Tình Yêu Không Thể Cự Tuyệt

Chương 453: Thất vọng cực kỳ



Nhan Nhu quá đắc ý nên không chú ý tới cơn tam bành mà Tăng Nhĩ Ngọc đang nhẫn nhịn, cũng không phát giác được cơn xúc động muốn liều mạng với cô ta của Tăng Nhĩ Ngọc.

Vài phút sau, Tăng Nhĩ Ngọc đi tới phòng của ông lão Nhan. “Ba, ba tìm con à?” “Vào đi.” Ông lão Nhan ho khan hai tiếng, ra dấu cho bà đóng cửa, phòng hờ bên ngoài có người nghe lén.

Tăng Nhĩ Ngọc gật đầu, cùng ông lão đi vào phòng khách nhỏ bên trong, như vậy dù ngoài cửa có người, cũng tuyệt đối không nghe thấy bọn họ đang nói gì. “Lúc nãy Tiểu Nhu tới tìm ba, bảo muốn quay về công ty đi làm. “Cái gì? Ba đồng ý rồi sao?” “Con nghe ba nói xong đã” Sắc mặt của ông lão Nhan tràn đầy vẻ thất vọng và bất lực: “Sắp xếp cho nó một chức vụ nhàn hạ, để nó tới công ty mỗi ngày, không có quyền lực gì cả, sau đó tìm mấy người theo dõi nó mọi lúc, chỉ như vậy, mới có thể tùy cơ ứng biến” “Ba suy tính như thế, cũng vì đứa trẻ trong bụng nó.”

Tăng Nhĩ Ngọc thấu hiểu tâm trạng của ông lão Nhan, bèn gật đầu: “Con hiểu rồi, ba cứ yên tâm, con sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Bà cũng biết Nhan Nhu đang mang thai, đứa trẻ vô tội, nếu không, bà đã sớm vạch mặt Nhan Nhu rồi.

Sau khi họ bàn bạc xong xuôi, Tăng Nhĩ Ngọc rời khỏi căn phòng của ông lão Nhan.

Nhan Nhu vừa vặn xuất hiện ở góc rẽ cầu thang, giả vờ ngẫu nhiên chạm mặt: “Dì ơi, nói chuyện xong với ông nội rồi à?”

Tăng Nhĩ Ngọc liếc cô ta một phen, lạnh nhạt nói: “Ngày mai tới công ty điểm danh. “Vâng, làm phiền dì quá.” Nhan Nhu cảm thấy Tăng Nhĩ Ngọc nhất định đã đấu tranh với ông lão Nhan một hồi lâu, nhưng không tranh lại ông lão Nhan, nên buộc phải thỏa hiệp.

Đây chính là mục đích của cô ta, để ba chữ Tăng Nhĩ Ngọc dần dà bị người nhà họ Nhan chán ghét.

Nhưng cô ta nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, bây giờ người nhà họ Nhan chẳng ai tin tưởng lời bịa đặt của cô ta nữa.

Tăng Nhĩ Ngọc hừ lạnh một tiếng, trở về phòng của mình, bà bắt đầu mong chờ biểu cảm ngày mai của Nhan Nhu khi tới công ty, nhất định là một màn phim hay.

Giải quyết xong việc của Nhan Nhu, Nhan Ôn càng tập trung đóng phim hơn.

Tuy cô luôn chuyên chủ với công nghiệp, nhưng dù sao vụ việc đó cũng ảnh hưởng tới tinh thần của cô, bây giờ giải quyết ổn thỏa, đương nhiên là nhẹ nhõm cả người.

Nhưng ngay lúc này, chó săn trong giới giải trí lại có phát hiện to lớn

Âu Dương Hải bị chụp được ảnh sống cùng với một cô gái thần bí, vả lại cử chỉ thân mật, thậm chí còn chơi trò “rung xe”.

Tuy không biết thân phận của người phụ nữ này, nhưng từ hình ảnh có thể thấy rất rõ ràng.

Vốn dĩ chuyện không liên quan tới Nhan Ôn, nhưng cô vẫn để bụng, không vì gì cả, Bạch Hiểu Hiểu là người cô đối xử như em gái, lúc trước chính miệng Âu Dương Hải bảo thích Bạch Hiểu Hiểu, mặt dày đoạt cô ấy làm trợ lý riêng của anh ấy.



Bây giờ nổ ra tin tức như vậy, rốt cuộc tình hình thế nào?

Nhan Ôn biết nếu cô chẳng hỏi gì cả thì thật không hợp lẽ, nhân thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi trong phòng trang điểm, cô gọi điện cho Bạch Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, chị đã xem tin tức rồi, Âu Dương Hải đang bị gì vậy?” “Em cũng chẳng biết nữa, đang bận rộn ứng phó với phóng viên, đầu óc quay cuồng. Bạch Hiểu Hiểu thở dài một hơi. “Hiểu Hiểu, hai người... “Mấy hôm trước Thụy Khắc có ghé thăm một chuyến, thông báo cuộc thi khảo sát bộ phận quan hệ công chúng của Đại Hoa, sau đó hành động của anh ấy có chút kỳ quặc Bạch Hiểu Hiểu cố gắng hồi tưởng, cũng chỉ có vụ việc ngày hôm đó mà thôi.

Dù sao cô cũng có ước mơ của riêng mình, không thể làm trợ lý nhỏ bé bên cạnh Âu Dương Hải suốt đời được chứ?

