qua khoảng mười mấy phút, tác dụng của thuốc mới bắt đầu phát huy, Giang

Tùy An cũng khỏe lại đôi chút, anh giơ tay vỗ về Nhan Ôn, rời khỏi lòng cô.

Còn Nhan Ôn vẫn nhìn anh bằng vẻ âu lo, chẳng nói lời nào cả. "Không nghiêm trọng đến vậy đâu... Chỉ là hơi đau đầu thôi mà." Giang Tùy An nhẹ nhàng mở miệng: “Đã xét nghiệm kiểm tra rồi.." "Em sợ, em không biết có thể giúp được gì cho anh, lỡ như..." Nhan Ôn sà vào lòng anh, nước mắt không kiềm được rơi xuống, chảy xuôi theo gò má của cô.

Dù gặp phải vấn đề gì, Nhan Ôn cũng có thể bình tĩnh đối mặt, chỉ có việc liên quan đến Giang Tùy An mới đả kích tinh thần của cô, khiến cô mất kiểm soát.

Giang Tùy An ôm cô vào lòng, dùng sức ôm chặt cô, xoa bóp bả vai của cô và an ủi. “Em không muốn anh khó chịu, em không kiềm chế được bản thân mình”

Thì ra từ lâu sức khỏe của anh không còn là chuyện của riêng mình anh nữa, anh phải chăm sóc tốt bản thân, mới có thể giúp cô yên lòng, nước mắt của cô không những rơi trên gương mặt mình, mà còn rơi vào trái tim anh.

Giang Tùy An ôm cô mãi, chờ cô dần khôi phục bình tĩnh mới bảo rằng: “Vài ngày nữa, anh sẽ đi khám tổng quát một lần, toàn bộ kết quả khám nghiệm sẽ đưa cho em xem."



Nhan Ôn thụt thịt một tiếng, ôm chặt lấy anh.

Giang Tùy An biết đây là biểu hiện đặc biệt của cô, mỗi lần kích động hoặc tức giận, cô đều làm như vậy.

Giang Tùy An để mặc cô phát tiết và không ngăn cản, còn ôm cô nói: "Uống thuốc đỡ hơn nhiều rồi, yên tâm nào..."

Nhan Ôn mới thả anh ra, từ đầu chí cuối cơn đau lòng vẫn chưa nguôi ngoai.

Giang Tùy An nhìn đồng hồ: “Không kịp rồi, em phải đến sân bay, để anh tiễn em."

Nói xong liền đứng dậy, nhưng Nhan Ôn vẫn không muốn rời đi, Giang Tùy An trực tiếp nhấc bổng cô lên, hai người thu dọn đơn giản rồi cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.

Bên ngoài, Tần Vũ và chị Hà vẫn ngại ngùng ngồi đó, thấy họ đi ra liền chạy tới nghênh đón. "Sao vậy?"

Sao mắt của Nhan Ôn đỏ hoen thế kia? "Tôi tiễn mọi người đến sân bay, cô hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, trên đường có chuyện gì thì liên hệ tôi ngay."

Chị Hà đáp lời và gật đầu thật mạnh.

Bọn họ lập tức lên xe chạy đến sân bay, trên đường đi Nhan Ôn vẫn không nói chuyện, chỉ mãi túm chặt chiếc áo của Giang Tùy An không hề nới lỏng.

Vì không để phóng viên phát hiện, Giang Tùy An đậu xe ngay vị trí chuyên dụng, và nháy mắt ra ý chị Hà dẫn Nhan Ôn xuống xe.

Chị Hà lập tức xuống xe, chạy sang bên kia: “Nhan Ôn, chúng ta nên đi rồi, nếu không công việc bên Paris sẽ chất đống thành núi, ghi hình liên tục ngày đêm đều không thể hoàn thành đó."

Nhan Ôn nhìn Giang Tùy An lạnh nhạt, theo chị Hà xuống xe, nhưng vừa đi được hai bước, cô liền nói rằng: “Chị Hà, em vẫn không yên tâm!"

Chị Hà mới hiểu ra, sao cô ấy lại thất tha thất thểu như vậy liền cười đáp rằng: “Nhan Ôn, em hiểu rõ hơn ai hết, em không phải là một người hay do dự, dù lựa chọn ra sao, em cũng sẽ không khiến bản thân mình hối hận” "Nếu em muốn đi thì chị ủng hộ em."

Nghe lời chị Hà, Nhan Ôn không cần suy nghĩ, lập tức quay người chạy vội ra ngoài, xe của Giang Tùy An vẫn chưa rời khỏi bãi đỗ xe.

Giang Tùy An sững sờ giây lát: "Sao trở về rồi? Để quên đồ à?" "Không, em muốn tận mắt nhìn thấy anh kiểm tra, bảo Tần Vũ sắp xếp đi, nếu không em sẽ không yên tâm đâu." "Em không thể cứ thế bay ra nước ngoài, em không thể xem sức khỏe của anh là một chuyện nhỏ nhặt."

Giang Tùy An nhìn gương mặt của cô, nở nụ cười thâm tình: “Được, vậy đến bệnh viện”

Một người phụ nữ bôn ba vì bạn sao có thể xua đuổi được kia chứ?

Tần Vũ lập tức sắp xếp bệnh viện kiểm tra, Nhan Ôn luôn theo cạnh, cho đến khi nhận được báo cáo kiểm tra, kết quả chẳng có gì khác thường, chỉ do làm việc cực nhọc gây ra. “Yên tâm rồi chứ? Thật tình chỉ là vấn đề nhỏ thôi, anh sẽ chú ý mà” Giang Tùy An ôm lấy bờ vai cô và nhẹ giọng nói.

Kết quả kiểm tra của Giang Tùy An rành rành ra đó, Nhan Ôn cũng tận mắt chứng kiến anh đi khám, như vậy thì cô có thể yên tâm, nhưng nghĩ đến bộ dạng đau đầu lúc nãy, níu tay anh nói rằng: “Cùng em đến Paris đi, em muốn ở cạnh anh từng phút từng giây."

Nhân dịp này, Giang Tùy An cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Giang Tùy An hơi bất lực vuốt mái tóc của Nhan Ôn: "Thật sự phải làm vậy ư?” “Tần Vũ, đặt vé máy bay!" Nhan Ôn kéo anh đi ra ngoài, thái độ vô cùng kiên quyết.

Giang Tùy An chỉ còn nước đồng ý, trước mặt cô, anh không nỡ buông lời từ chối.