Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Chương 42: Vẫn Chưa Đến Phút 90



Sau một lúc chìm đắm trong đau khổ, cuối cùng tâm trạng của Hề Dung Diệp cũng vơi đi một chút, cô bước tới sofa nặng nề thả người ngồi xuống, sau đó lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi xách, bấm một dãy số quen thuộc được cô ghi nhớ trong đầu, thế nhưng phải băn khoăn do dự mấy lần mới gọi đi.

“ A lô, cho hỏi là ai vậy? ”

Dung Diệp mếu máo xúc động, đôi mắt long lanh như sắp òa khóc nức nở, nhưng cố kìm nén nghèn nghẹn cất lời:

“ Là con, Dung Diệp đây ạ! ”

“ Cái gì? Dung Diệp, Dung Diệp hả?..huhu… ”

Thế nhưng, đầu dây bên kia không thể kiềm chế, vừa nghe giọng nói vừa được cô xác nhận danh tính khiến cảm xúc của bà nhất thời dâng trào khó nén, đã lập tức bật khóc bởi vì vui mừng.

Khó khăn lên tiếng:

“ Là con thật hả Dung Diệp? ”

Bên đây, cảm xúc vốn chưa nguôi lại tiếp tục bộc phát, cô cũng chẳng tốt hơn bà ấy, vừa khóc vừa trả lời:

“ Dì ơi, Dung Diệp xin lỗi! ”

Bà Khưu hít hít mũi mấy cái để giọng nói dễ nghe hơn một chút, cất lời:

“ Con đang ở đâu? Có sống tốt không? ”

Dung Diệp cũng làm như thế, sau đó trả lời:

“ Con đang ở thành phố B, làm việc tại tập đoàn Vũ Thị, cuộc sống khá tốt dì ạ. Dì và chú có khỏe không? ”

“ Dì và chú khỏe! Dung Diệp, sao con không sớm gọi về cho dì, dì cứ tưởng là… ”

Nói đến đó, bà Khưu tiếp tục nghẹn ngào rồi lại bật khóc, mặc dù đang trách nhưng vô cùng vui mừng, thực sự quá mức ngạc nhiên không thể tưởng tượng.

“ Con xin lỗi! Dì à, nghỉ Tết con sẽ về thăm dì và chú! ”

Nói chuyện với nhau một lúc, nhưng bà Khưu không hề nhắc gì về Khưu Đông Bách với cô, chẳng muốn vì thế mà cô trở nên khó xử.

Chỉ là, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, bà Khưu đã lập tức gọi điện cho Khưu Đông Bách, thông báo rằng Hề Dung Diệp vẫn còn sống và vừa mới gọi về, cả địa chỉ, nơi làm việc hiện tại của cô.

“ Con đã gặp Dung Diệp! ”

“ Thật hả? ”

“ Dạ vâng! Mẹ à, sáng thứ hai bảo ba lên tập đoàn tham gia cuộc họp thay con, trợ lý Trương sẽ gửi tài liệu qua, tạm thời con không thể về được. ”

Tình địch nặng ký Phùng Khiếu Khâm của anh còn ở đây, anh mà về thành phố E là cậu ta sẽ vồ vập Dung Diệp cho xem, lần này nhất định phải dẫn cô về theo.

“ Ừ, con bé thái độ thế nào? Có ốm hơn trước nhiều không? ”

…----------------…

Không quá khó khăn để Khưu Đông Bách biết được căn hộ của Hề Dung Diệp đang thuê, bảy giờ sáng anh đã đứng trước cửa và mua mì Ý cho cô ăn sáng, nhưng đợi thêm 20 phút anh mới bấm chuông, sợ quấy phá giấc ngủ của cô.

Khoảng ba phút sau, cánh cửa được chủ nhà mở ra, đập vào mắt anh đầu tiên chính là đôi mắt vừa đỏ vừa sưng và cả khuôn mặt mệt mỏi của cô, thực sự như có một vật nhọn nào đó đâm sâu vào trái tim anh.

Dung Diệp lãng tránh ánh nhìn, nhưng vẫn không có ý xua đuổi hay thái độ cáu gắt, vừa điềm tĩnh vừa nhẹ nhàng, đó là tính cách của cô ở hiện tại.

“ Anh có mua mì Ý cho em, có lẽ sẽ không ngon bằng nhà hàng J, nhưng em ăn tạm nhé, khi nào về thành phố E, anh sẽ đưa em đi! ”

Hề Dung Diệp nhỏ nhẹ từ chối:

“ Anh mang về đi, em đã có hẹn rồi! ”

Chân mày của Khưu Đông Bách chau lại, gấp gáp lên tiếng:

“ Hẹn với ai? ”

“ Với tôi! ”

Khưu Đông Bách nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, cảm giác có chút khó khăn lưu thông, ngoái đầu nhìn sang Phùng Khiếu Khâm đang bước tới.

Hề Dung Diệp bất giác nặng nhọc thở ra, từ trong đôi mắt nhận ra được cô đang buồn bã và đêm qua thiếu ngủ.

Lúc này, cô nhìn Phùng Khiếu Khâm đến sang Khưu Đông Bách, dừng lại mấy giây rồi tiếp tục nhìn qua anh ấy, cất tiếng:

“ Anh đợi tôi vào trong lấy túi xách. ”

“ Được, đừng gấp, là do tôi đến sớm hơn giờ hẹn. ”

Sau đó, Phùng Khiếu Khâm đưa mắt nhìn qua, tiếp tục cất lời:

“ Đợi em mấy năm rồi, chẳng lẽ mấy phút hay mất giờ đồng hồ lại không làm được. ”

Hề Dung Diệp hắng giọng một cái, hướng nhìn âm thầm về phía Khưu Đông Bách, cuối cùng xoay lưng bước đi vào phòng, để hai người đàn ông đứng đó dõi theo.

Phùng Khiếu Khâm đắc thắng cười khẩy, đút một tay vào túi quần và bàn tay còn lại vỗ xuống vai anh, lên tiếng:

“ Tỉ số 1-0 nhé Khưu tổng! ”

Bàn tay của Khưu Đông Bách cuộn tròn siết chặt, nhưng sau đó nhanh chóng được thả lỏng trở nên bình tĩnh, nhếch mép đáp trả người bên cạnh, nói:

“ Vẫn chưa đến phút 90, thắng hay thua không thể xác định, đúng không? ”

Sau cùng, chứng kiến Hề Dung Diệp đi với Phùng Khiếu Khâm, Khưu Đông Bách mới thấu được cảm giác cô từng trải qua. Rõ ràng biết họ chỉ đi ăn uống bình thường nhưng anh vẫn thấy khó chịu, còn ngày đó anh và Mộc Đan San vào khách sạn, nhìn vào hình ảnh được lan truyền mấy ai không hiểu lầm?

Đã vậy còn không thành thật, định sẽ giấu nhẹm chẳng để cho cô biết.

Nhưng mục đích cũng chỉ sợ Dung Diệp hiểu lầm rồi ghen tuông.

…----------------…