Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 185: Anh đang nói dối!



Bạch Hiểu Hiểu thở dài một hơi, bỏ điện thoại xuống và nhìn sang Lâm Giai nói: "Dạo gần đây cậu luôn nói Nhan Ôn như thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Lâm Giai chỉ còn nước thuật lại vụ việc gặp gỡ với Ngụy Lãng dạo gần đây: “Mình đã đến Áo Lai, bọn họ dùng tiền xua đuổi mình, nói Nhan Ôn né tránh không muốn gặp mặt, vì sự nghiệp diễn xuất và sức khỏe của cô ta, không thể nào hiến tạng cốt tủy, nhưng mình biết rằng, cô ta chính là một kẻ tiểu nhân!"

Bạch Hiểu Hiểu lúc này mới hiểu ra mọi chuyện: “Sao cậu lại đến Áo Lai vậy? Hiện tại chủ tịch của Áo Lai đang gây gổ với Nhan Ôn, hận không thể phong sát Nhan Ôn, cậu làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến chị ấy đó." "Vậy thì sao chứ, chẳng lẽ bọn họ cố tình lừa gạt mình ư?”

Bạch Hiểu Hiểu gật đầu: “Sao lại không nào! Trong giới giải trí có thể xảy ra bất cứ việc gì, anh trai mình chẳng phải là một thí dụ điển hình sao?”

Nghe cô ấy nói như vậy, Lâm Giai dường như hiểu ra phần nào.

Từ đầu chí cuối, Nhan Ôn đều chưa từng phản hồi, chỉ có một mình Ngụy Lãng tiếp xúc với cô, có lẽ nào.. "Anh ta bảo rằng anh ta đã nói với Nhan Ôn, chẳng lẽ chắc chắn đã nói ư?" Bạch Hiểu Hiểu nắm lấy bàn tay của Lâm Giai, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô ấy: “Bệnh của mình không phải do Nhan Ôn gây ra, chị ấy cứu hay không cứu mình, mình cũng không có tư cách trách mắng chị ấy, còn cậu là bạn thân nhất của mình, mình biết cậu quan tâm, thế nhưng... cậu oán trách Nhan Ôn như thế thì không công bằng với chị ấy đó." "Nếu kẻ đó của Áo Lai đến tìm cậu lần nữa, cậu hãy dẫn hắn ta đến gặp mình, mình phải đích thân hỏi hắn ta, rốt cuộc câu chuyện ra sao!"

Lâm Giai nghe xong lời nói của Bạch Hiểu Hiểu, cảm thấy khoảng thời gian trước bản thân đích thật quá kích động.

Mình sẽ tiếp tục tìm kiếm những người hiến tạng khác, mình sẽ không nhắc về vụ việc này nữa." "Ừ... Cám ơn cậu."

Nhan Ôn làm việc liên tục mấy ngày liền, hầu như không hề nghỉ ngơi, sau khi cô nhận nhiều công việc chụp ảnh bìa tạp chí, lại nhận đóng mấy quảng cáo đại sứ của các thương hiệu lớn, bóng dáng của cô xuất hiện khắp ngõ ngách của các tạp chí quốc tế.

Nhan Ôn quyết định đúng đắn, sau khi Tiêu Cảnh Hàng rời khỏi Áo Lai, Trình Vận không kịp phong sát cô, ngược lại còn cho Nhan Ôn mượn cơ hội, nhận được nhiều màn trình diễn tỏa sáng trên sân khấu.

Một số lời mời công việc thường ngày, cô và chị Hà sẽ cùng nhau nghiên cứu xử lý, một số lời mời có kế hoạch ghi hình lớn, cô sẽ giao cho Giang Tùy An xem xét và duyệt giúp cô.

Và khi thương thảo với thương hiệu và các đạo diễn, Nhan Ôn đều đích thân ra mặt, sự thẳng thắn và thân thiện của cô giúp thu về rất nhiều cơ hội, bên ngoài đều khen ngợi tác phong làm việc của cô rất nhiều.

Sự chú ý của Nhan Ôn đều đặt vào công việc, không quan tâm nhiều đến tin tức trong nước, cô cũng không ngờ rằng, thật ra trong giới giải trí đang ủ một cơn phong ba bão táp to lớn.

Trình Vận tận dụng mối quan hệ trước kia, chèo kéo một vài nghệ sĩ mới từ các công ty khác.

Tuy cô ta không can thiệp vào hành trình của Nhan Ôn, nhưng luôn quan tâm đến động thái của Nhan Ôn, chứng kiến thành tựu mà Nhan Ôn nhận được ngày hôm nay trong làng mốt quốc tế, cô ta biết đã không ngăn chặn được nữa rồi.

Chị Hà ngồi đối diện Nhan Ôn, nhìn lịch trong điện thoại, tính xem còn mấy ngày là được về nước.

Sau đó, cô có thể gặp mặt Tần Vũ rồi.

Nhan Ôn không quấy rối cô, quay người đi vào phòng ngủ, cô cũng nhớ nhung Giang Tùy An, vì thế vừa rảnh rỗi liền gọi điện gặp mặt anh, chỉ có như vậy, cô mới có thể yên giấc nơi đất khách quê người.

Tuy Giang Tùy An ở trong nước, nhưng hoàn toàn sống theo thời gian ở Paris.

