Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 198: Đã ra quyết định



Giang Tùy An ôm lấy cô: “Suy nghĩ kĩ chưa?" "Vâng, hai tháng sau, chúng ta công khai nhé! Em không muốn tiếp tục sống như thế nữa, em muốn khoe khoang với toàn thế giới, anh chính là ông xã của em, là người mà em yêu nhất trong cuộc đời này."

Giang Tùy An không lên tiếng, mà ôm cô chặt thêm một chút nữa, cúi đầu xuống và hôn nhẹ lên cổ của cô, hôn lên đôi môi cô.

Một khi công khai, công việc bọn họ cần phải làm còn rất nhiều.

Hai người triền miên một hồi, Giang Tùy An mới thả lỏng cánh tay đang ôm chặt cô: “Còn có việc gì cần thông báo cho anh biết không?"

Nhan Ôn chớp mắt, dường như tất cả tâm tư của cô đều không thoát khỏi cặp mất của anh. "Dạo gần đây em luôn suy nghĩ về việc của chị Hà và Tân Vũ, Tần Vũ là trợ lý của anh, anh càng hiểu anh ấy hơn, anh có nghĩ rằng anh ấy thích chị Hà không?" "Điều này e rằng phải hỏi bản thân cậu ta chứ."

Nhan Ôn ngẫm nghĩ giây lát, Giang Tùy An nói rất đúng, chuyện tình cảm không thể đoán mò, cần bản thân người đó chính miệng thừa nhận nói ra cảm giác trong lòng mới được, chỉ là, EQ của Tân Vũ thật khiến người khác lo lắng. "Nhưng mà, hôm nay Tân Vũ xin nghỉ phép rồi, bảo rằng sức khỏe không tốt. "Em muốn nói với chị Hà việc này"

Có lẽ sẽ tạo cơ hội để cô ấy thăm nom Tần Vũ cũng tốt.

Giang Tùy An tự nhiên đưa điện thoại cho Nhan Ôn, sau đó đi vào phòng làm việc xử lý tài liệu.

Nhan Ôn mỉm cười vâng lời, nhưng khi thấy Giang Tùy An sắp đẩy cửa đi vào phòng làm việc thì đột nhiên cô mở lời gọi anh: “Em đã hỏi Thụy Khắc rồi, anh ấy nói người quản lý của em đang ở nước Pháp, rốt cuộc mọi người sắp xếp ai cho em vậy?" “Nếu anh ấy đang ở nước Pháp, thì em đi rồi sẽ biết đó thôi."

Nhan Ôn không hỏi nữa, gọi điện cho chị Hà.

Lúc kể cho chị Hà nghe về việc Tần Vũ xin nghỉ phép dưỡng bệnh, cô lỡ lời thêm thắt vài câu thật khoa trương.

Chị Hà nghe vậy sao có thể ngồi yên được nữa, lập tức lái xe đến căn hộ của Tần Vũ, chạy vượt tốc độ cả đoạn đường, dùng thời gian mười mấy phút liền mồ hôi nhễ nhại đứng trước cửa căn hộ của Tần Vũ.

Gõ cửa vài lần, Tần Vũ mới vác thân xác hơi yếu đuối ra mở cửa: “Sao cô đến đây vậy?" “Uống thuốc chưa? Bác sĩ nói sao? Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện thăm khám không!"

Tân Vũ bị sốt nên hơi mơ màng, vẫn muốn tiếp tục ngủ thêm một lát, lời chị Hà nói, anh nghe không được rõ ràng cho lắm.

Chị Hà bất lực nhìn anh, không màng những thứ khác nữa, tìm cây đo nhiệt độ từ hộp đựng thuốc, anh sốt sắp lên đến bốn mươi độ rồi! "Tôi đưa anh đến bệnh viện! Sốt như thế sẽ đần người mất!” "Tôi không muốn đi.." "Không được!" “Vậy tôi không muốn đi xe, tôi sợ nôn mửa, cô dìu tôi đi.."

Chị Hà thở dài một hơi: "Được được được, chỉ cần anh chịu đi thì được."

Cô tìm được chiếc áo khoác dài chống lạnh tốt nhất, tiếp tục quấn khăn cổ và khẩu trang cho Tần Vũ, lại đội mũ, không thể để anh toát mồ hôi rồi lại bị gió thổi được.

Cô dỗ dành Tân Vũ: “Chúng ta xuống lầu đi vài bước, sau đó đi xe, như vậy sẽ nhanh hơn, nếu anh không khỏe thì chúng ta xuống xe bất cứ lúc nào, có được không?"

Cô giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tần Vũ sốt đến mơ màng, ngoan ngoãn tóm lấy cánh tay của chị Hà không buông: “Được.."

Chị Hà khó khăn dìu Tân Vũ gần như đang nhắm mắt ngủ, từng bước đi xuống dưới lầu, trông anh bị sốt thành như thế, thật đau lòng biết bao.

May thay gần nhà Tần Vũ có một bệnh viện, mắt nhìn Tần Vũ bị đẩy vào phòng cấp cứu, trái tim đang thấp thỏm của chị Hà rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Cô không dám rời khỏi nửa bước, cứ trực ở trong phòng, chớp mắt năm tiếng đã trôi qua.

