Tình Yêu Ngang Trái

Chương 38: Tâm sự



Mặc Vũ cười, nụ cười sảng khoái tự nhiên, không có chút nhuốm khí bụi mùi đời, cũng chẳng tà mị gian manh, chỉ đơn giản là nụ cười ấm áp mà hắn dành tới người hắn yêu.

- Xem ra ở bên anh, em cũng sắp thành cô gái hư hỏng đến nơi rồi.

Lăng Tịnh nhướm đầu khỏi đùi Mặc Vũ, hôn nhẹ lên làn môi không chút phòng bị của hắn, nhất thời khiến toàn thân hắn nóng lên. Cô trầm lặng nhìn hắn, trong mắt không có biểu hiện gì cả, lời nói nửa khô khan nửa mềm mại:

- Xí! Em nào thèm. Còn anh, quá khứ của anh thế nào?

Nhắc tới hai chữ “quá khứ” là lòng Mặc Vũ liền thắt lại, ánh sáng giảo hoạt trong mắt hắn hiện lên rồi nhanh chóng biến mất, hắn nói:

- Lúc anh còn nhỏ thì mẹ anh mất, lên mười tuổi ba anh cũng bỏ anh sang thế giới khác tìm mẹ. Vì lớn lên không người thân, không bạn bè, đời đưa đẩy anh dấn thân vào xã hội đen. Thời gian đầu, anh thường xuyên bị bắt nạt, vì thế mà anh quyết tâm đi học võ, thầm hứa là sẽ trả lại tất cả chúng gấp mười lần. Nhưng, sau khi trưởng thành mới biết, hoá ra trên đời có rất nhiều thứ không thể theo ý mình được. Nhưng nhờ vào những tháng ngày lăn lộn đó mà anh gặp được Hàn Dã, vừa gặp đã thân, anh ấy trở thành anh trai của anh, luôn luôn bảo vệ anh, sau này khi anh có danh trong giới, đã thề rằng cả đời này sẽ phải ở bên cạnh anh ấy, không cho kẻ nào động tới một miếng da của anh ấy. Và như thế, anh dần dần quen với việc đâm chém, cũng là sát thủ mà người đời hay gọi là “giết người không chớp mắt”. Có phải em cảm thấy anh đáng sợ lắm đúng không?

Thở dài trong lòng, Lăng Tịnh thật sự không dám tin là Mặc Vũ lại trải qua một cuộc đời gian truân tới thế! Cô dần dần cảm thấy thương xót cho người đàn ông ấy!

- Anh có bao giờ hối hận không?

Mặc Vũ cười nhạt:

- Làm gì có con đường khác để anh hối hận chứ!

Lăng Tịnh nhoẻn miệng cười:

- Chỉ cần anh không hối hận là em cũng sẽ ủng hộ, huống hồ gì những kẻ mà anh giết đều là con sâu của xã hội. Chỉ là, nếu như có thể để pháp luật can thiệp thì anh cũng đừng ra tay, được không?

- Ừm…

Lăng Tịnh lại hỏi:

- Vũ, tại sao anh lại tốt với Hàn Dã và đại ca Nhị Lang của mình đến vậy, đôi lúc em có cảm giác như anh thiên vị họ hơn em ấy?

Mặc Vũ đương nhiên nhìn ra sự ganh tỵ trong mắt Lăng Tịnh, hắn búng nhẹ một cái trên sống mũi cô, nỉ non đáp lại:

- Em khác với họ, em là người chiếm giữ trái tim anh, còn Hàn Dã với đại ca lại là anh em của anh. Nếu khi xưa không phải nhờ hai người họ cứu mạng thì có lẽ sẽ không còn Mặc Vũ của bây giờ. Vì thế, cả đời anh chỉ tôn sùng hai người họ, cũng chỉ làm không công cho hai người họ, sẵn sàng nghe lệnh họ vô điều kiện.

Lăng Tịnh ngay lập tức đá xéo:

- Vậy còn em thì sao?

- Em ấy hả?

Mặc Vũ cố ý ậm ờ, tỏ vẻ phân vân:

- Đương nhiên em cũng là đại ca xếp vị trí số một trong lòng anh rồi.

Lăng Tịnh tinh nghịch nhéo má hắn:

- Thế còn nghe được. Cũng muộn rồi, để em đi nấu cơm tối.

Cô vừa nhớm mông dậy, hắn đã thẳng tay kéo lại, chỉ trong chốc lát, cô liền ngồi chình ình trên đùi hắn.

- Tối nay ra ngoài ăn đi.

Cô cau mày, méo mó:

- Anh chê đồ ăn em nấu ư?

Hắn lắc đầu, nhướm người tới, chạm nhẹ sống mũi lên chóp mũi cô.

- Không phải, anh sợ em vất vả thôi!

Tối hôm đó, họ quyết định ra ngoài ăn, tiện thể hẹn gặp Hàn Dã và An Tự Đan, thông báo về việc hai người đã dọn vào sống chung.