Đầu dây điện thoại bên kia anh vừa nói chuyện, vừa dỗ dành Nhan Ôn vào giấc, thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của cô, cũng chẳng cúp máy, sáng hôm sau, có thể để Nhan Ôn nghe được giọng nói của anh ngay phút đầu tiên. "Tùy An... Em nhớ anh." Nhan Ôn chui rúc trong tấm chăn, dịu giọng làm nũng. "Còn ba ngày nữa sẽ được về rồi."

Nhan Ôn kiên định đáp: “Vâng, em có thể kiên trì! Nhưng thật sự rất khó.." "Nhưng mà mình vừa xa nhau chưa tới một tuần kia mà.” Giang Tùy An cười khổ nói. “Sắp hết một tuần rồi đó!" Nhan Ôn nghiến răng: “Hay là, anh không hề nhớ em..." “Khi em tiễn anh đi, chẳng phải những thứ cần để lại anh cũng để lại rồi đó sao?" "Anh." Nhan Ôn đỏ bừng mặt: “Anh chờ em về."

Ánh mắt của Giang Tùy An rơi lên chiếc nhẫn cưới trên tay, giọng nói cực kỳ mê hoặc: “Chân trời góc bể, anh đều chờ đợi em mà."

Bọn họ còn phải ở bên nhau cả đời, chỉ vài ngày ngắn ngủi thì anh vẫn chờ đợi được.

Trái tim của Nhan Ôn bị tình yêu của anh bao bọc, chỉ cần nghĩ đến việc còn có người đàn ông này ở cạnh, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô cũng tin mình sẽ chống cự được.

Sau khi Ngụy Lãng liên hệ Lâm Giai thêm một lần nữa, Lâm Giai lập tức phái người đón Bạch Hiểu Hiểu từ bệnh viện trở về nhà.

Trong tình huống Ngụy Lãng chưa biết chuyện, tiếp tục vác theo sự áy náy về việc “Nhan Ôn nhờ hắn chuyển lời" đi vào căn hộ của Lâm Giai. “Nhan Ôn chuẩn bị về nước, cô ấy muốn tôi đến nhờ vả cô, đừng tung tin của Bạch Hiểu Hiểu ra ngoài, càng không thể để phóng viên và nhà báo biết được, nếu không sẽ gây ảnh hưởng lớn đến địa vị hiện tại của cô ấy."

Lâm Giai chớp mắt, sau khi thấu hiểu lời nói lần trước của Bạch Hiểu Hiểu, trong lòng cô cũng có sự hoài nghi về Ngụy Lãng. "Tôi đã không trông mong gì về cô ta nữa, nhưng cô ta thân là một nhân vật công chúng, không chịu trách nhiệm về ngôn từ cử chỉ của mình, chính là lừa gạt người hâm mộ! Nếu Hiểu Hiểu có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không buông tha cho cô ta đâu!" "Lâm Giai, cô đừng nghĩ như vậy, Nhan Ôn cũng có chỗ khó xử của cô ấy." “Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe thấy tên của cô ta!” "Hay là vậy đi, các người có bất kỳ điều kiện gì cứ nói, Nhan Ôn bảo sẽ thỏa mãn các người” “Vậy ư? Cô ta còn nói gì nữa!" Lâm Giai cố tình gài bẫy anh ta.

Ngụy Lãng nhìn biểu cảm của Lâm Giai, nói với vẻ thâm sâu: “Cô ấy bảo rằng, sự sống chết của Bạch Hiểu Hiểu chẳng liên quan gì tới cô ấy cả, cô ấy tuyệt đối không buông bỏ tương lai sáng lạn đâu, hiến tạng vì em gái của Bạch Triết Hiên, cô ấy hận “Cô ta thật sự nói vậy sao?" "Đúng vậy, tôi đã cố gắng ngăn cản cô ấy rồi, thế nhưng..." Ngụy Lãng chìa tay tỏ vẻ bất lực.

Bạch Hiểu Hiểu vốn dĩ đứng ngay trước cửa, lắng nghe hết toàn bộ câu chuyện, cô được người giúp việc dìu đi vào trong, cô nhìn Ngụy Lãng nói rõ từng chữ một: “Nhan Ôn thật sự nói vậy ư?”

Ngụy Lãng ngơ ngác một hồi, không ngờ Bạch Hiểu Hiểu cũng ở đây, anh ta chưa từng gặp mặt Bạch Hiểu Hiểu, chỉ biết cô ấy luôn nằm trên giường bệnh, cứ tưởng anh ta sẽ không có cơ hội gặp cô gái bệnh tật đầy người này.

Vì vậy, anh ta không điều tra quá nhiều tư liệu về Bạch Hiểu Hiểu...

Hiện tại, anh ta bị Bạch Hiểu Hiểu nhìn chăm chú, đột nhiên không rõ tại sao cô ấy lại tức giận, phẫn nộ như vậy.

Bởi vì anh ta bịa đặt những lời nói kia ư?

Ngụy Lãng cố gắng giả vờ bình tĩnh, chỉ cần anh ta quả quyết đây là lời Nhan Ôn nói, bọn họ sẽ không thể nghi ngờ: “Tại sao tôi phải lừa gạt các cô chứ? Đích thật là nguyên văn của Nhan Ôn kia mà"

Bạch Hiểu Hiểu nhìn anh ta chăm chú, ánh mắt dần tối sầm, từ đôi môi trắng bệch thốt ra hai chữ: “Lừa dối."