Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 183: Tình nồng



Giang Tùy An rảnh rỗi ở bên bà xã, đương nhiên là một việc tốt, thân là trợ lý kiêm thư ký của anh, Tần Vũ phải thay anh ở lại khách sạn xử lý các loại hội nghị trực tuyến và tài liệu, đồng thời phải ghi chép lại.

Tần Vũ đau khổ nghĩ, nếu tiếp tục như vậy chắc anh ấy phải xin nghỉ hưu sớm.

Đơn Phong, tên phóng viên mở phòng công tác luôn theo dõi Nhan Ôn chặt chẽ, vừa nghe tin Nhan Ôn lại bắt đầu chạy số liền đuổi theo sang đây.

Nếu luôn bôn ba vì công việc, hành trình của Nhan Ôn sẽ không thần bí khó điều tra, vả lại dưới sự theo đuổi bám sát của ông ta, Nhan Ôn vẫn thành công cắt đuôi ông ta, trở về nước rồi lại về Paris.

Chứng tỏ cô ấy đích thật đang giấu điều gì đó!

Ông ta tò mò về cuộc sống của Nhan Ôn, ông ta cảm thấy sau lớp màn bí ẩn kia, nhất định có tin tức gây sốt.

Chỉ cần người đàn ông thần bí kia vẫn chưa chia tay với Nhan Ôn, ông ta nhất định chụp được ảnh của họ!

Ngụy Lãng sắp xếp người dưới trướng điều tra tài liệu của cô gái đó theo cách liên hệ kia, và trong tình huống vô cùng kín kẽ, tìm thấy nơi ở của cô gái đó.

Khi thấy anh ta đích thân đến gõ cửa, cô ấy còn tưởng đã có tin tức của Nhan Ôn, vô cùng vui mừng mời Ngụy Lãng vào nhà. nào Nhan Ôn mới đến đây vậy!"

Ngụy Lãng ho khan một tiếng và mỉm cười bảo rằng: “Tôi nghĩ, cô có thể kể tình huống cụ thể về Bạch Hiểu Hiểu cho tôi biết được không?"

Cô gái nhìn anh ta, chẳng mảy may nghi ngờ: "Tôi là bạn thân nhất của Bạch Hiểu Hiểu, sức khỏe của cô ấy luôn không tốt, khi chúng tôi cùng du học ở nước ngoài đã xét nghiệm ra bệnh ung thư máu, mãi mà không tìm được người quyên góp thận phù hợp." "Sau này, thật sự không kiên trì được nữa, nhà họ Bạch đón Hiểu Hiểu trở về nước, có một lần anh Triết Hiên dẫn Nhan Ôn đi xét nghiệm, hiển thị kết quả phối hợp thành công”

Cô gái thở dài một hơi, vân về ngón tay: "Sau này Huy Hoàng xảy ra những chuyện kia... Hiểu Hiểu cũng biết là anh Triết Hiện có lỗi với Nhan Ôn, cũng không nhắc đến chuyện hiến thận nữa, vì đích thật do nhà họ Bạch mắc nợ Nhan Ôn” "Hiểu Hiểu luôn kiên trì không để nhà họ Bạch đi tìm Nhan Ôn, và gây gổ trở mặt triệt để với gia đình." "Lần này tôi tìm Nhan Ôn, tình bất đắc dĩ, Hiểu Hiểu đã không cố được nữa, bác sĩ dùng đủ mọi cách, nhưng vẫn.. Tôi không thể giương mắt nhìn Hiểu Hiểu ra đi được."

Cô gái kích động nhìn Ngụy Lãng: “Nhan Ôn đã là nghệ sĩ của công ty các người, vì vậy tôi đã tìm đến các người”

Cô ấy chỉ một lòng một dạ lo lắng về bệnh tình của Bạch Hiểu Hiểu, không hề biết rõ bộ mặt tối tăm trong giới giải trí, cũng không biết hiện giờ mối quan hệ giữa Áo Lai và Nhan Ôn đang rất căng. “Tôi cảm thấy suy cho cùng vẫn do Nhan Ôn chính miệng đồng ý, sao có thể đột nhiên chối bỏ được? Chỉ có cô ấy mới cứu được Hiểu Hiểu thôi!”

Ngụy Lãng nghe xong những lời này, im lặng một lát và nói tiếp: “Tình hình nghiêm trọng ra sao?” "Bác sĩ nói sức khỏe của Hiểu Hiểu không chống cự nổi nữa, cô ấy càng ngày càng hao gầy, sức đề kháng cũng... Mỗi ngày đều uống thuốc, nhưng cô ấy.” Cô gái nói lưng chừng lại sụt sùi bật khóc.

Ngụy Lãng chắp tay ra sau lưng và nhẹ giọng đáp: “Thật ra tôi đã báo việc này với Nhan Ôn rồi, nhưng cô ấy... Hình như đang cố tình tránh né, tin nhắn đã gửi đi nhưng mãi không nhận được hồi âm, cô ấy đang ở Paris chụp ảnh tạp chí, tôi cũng chẳng thể nào liên lạc với cô ấy."

