Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Chương 17: Bạn Bè



Giải quyết xong công việc cũng hơn 9 giờ tối, Hề Dung Diệp lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho Khưu Đông Bách thông báo, chỉ vài giây ngắn ngủi đã nhận được phản hồi từ người ấy.

“ Được, chờ anh dưới sảnh đi! ”

“ Nhưng còn xe ô tô của em thì sao? ”

“ Anh lái, anh bảo với tài xế đừng đón rồi! ”

Sáng nay Hề Dung Diệp lái xe đi làm một mình, bởi do hôm qua Khưu Đông Bách đi xả giao đến khuya và say khướt nên không về Khưu Gia.

Sau đó, cả hai lên xe lái về Khưu Gia, mối quan hệ chưa được thừa nhận xác định rõ ràng, nhưng nhìn vào vốn là một cặp đôi đang yêu nhau.

“ Sáng mai anh đi công tác bên thành phố S, sớm thì thứ năm tuần sau, trễ hơn là tối thứ sáu anh về. Em thích gì, anh mua tặng cho em? ”

Căn bản đã sớm biết lịch trình làm việc của anh, nên Dung Diệp không quá buồn bã hay bất ngờ.

Và nếu là lúc trước thì cô sẽ trả lời là “ thích anh về sớm với em! ” nhưng giờ cô phải làm giá lên chứ, đúng không?

“ Gì cũng được...miễn sao em thấy thích! ”

Đầu óc của Khưu Đông Bách bất đầu xoay xoay, rối loạn, nhưng vẫn cố tập trung để lái xe.

“ Gì cũng được ” vế này thì anh hiểu, còn “ miễn sao em thấy thích ” là sao nhỉ?

Thắc mắc hỏi lại:

“ Là anh mua gì cũng được á hả? ”

Hề Dung Diệp gật đầu, cất lời:

“ Nhưng mà em phải thấy thích! ”

“ Vậy em thích gì? ”

“ Gì cũng được! ”

Khưu Đông Bách lại tiếp tục láo ngáo, lơ ngơ không hiểu, chẳng lẽ đây là biến chứng sau vụ tai nạn ư, nên hiện tại anh bị ngốc luôn sao?

Về nhà anh phải gọi Đinh Tẫn Dực nhờ hỗ trợ mới được!

“ Em ăn thêm gì không? ”

Hề Dung Diệp vừa lắc đầu, vừa lên tiếng:

“ Không! ”

Cùng lúc, hai hàng chân mày của Khưu Đông Bách cau lại khẽ nhìn sang Hề Dung Diệp, sau đó quay qua tập trung lái xe, nhưng vài phút tiếp theo chợt xoay vòng vô lăng điều khiển, rẻ hướng đường khác không phải về Khưu Gia.

“ Đông Bách, đi đâu vậy? ”

“ Mua mì Ý cho em, không phải rất thích sao? ”

Trong ánh mắt của Dung Diệp thể hiện rõ ràng sự rung động, quả thật thì cô rất thích ăn mì Ý và phải là ở nhà hàng J.

Qua bao nhiêu năm, anh vẫn còn nhớ sao?

“ Em muốn vào ăn hay mua về? ”

Cô chúm chím mỉm cười, trả lời:

“ Mua về! ”

Năm phút sau, chiếc xe ô tô dừng lại bên lề đường. Hề Dung Diệp vẫn ung dung ngồi trong xe và lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội, còn Khưu Đông Bách mở cửa gấp gáp bước xuống, đi vào bên trong nhà hàng J.

Đột nhiên, có âm thanh “ ting... ting ” vang lên và chắc chắn không phải từ điện thoại của Dung Diệp. Lúc này, cô bất giác nhìn sang, thì thấy màn hình điện thoại của anh đang phát sáng.

Cô đưa tay cầm lấy, cái tên “ Mộc Đan San ” và hình ảnh hiện lên khiến lồng ngực vô cùng khó chịu, ánh mắt lại tiếp tục lướt đến nội dung tin nhắn.

“ Anh đang làm gì đó?

- Đi làm về chưa ạ? ”

Sắc mặt Dung Diệp thay đổi rõ ràng, sau đó lập tức lật úp màn hình đặt xuống vị trí y cũ, hốc mắt đỏ hoe nhìn ra đường phố đang vô cùng tấp nập và nhộn nhịp.

Mắt không thấy, tim cô sẽ không đau!

Một lúc sau, Khưu Đông Bách trở lại ngồi vào trong xe, chắc chắn vẫn chưa hay biết Mộc Đan San gửi tin nhắn đến cho mình, vô tư khởi động chiếc xe và lái về Khưu Gia.

“ Đông Bách, tự nhiên em muốn đi du lịch, muốn chơi trượt tuyết! ”

Khưu Đông Bách ngạc nhiên nhìn qua, sao đột nhiên lại mè nheo như lúc trước rồi?

Này có được coi như là cô đã chấp nhận?

Sau đó, anh khẽ cười, đưa tầm mắt nhìn đường, thế nhưng bàn tay nâng lên cưng chiều dịu dàng xoa đầu của Dung Diệp, lên tiếng:

“ Chờ anh thu xếp công việc, nhé? ”

Về đến Khưu Gia lúc 10 giờ tối, không gian vô cùng tĩnh lặng và chỉ có cả hai. Lúc này, Khưu Đông Bách cho mì Ý ra dĩa rồi mang lên phòng ngủ của Hề Dung Diệp, khi cô đã vào phòng tắm.

Trong lúc ngồi đợi cô, anh lấy điện thoại kiểm tra, sắc mặt tức khắc thay đổi khi chợt thấy tin nhắn của Mộc Đan San gửi đến, còn trong thời gian anh vào nhà hàng.

Liệu Dung Diệp có thấy không?

Cạch...

Nhắc người thấy người, cô từ phòng tắm bước ra, thoải mái trong chiếc váy lụa hai dây màu nude, độ dài phủ qua gối.

“ Anh về phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải ra sân bay sớm! ”

“ Tối nay cho anh ngủ ở phòng này nha? ”

Hề Dung Diệp lắc đầu từ chối, ngồi xuống sofa thản nhiên quấn mì, sau đó bỏ vào trong miệng thưởng thức.

“ Có phải chưa từng ngủ chung với nhau đâu, nha? ”

Nhắc đến hôm đó, cô lập tức dừng hẳn, nhưng rồi tiếp tục ăn mì.

“ Đợi anh đi công tác trở về, anh nói với ba mẹ cho mình đính hôn nhé, sau đó chúng ta sẽ dọn ra sống riêng. ”

“... ”

“ Thực ra thì... hiện tại anh chỉ xem Đan San là bạn bè, em không thấy anh rất thật lòng và nghiêm túc với em sao? ”

...----------------...