Tân Vũ uống thuốc nên ngủ li bì, cho đến khi anh tỉnh giấc, nhìn thấy chị Hà dựa vào chiếc ghế ngủ thiếp đi. "Ê."

Anh vừa mới lên tiếng, chị Hà vội bừng tỉnh, lo lắng túm lấy bàn tay của anh: "Sao rồi? Có chỗ nào không khỏe! Bác sĩ! Y tá!"



Bởi vì cô quá lo lắng cho Tần Vũ, một chút động tĩnh nhỏ cũng khiến tinh thần cô trở nên căng thẳng.

Tần Vũ sững sờ một lát, những người khác trong phòng bệnh đều đang nhìn bọn họ, anh nhỏ tiếng ho khan: "Tôi sợ cô ngủ trên ghé sẽ bị té ngã, tôi đã không sao rồi, chúng ta về thôi."

Chị Hà mới thở phào một hơi, vô thức đưa tay sờ lên trán của anh, rồi lại sờ bản thân: “Hình như đã hết sốt rồi."

Tần Vũ vội tóm lấy tay cô, chị Hà bất ngờ nhìn anh: "Sao vậy?"

Cô thật sự dìu mình đến bệnh viện? Dùng cách đi bộ đó?

Tần Vũ bỗng cảm thấy cảm giác được người khác chăm sóc, thật tốt... "Chúng ta về thôi." Anh giở mền ra và xuống giường.

Chị Hà tiến lên dìu anh theo bản năng, nhưng lúc nãy luôn đè bắp chân để ngủ nên giờ đùi của cô đã tệ cứng rồi, vừa đứng dậy, liền ngã nhào về phía trước, đè luôn Tân Vũ lên giường, gương mặt của hai người kề sát nhau... "Tôi... khụ khụ”

Gương mặt của chị Hà đỏ bừng, hơi khó chịu quay đầu sang chỗ khác: “Chân của tôi bị tế." “Vậy lần này, đổi lại tôi dìu cô."

Bởi vì Tần Vũ không muốn đi xe nên chị Hà đã thật sự để xe đậu lại dưới lầu căn hộ của anh, bây giờ về đó, đổi thành Tần Vũ dìu cô. "Tôi bắt xe về được rồi." Chị Hà nhìn Tần Vũ đang dìu cô ở bên cạnh, còn có ánh mắt theo dõi của những người đi đường, bọn họ như các cặp đôi bình thường khác, chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau.

Nếu Nhan Ôn và Giang Tùy An đi như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bu quanh chụp hình.

Nhưng bọn họ là người bình thường, không có nhiều người theo dõi, điều trở ngại duy nhất chính là sự tự ti của cô.

Thế nhưng, có thể giống hiện tại đã rất tốt rồi. “Đã gần mười một giờ rồi, cô ngủ lại ở nhà tôi đi." Tần Vũ sợ chị Hà từ chối lại bổ sung thêm một câu: “Ghế sofa ở phòng khách rất thoải mái."

Chị Hà ừ một tiếng, không nói gì tiếp.

Cô muốn nằm ngủ ở ghế sofa một đêm, cho đến mai Tân Vũ khỏe khoắn triệt để, cô mới yên tâm đi về, dù sao Tần Vũ cũng chưa từng xem cô là phụ nữ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, dù xảy ra thì cô cũng...

Thế nhưng sau khi về nhà, Tần Vũ kiên quyết để cô ngủ giường: “Tôi là người bệnh, nghe theo lời tôi!"

Chị Hà ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy được thôi, anh uống thuốc trước đi."

Thuốc cảm vốn sẽ khiến con người buồn ngủ, Tần Vũ uống xong liền lơ mơ gục đổ trên ghế sofa ngủ thiếp đi, chị Hà ngắm nhìn gương mặt ngon giấc của anh, không muốn lãng phí một cơ hội tốt như thế, luôn ở bên cạnh anh để nhìn ngắm anh.

Dù cô mãi mãi không dám thổ lộ tâm ý của mình, cô cũng không bao giờ hối hận.

Có thể ở cạnh người mình thích, đã là sự ban ơn của ông trời đối với cô rồi.

Chẳng biết từ khi nào, chị Hà cũng ngủ thiếp đi, lúc người đàn ông mở mắt ra, thấy tư thế ngủ của cô liền lắc đầu, đứng dậy đắp mền cho cô.

Khi Nhan Ôn chuẩn bị hành lý tại nhà, nhận được thông báo của Thụy Khắc, mời cô tham gia một buổi tiệc của nghệ sĩ nội bộ công ty, người tham dự đều là ca sĩ và diễn viên của Đại Hoa. "Việc này đã được chủ tịch đồng ý rồi.”

Nhan Ôn vốn định từ chối, nhưng nếu Thụy Khắc có ý tốt, vả lại Giang Tùy An cũng đồng ý, cô cũng chẳng còn lý do từ chối, vì vậy liền đồng ý.

Đã đến lúc cô phải giao thiệp làm quen vài người bạn mới rồi.

Trong ngành này, vẫn cần phải hòa nhập.

Vì vậy cô dẫn theo chị Hà có mặt đúng giờ trước cửa một câu lạc bộ cao cấp.