Tuy không nói rõ, nhưng cô đã sớm bày tỏ sẽ tham gia cuộc khảo sát của Đại Hoa, có gì sai sao? “Em có thể cảm nhận được là anh ấy thích em không?” Nhan Ôn thẳng thừng chọc hỏng lớp giấy bảo hộ. “Anh ấy tốn bao tâm tư với em, nhưng mà, hình như vẫn chưa nhận được câu trả lời của em." “Chị Tiểu Ôn, em hiểu ý của chị, nhưng chị cũng biết đó, em là một người từng đảo bước quanh cửa quỷ môn quan, em biết cuộc đời đáng quý biết bao, em cũng muốn sở hữu một người có thể dựa dẫm, nhưng hiện giờ em chỉ là một trợ lý nhỏ bé, dù em gật đầu chấp nhận thì người ngoài sẽ đồn đại ra sao? Ngay cả em cũng cảm thấy mình không xứng với anh ấy.

Bạch Hiểu Hiểu rất nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề giữa hai người, nên mới mãi do dự như thế.

Nhan Ôn thấu hiểu tâm trạng của Bạch Hiểu Hiểu ngay lúc này, cô ấy lạc quan, nỗ lực, nghiêm túc, muốn dùng trái tim đối xử tốt với một người, nhưng tiền đề là không dựa dẫm vào đàn ông, nhờ cậy vào sức mạnh của mình. “Chị hiểu rồi, Hiểu Hiểu, cứ làm việc mình muốn đi, chị mãi mãi ủng hộ em. “Vâng, chị Tiểu Ôn, chị cứ yên tâm, em biết phải làm thế nào” Bạch Hiểu Hiểu kiên định trả lời. “Cũng đúng, Âu Dương Hải gia trưởng quá, em phải mượn cơ hội này dạy dỗ anh ấy một phen, nếu em thật sự đã chọn anh ấy, thì không nên bỏ cuộc lụi bước.” “Vâng!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Nhan Ôn, Bạch Hiểu Hiểu hít một hơi sâu, khiến mình tỉnh táo trở lại.

Tiếp theo cô liên lạc với vài nhà báo uy tín, công khai bày tỏ trước mắt không tiện phản hồi vụ việc này, nếu có tin tức tốt lành, sẽ thông báo ngay với mọi người, hi vọng dư luận đừng suy đoán lung tung.

Thật ra cô là trợ lý riêng do Âu Dương Hải chỉ định, đảm phóng viên luôn nghi ngờ cô là bạn gái của Âu Dương Hải, bởi vì Âu Dương Hải luôn xa lánh phụ nữ, cũng không bao giờ có trợ lý, bây giờ đột nhiên cho Bạch Hiểu Hiểu làm, có phải chứng tỏ anh ấy có ý khác không?

Nhưng tính khí của Âu Dương Hải luôn rất nóng nảy, tung tích lại không ổn định, cứ không chụp lén được bọn họ...

Ngay lúc đảm phóng viên tưởng manh mối này chuẩn bị đứt dây, đột nhiên chụp được ảnh ra vào thân mật của Âu Dương Hải với một cô gái thần bí, họ đinh ninh Âu Dương Hải có mới quên cũ, cũng sẽ lập tức hủy hợp đồng với Bạch Hiểu Hiểu.

Cộng thêm phản hồi chính thức của Bạch Hiểu Hiểu, dường như ám chỉ giữa cô và Âu Dương Hải đã vạch rõ ranh giới.

Chỉ là sau khi Bạch Hiểu Hiểu phản hồi vụ việc này, Âu Dương Hải lập tức đứng ra nói rõ: “Cô gái đó quả thật có mối quan hệ đặc biệt với tôi.”

Lúc bấy giờ, Bạch Hiểu Hiểu phải làm thế nào?

Dưới sự theo đuổi dò hỏi của phóng viên, Âu Dương Hải lại tiếp tục bày tỏ: “Bạch Hiểu Hiểu chỉ là trợ lý của tôi.

Chẳng bao lâu Bạch Hiểu Hiểu đã nhìn thấy đoạn phim phỏng vấn này trên mạng, thoáng chốc, tâm trạng của cô rất phức tạp, chắc có lẽ đã đến lúc rời khỏi.

Cô viết xong đơn xin thôi việc, tới chỗ ở của Âu Dương Hải đưa cho anh. “Cô làm gì vậy?” Âu Dương Hải nhìn hai chữ thôi việc, mày nhíu chặt. “Tôi muốn thôi việc để tham gia cuộc khảo hạch nội bộ của Đại Hoa, không thể tiếp tục làm trợ lý cho anh nữa.” Bạch Hiểu Hiểu nói xong thì cám ơn Âu Dương Hải: "Khoảng thời gian này, tôi học hỏi được rất nhiều thứ, dù sao đi chăng nữa, cũng phải cám ơn anh” “Đứng lại!” Âu Dương Hải sải bước sang kia, lôi hợp đồng trong giá sách ra: “Cô hãy xem kỹ, giấy trắng mực đen viết rõ, thời gian ký kết vẫn chưa hết, cô không thể hủy bỏ hợp đồng” “Tôi biết, nhưng tôi cần phải đi.” Bạch Hiểu Hiểu lui về sau hai bước, để giọng điệu của mình có thể vững vàng: “Tôi không thể làm trợ lý cả đời cho anh được, tôi còn có cuộc đời của riêng tôi. "Bạch Hiểu Hiểu! Tôi không thể chạy theo cô cả đời, cô không suy nghĩ chút nào cho tôi u?"