Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Chương 25: Không Thể Giữ Được!



“ Đường Dật, anh tăng hết tốc độ có thể đi! ”

Tâm tình của Khưu Đông Bách lúc này thực sự hoảng loạn, lo lắng và kinh sợ tột cùng thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt, mặc dù anh đang ôm cô gái ngày nhớ đêm mong trong lòng.

Bàn tay và quần áo anh dính đầy máu đỏ của Hề Dung Diệp, thật may mắn anh tình cờ đi ngang và mục đích đến ngoại thành tìm cô, nếu khi nãy chậm trễ thêm khoảng năm phút thì rất có thể anh và cô đều đã chôn mình trong biển lửa.

Thế nhưng, vùng đầu va đập chảy máu là đều bình thường, vấn đề phần dưới chiếc váy tại sao lại ướt đẫm, tuôn theo đôi chân của cô?

“ Dung Diệp, xin em đừng xảy ra chuyện gì! ”

Do khu vực cách xa thành phố, phải lái xe hết tốc lực có thể và vượt cả đèn đỏ thì sau hơn 30 phút cuối cùng cũng đến một bệnh viện. Lúc này, Khưu Đông Bách từ trong xe gấp gáp bước xuống, bế ngang Dung Diệp và dùng hết sức lực của mình để chạy vào bên trong nhanh nhất.

“ Mau lên, mau cứu cô ấy đi, hãy cứu cô ấy! ”

Giây phút Hề Dung Diệp được ý tá đẩy vào phòng cấp cứu, cánh cửa khép lại chia đôi không gian thì đôi chân của Khưu Đông Bách đã mất sức trở nên yếu ớt loạng choạng, chấp hai tay khấn cầu rồi gục đầu vò tóc, sau đó ôm mặt của mình trông vô cùng khổ sở và bất lực.

“ Dung Diệp, anh đáng trách lắm, em cứ trách anh đi…Dung Diệp! ”

Nếu không phải tại anh, thì cô cũng chẳng hiểu lầm rồi rời đi…

Sau đó, Đường Dật chạy đến, thấy thế nên kéo Khưu Đông Bách lại ngồi ở ghế, vỗ vai động viên, lên tiếng:

“ Cô Diệp sẽ không sao đâu. ”

“ Tại tôi…mọi việc đều do tôi! ”

Khưu Đông Bách lần nữa cúi mặt, hai tay ôm mặt che giấu giọt nước mắt đang rơi và sự yếu đuối của mình, lồng ngực anh chuyển động phập phồng chứng tỏ đang dậy sóng bão tố trong lòng.

Thời gian chờ đợi, nó dày vò tinh thần của Khưu Đông Bách cực kỳ khủng khiếp. Từng ngón tay đan xen vào nhau bấu chặt, đôi mắt đỏ trạch đăm đăm nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu nghiềm ngẫm, trở nên trầm mặc đáng lo lắng.

Lúc này, ông bà Khưu luýnh quýnh chạy đến, do vừa nãy được Đường Dật thông báo.

Bà ấy nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào lên tiếng:

“ Dung Diệp sao rồi? Con bé có sao không? ”

Đường Dật đứng dậy, nhìn cả hai trả lời:

“ Bác sĩ vẫn chưa trở ra. ”

Ông Khưu nhìn xuống Khưu Đông Bách, vừa thương, vừa trách cũng xót con trai. Anh rất thích sạch sẽ, nhưng xem đi, cả người đều dính máu đỏ, mùi tanh từ đó bốc ra, ngay cả khuôn mặt cũng đang lem luốc.

Ông hỏi:

“ Tìm gặp Dung Diệp ở đâu? Tại sao con bé lại xảy ra chuyện như thế? ”

Sau đó thêm khoảng 30 phút, cánh cửa phòng cấp cứu được bác sĩ mở ra, Khưu Đông Bách lập tức đứng dậy xông đến, bóp lấy cánh tay của vị bác sĩ độ tuổi trung niên, lên tiếng:

“ Cô ấy thế nào rồi? ”

“ Bệnh nhân bị chấn thương vùng đầu nhưng không gây nguy hiểm đến tính mạng, có điều… do ra máu quá nhiều và chậm trễ đến bệnh viện cấp cứu, nên đứa bé không thể giữ được! ”

Đứa bé?

Ông bà Khưu nhìn nhau hoang mang, sau đó bà Khưu lên tiếng:

“ Bác sĩ nói con bé đã có thai sao? ”

“ Phải, bệnh nhân mang thai được… ”

Bác sĩ chưa nói hết câu, thì Khưu Đông Bách đã loạng choạng vài bước về sau và va vấp đôi chân vào nhau rồi quỵ thẳng xuống nền, thân thể to lớn nhưng hoàn toàn không có một chút sức lực.

“ Đông Bách, con… ”

“ Thiếu gia… ”

Khưu Đông Bách sững sờ ngây người như đã chết, đầu óc choáng váng, quay cuồng, xây xẩm như cuồng phong dữ dội vừa kéo đến.

Đứa bé là con của anh đấy!

Cái giá phải trả cho việc này, có phải quá đắc rồi không?

“ Đông Bách! ”

“ Đứa bé là con của con…Dung Diệp mang thai con của con! ”

Tâm lý của Khưu Đông Bách nhất thời chấn động mà gây mất kiểm soát, chính anh cũng chẳng thể quản được hành động của mình, hốc mắt đỏ trạch phủ đầy đau thương.

Nhìn con trai đau khổ khi mất con thế này, ông Khưu muốn mắng cũng không thể mắng được. Rõ ràng là đã cặp kè tình tứ với Mộc Đan San, nếu không cũng chẳng xảy ra chuyện này.

Ông đã từng dạy, phải biết trân trọng những điều hiện tại đang có, không được tham lam hay ích kỷ, và trong tình yêu chung thủy phải đặt lên vị trí thứ nhất. Muốn có Dung Diệp và cả cô gái kia, để rồi mọi thứ trở nên tồi tệ không thể cứu vãn.

Thế nhưng, đột nhiên Khưu Đông Bách mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt biến đổi trở nên hung tàn cực độ, màu mắt hiện tại y như màu máu, bàn tay cuộn chặt xô đẩy ba người rồi đôi chân vô cùng uy lực chạy đi.

Ông bà Khưu gọi theo:

“ Đông Bách, con đi đâu vậy? ”

Sau đó, ông Khưu nói tiếp:

“ Đường Dật, cậu mau chạy theo Đông Bách, ngăn cản nó làm chuyện xằng bậy, không kiểm soát! ”

…----------------…