Cô gái choáng váng nhìn Ngụy Lãng, một lát sau mới cúi thấp đầu, dường như đã tiếp nhận hiện thực này. "Tôi hiểu rồi, cám ơn anh."

Ngụy Lãng đứng dậy và gật đầu rời khỏi.

Thế nhưng anh ta không bỏ lỡ vẻ hận thù lóe lên trong đáy mắt cô gái.

Theo cô ấy thấy thì chắc Nhan Ôn giống hệt với các nữ nghệ sĩ trong giới giải trí dùng thủ đoạn để nổi tiếng, bề ngoài tươi đẹp sáng sủa, bên trong bẩn thỉu kinh khủng.

Sao cô ấy ngờ được, Ngụy Lãng vốn không nói lại vụ việc này với Nhan Ôn.

Dù liên quan đến một mạng người, nhưng anh ta luôn muốn trả thù Nhan Ôn mà bất chấp thủ đoạn, anh ta đã nhiều lần thực hiện kiểu xúi giục gây chia rẽ trong âm thầm này rồi.

Cảnh đêm Paris vô cùng phồn hoa.

Nhưng trong trang viên biệt thự cách xa đô thị, Nhan Ôn đang làm bữa cơm tối cho người đàn ông thân thương, để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, hưởng thụ kì nghỉ hiếm có, Nhan Ôn yêu cầu anh chỉ được phép làm việc tối đa hai tiếng một ngày, khoảng thời gian còn lại đều phải nghỉ ngơi.

Giang Tùy An không ngờ có một ngày anh được sống ngày tháng hạnh phúc bị người khác quản lý.

Thấy Nhan Ôn bận rộn vì mình, nghe yêu cầu của cô bắt mình nghỉ ngơi đúng giờ, dùng bữa đúng giấc... Niềm hạnh phúc đó chẳng thể diễn đạt thành lời.

Sau bữa cơm tối ngon miệng, hai người cùng dựa vào ghế sofa để ngắm cảnh đêm.

Giang Tùy An nằm trên đùi Nhan Ôn, ngắm nhìn làn da trắng trẻo của cô,

Nhan Ôn cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, nghiêm túc nói: “Em không muốn tiếp tục nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh, em thật sự chịu không nổi." “Anh hứa với em." Giang Tùy An nắm lấy bàn tay của cô.

Anh cũng không nỡ tiếp tục chứng kiến cảnh cô rơi nước mắt vì mình. “Anh không được trốn trong phòng làm việc chịu đựng một mình nữa!"

Giang Tùy An ngồi dậy, dịu dàng kéo Nhan Ôn vào lòng, nghiêm túc hứa từng chữ: “Anh sẽ không để em lo lắng vì anh nữa, anh hứa”

Có được Nhan Ôn, cuộc đời của anh mới có màu sắc mới mẻ, cả đời này, anh sẽ không buông tay cô.

Cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.

Nhan Ôn sà vào lòng anh, nghiêng đầu tựa vào ngực anh, hít một hơi sâu cảm nhận mùi hương riêng biệt trên người đàn ông này: “Tùy An.." "Anh đây."

Giang Tùy An có thể là đế vương thống trị cai quản giới giải trí, cũng có thể là người chồng thân cận nhất của cô, anh nguyện cởi bỏ áo giáp trước mặt cô, buông bỏ khí thế mạnh mẽ khi đối xử với người ngoài, nguyện tỏ vẻ yếu đuối với cô, để cô quan tâm chăm s... Giữa bọn họ, không có kẻ mạnh, không có thắng thua.

Được yêu, không có nghĩa là nhận thua. "Chờ ngày mai quay xong hết, chúng ta sẽ về nhà”

Giang Tùy An khẽ nhíu mày: “E rằng không được, mấy ngày nay anh nghe lời em nghỉ ngơi ở bên này, nhưng em có biết rằng, sau khi phát sóng mẫu quảng cáo của WM, bao nhiêu thương hiệu nổi tiếng muốn mời em hợp tác, những cơ hội này đều rất quan trọng đối với em, không thể bỏ lỡ."

Nhan Ôn bĩu môi: “Vậy anh..." “Anh chỉ hơi mệt nhọc, đầu phải trở thành bệnh nhân yếu đuối đâu."

Nhan Ôn chớp mắt, cô đang suy tính, vì các cơ hội này đích thật hiếm có, nếu cô bỏ lỡ, chẳng biết đến khi nào mới nhận lại được lời mời. “Vậy anh đi theo em nghỉ ngơi thêm hai ngày!" "Tuân lệnh." Giang Tùy An mỉm cười, vuốt mái tóc dài của Nhan Ôn: “Trong nhà, anh đều nghe lời em, ở bên ngoài, anh cũng nghe em nốt."

Anh chu đáo ôm chặt người phụ nữ trong lòng thêm một chút.

Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, họ đều là chỗ dựa của nhau.