Tình Yêu Không Thể Cưỡng Cầu

Chương 61: Không Nhanh Bằng Tôi Được!



Những ngày gần cuối năm cũng khá bận rộn, do phải trang trí và dẹp dọn lại tất cả từ trên xuống dưới. Hề Dung Diệp thì chịu trách nhiệm cắm hoa và sắp xếp phòng khách, cô cũng rất ra dáng thiếu phu nhân.

Không phải không thương mà là rất thương, nhưng ông bà Khưu cứ ăn cơm tối hay buổi chiều là thúc giục cả hai về nhà riêng, cho thoải mái muốn đi đâu thì đi, mấy giờ về cũng được, để Dung Diệp không ngại với ông bà.

Sau khi đính hôn thì cuộc sống vẫn thế, do cũng khá gần nên rất thuận tiện, cho vợ chồng có không gian riêng tư tình tứ.

Sáng nay, Khưu Đông Bách đưa Hề Dung Diệp về Khưu Gia, sau đó đi ra ngoài uống cafe với hai người bạn thân.

Thế nhưng, khoảng hai giờ đồng sau đó nhà có ba vị khách đặc biệt, là bạn của ông bà Khưu, họ đã định cư ở Mỹ hơn sáu năm và về đây đón Tết, nên đến thăm cả hai.

Không những thế, lần này họ sang đây còn có thêm một mục đích khác.

Ở phòng khách hiện tại có ông bà Khưu, Hề Dung Diệp, ông bà Tô, và còn có Tô Gia Dương, con trai út của họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

Lúc này, bà Tô lên tiếng:

“ Anh chị Khưu, tôi thật tình rất thích Dung Diệp, hay gả con bé cho Gia Dương nhà chúng tôi đi, chúng ta kết thông gia thì còn điều gì bằng nữa? ”

Bà Tô vốn dĩ biết rõ xuất thân của Dung Diệp, và cả tính cách hiền lành, dễ thương của cô nên ưng ý ngay từ khi con trai gợi ý.

Bạn bè của ông bà Khưu thì chắc chắn chẳng phải tầm thường, ông Tô là cựu Giáo sư và bà Tô là bác sĩ tài ba và đã về hưu, ngay cả Tô Gia Dương cũng thế, một đại luật sư danh tiếng lừng lẫy.

Ánh mắt thâm tình của Tô Gia Dương thể hiện quá rõ ràng tình ý với Dung Diệp, thú thật thì đã yêu thích cô từ ba năm trước, ngay lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng nhắn tin lần nào cũng bị làm ngơ, hơn nửa năm trở lại đây thì hoàn toàn mất tích.

Tiếp lời với bà Tô, Tô Gia Dương mạnh dạn lễ phép cất tiếng:

“ Thú thật với hai bác, con thích Dung Diệp đã lâu, rất muốn được chăm sóc cho em ấy. Sau Tết thì con sang Mỹ khoảng một tháng, sau đó về đây thành lập công ty Luật, hai bác không cần phải lo lắng sẽ xa Dung Diệp. ”

Trùng hợp, Khưu Đông Bách cùng lúc bước vào, hai mắt đột ngột căng ra ngạc nhiên, sắc mặt không kém phần hoang mang.

Chuyện gì vậy?

Mới xa nhau chưa được ba giờ đồng hồ, vậy mà có người lăm le hỏi cưới cô gái của anh?

Vào nhà anh còn muốn cướp vợ anh, Tô Gia Dương này cũng gan lắm!

Khuôn mặt của ông bà Khưu và Hề Dung Diệp đơ cứng, bất giác nhìn nhau sượng sùng, rồi nhìn sang ba người họ cười gượng.

Ông bà cũng thật sơ sót, cứ lo nói chuyện mà quên mất giới thiệu, rằng Hề Dung Diệp cô đây đã trở thành con dâu.

Lúc này, Khưu Đông Bách thong dong bước tới, kìm ném cơn nóng xuống đáy lòng, lên tiếng:

“ Cô chú Tôn… ”

Sau đó, Khưu Đông Bách nhìn qua Tô Gia Dương, lịch sự đưa tay về trước rồi tiếp tục cất lời:

“ Sang chơi sao không báo trước, để tôi ở nhà tiếp cậu! ”

Tô Gia Dương lễ phép gật đầu đứng dậy, bắt tay chào hỏi ‘ anh vợ tương lai ’, sau đó cất tiếng:

“ Em cứ ngỡ những ngày này anh có ở nhà. ”

Khưu Đông Bách cười khẽ, vỗ vào bên vai của Tô Gia Dương, khóe môi cong lên một vẻ đầy sự khiêu khích, nói:

“ Cậu cũng khá quá đó, Gia Dương! ”

Chỉ là Tô Gia Dương vốn dĩ không hiểu ngụ ý sâu xa của anh, cứ tưởng thành thật như câu nói đó. Thế nên, nét mặt lập tức hứng khởi và trong lòng vui vẻ khôn nguôi, đáp lại với đối phương bằng nụ cười khiêm tốn, nhã nhặn.

“ Sao bằng anh được chứ, điều hành cả một tập đoàn lớn! ”

“ Tôi không đề cập đến công việc! ”

Vừa nói, Khưu Đông Bách vừa thong thả bước sang chiếc ghế sofa đối diện, tự nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh Hề Dung Diệp, bàn tay vuốt ve nhè nhẹ chiếc eo của cô.

Lúc này, ông bà Tô và cả Tô Gia Dương nhìn nhau, ngờ vực trước hành động của anh.

Cho dù cả hai xem nhau như anh em, nhưng hành động ôm ấp đó có phải quá đáng rồi không? Dẫu sao cũng không cùng chung huyết thống, chỉ cho Dung Diệp nương nhờ.

Ông bà Khưu nhìn nhau, trong ánh mắt của ai cũng có ẩn ý, sau đó bà Khưu cười nhẹ lịch sự đối đáp với khách, ngữ điệu có chút trêu đùa, hỏi lại:

“ Chị bảo tôi gả con dâu của tôi à? ”

Người họ Tô lập tức ngơ ngác, và sau đó cúi mặt có chút ngượng ngùng, riêng Tô Gia Dương thì lộ rõ hụt hẫng, đau buồn, mi mắt nhìn cô cũng rũ xuống hoàn toàn.

“ Vậy sao, do chúng tôi không biết nên mới gợi ý như thế. Bởi vì Dung Diệp vừa ngoan ngoãn, hiền lành và lễ phép, vốn dĩ đã muốn con bé làm dâu từ lâu.

- Đông Bách, con đừng buồn, đừng giận cô chú và Gia Dương nhé? ”

Lúc này, Khưu Đông Bách khẽ cười hòa nhã và nét mặt bình thản xem như chuyện cũng chẳng đáng, thế nhưng đã ghim tên tình địch Tô Gia Dương này vào lòng, lên tiếng:

“ Cậu trễ rồi nhé, không nhanh bằng tôi được! ”

…----------------…