Đương nhiên, tin tức đó cũng chẳng phải nóng hổi gì với Hàn Dã và An Tự Đan, không cần nói họ cũng biết tỏng mọi chuyện, đôi chim ri chim sẻ này mà chia xa chỉ tổn hành hạ người khác lên bờ xuống ruộng mà thôi!

- Hai người lại làm lành rồi à! Chắc ngày mai tôi phải sửa soạn lễ vật cúng vái thiên địa để cảm tạ công ơn hàn gắn tơ duyên mới được.

An Tự Đan ngay lập tức đá xéo:

- Không biết nhiều còn thích nói. Thiên địa nào lại đi se duyên chứ?

Lăng Tịnh tiếp lời:

- Đan, cậu làm anh Dã rén rồi kìa…

Mặc Vũ chốt hạ theo nóc nhà:

- Anh Dã rất hiếm khi bị rén đó nha! Kì lạ thật!

Sắc mặt Hàn Dã ngay lập tức ưng ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên lúng túng:

- Linh ta linh tinh. Lo ăn đi, thức ăn nguội hết bây giờ.

Lăng Tịnh cười:

- Có khi nào bạn thân em lại trở thành chị dâu của em không nhỉ?

An Tự Đan nóng mặt, tiện tay vớ lấy bịch khăn ướt trên bàn ném vào người Lăng Tịnh.

- Cậu nói tiếng người đi được không, tiếng chó sủa khó nghe lắm!

Nhận thấy bầu không khí ngày càng trở nên đặc quánh, Mặc Vũ và Lăng Tịnh không nói thêm gì nữa, chỉ ngoảnh sang nhìn nhau cười, rồi bắt đầu cầm đũa lên gắp thức ăn cho vào bát đối phương, tỏ vẻ ân ái mặn nồng trước mặt hai người kia.

Sau bữa ăn, cả Lăng Tịnh và An Tự Đan đều say bí tỉ.

Xe hơi của Mặc Vũ và Lăng Tịnh lướt qua trước mặt Hàn Dã đang dìu đỡ An Tự Đan loạng choạng. Đầu gật gật gù gù, mặt đỏ hây hây như gấc, cô xô hắn ra, chỉ tay vào mặt hắn quát lớn:

- Hàn Dã! Anh có biết em khổ sở thế nào không? Ở bên anh khổ sở, rời xa anh cũng khổ sở, gặp lại anh khổ sở, quên đi anh khổ sở, nhớ tới anh khổ sở, anh có thể đừng xuất hiện trước mặt em nữa được không, đừng khiến em khổ sở nữa được không?

Hàn Dã há hốc miệng nửa ngày mới thốt được nên lời:

- Chính em là người rời xa anh, bây giờ em lại quay sang trách anh sao?

Bước chân của An Tự Đan loạng choạng như muốn ngã, nhưng cô vẫn nhất quyết né tránh, không để Hàn Dã đỡ mình.

- Nếu em không rời xa anh thì ba em sẽ giết chết anh phải làm sao?

Hàn Dã chửi rủa thành tiếng:

- Mẹ kiếp! Anh cần cóc gì em phải bảo vệ.

Bốp!

An Tự Đan thẳng tay tát hắn một cái, cô trừng mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên ngọn lửa bùng cháy, tựa như giận dữ, lại giống như oán thán, cô lọm khọm cúi người, tay chống trên đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười dài trong giọt nước mắt:

- Anh dám chửi em sao? Em bảo vệ anh vậy mà anh còn dám chửi em à?

Sau đó, cô liền ngồi sập xuống đất, khóc nấc thành tiếng, tiếng khóc của cô nhanh chóng thu hút bao ánh mắt của người đi đường, làm dấy lên không ít lời điềm tiếng.

- Hàn Dã… anh là đồ tồi… đồ khốn…

Một người phụ nữ chỉ trỏ vào Hàn Dã, mắng:

- Đàn ông đàn ang gì mà làm phụ nữ khóc thế hả? Không biết đàng dỗ đi còn đứng ngây ra đó làm gì.

Hàn Dã mím chặt môi kìm nén cơn giận trong lòng, vò đầu bứt tai tiến lại gần An Tự Đan, nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh cô, vỗ về:

- Đan, nghe lời anh, chúng ta về nhà trước được không?

An Tự Đan ngang bướng hất cánh tay Hàn Dã ra:

- Không, anh phải nói rõ trước đã.

Hàn Dã hậm hực, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Nói gì chứ?

Cô quắt mắt lên nhìn hắn, trong ánh mắt lộ rõ sự đa tình, lại có chút bồi hồi xao xuyến:

- Có còn yêu em không?

- Anh…!

Hàn Dã chưa kịp nói tiếng nào, thân thể An Tự Đan tựa như cuồng phong thổi tới, ôm chầm lấy cổ hắn, hôn lên đôi môi không chút phòng bị của hắn, thoáng chốc, nhiệt độ trên người hắn liền tăng lên đột biến, nhất thời khiến hắn cảm giác nóng ran.