Tình Yêu Nở Rộ Trong Đám Tro Tàn

Chương 3



7.

Trải qua một đêm nồng nhiệt, không cần nói cũng biết ta mệt mỏi thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Cảnh Chi phải thượng triều, trước khi đi còn cố ý dặn dò Xuân Hạnh.

“Tối hôm qua phu nhân vất vả rồi, hôm nay không cần đi thỉnh an lão phu nhân đâu, ta sẽ tự mình giải thích.”

Xuân Hạnh vừa chải đầu cho ta, vừa kể lể vô cùng sinh động.

Cuối cùng còn mặt mày hớn hở nói: “Phu nhân không biết đâu, hôm nay hầu gia như được gió xuân thổi ấy, mặt mày ôn nhu đến mức vắt được nước ấy.”

Ta nhìn khuôn mặt đã bớt đi vẻ non nớt của thiếu nữ trong gương, chợt nghĩ thầm, nước cờ này của Tạ lão phu nhân đúng là ghê gớm thật.

Mặc kệ tối hôm qua là ta hay hai thị thiếp kia, tóm lại đều thành toàn cho mưu kế nối dõi tông đường của bà ta.

Thở dài một tiếng, ta bảo Xuân Hạnh dịch tới, ghé tai cẩn thận dặn dò mấy câu.

Dứt lời, Xuân Hạnh trừng mắt kinh ngạc nhìn ta.

Thấy ta gật đầu, nàng ấy cố kìm nén sợ hãi, sắc mặt ngưng trọng, vội vàng đi ra ngoài.

Hôm nay, ta tĩnh dưỡng cả một ngày, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.

Trời sắp tối nhưng vẫn không thấy Tạ Cảnh Chi trở về,

Mắt phải của ta không ngừng giật giật, luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Quả nhiên,

Người ta phái đi tìm hắn vội vàng bẩm báo: “Hộ vệ bên cạnh Hầu nói hôm nay gia không về phủ.”

Lúc đó, ta đang rơi vào hồi ức kiếp trước, ngẩn người vẽ lung tung trên giấy.

Nghe vậy, tâm trạng không yên truy hỏi một câu.

Kết quả, thuộc hạ lập tức quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói:

“Hầu gia, hầu gia đang ở Xuân Phong Lâu.”

Tạch!

Bút lông rơi xuống, nhiễm đen làn váy.

Xuân Phong Lâu, là hoa lâu nổi danh ở Thượng Kinh.

Ta cố gắng kiềm chế, bảo mọi người lui ra, không hiểu sau đầu đau như muốn nứt ra.

Trước mắt tối sầm lại, ngất đi.

8.

Ta mơ thấy kiếp trước.

Khi đó, quan hệ giữa ta và Tạ Cảnh Chi vẫn luôn bất hòa, hắn thường xuyên không về phủ.

Trên phố đồn đãi rằng, hắn có hồng nhan tri kỷ, đúng là hoa khôi của Xuân Phong Lâu. Hiện giờ là giáo tập nữ quan, gọi là Diên Vĩ gì đó.

Có điều, ta vốn không ôm bất kì kì mong gì với Tạ Cảnh Chi.

Vậy nên dứt khoát đóng cửa lớn lại, sống cuộc đời thường ngày của mình, cũng chẳng để ý đến hắn có phong lưu ở ngoài, có giữ thể diện cho mình hay không.

Bây giờ nghĩ lại,

Thật ra là ta suy bụng ta ra bụng người, trút hết những ân hận kiếp trước lên hết trên người Tạ Cảnh Chi.

Từ lúc trọng sinh tới nay, ta vẫn trước sau một lòng.

Hôn mê một hồi lâu, khó khăn lắm mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã thấy bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ.

Nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại.

Đúng là Tạ Cảnh Chi.

Thấy ta tỉnh lại, hắn vội lao tới đỡ eo ta ngồi lên giường.

“Vân Nương, nàng cảm thấy khó chịu ở chỗ nào nữa không?”

Sự quan tâm trên khuôn mặt hắn không giống giả vờ chút nào.

Ta bất động thanh sắc tránh khỏi tay hắn, suy yếu nói:

“Thiếp thân đã ổn hơn rồi, để hầu gia lo lắng rồi. Ngài bận rộn công việc, không cần quan tâm đến thiếp thân đâu.”

Bây giờ trong lòng ta rối tinh rối mù, thật sự không có sức đối phó với hắn.

Biểu cảm của Tạ Cảnh Chi chợt sững lại, ánh mắt do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Dặn dò nha hoàn hầu hạ ta cho tốt rồi rời đi.

Xuân Hạnh bưng thuốc, khó hiểu hỏi: “Sao phu nhân lại đuổi Hầu gia đi thế, rõ ràng hôm qua còn thân mật thế cơ mà.”

Ta rũ mắt, giấu cảm xúc phức tạp trong mắt đi.

“Chuyện ta nói ngươi đã làm xong chưa?”

Xuân Hạnh vội gật đầu: “Nô tỳ làm thỏa đáng rồi ạ.”

Dù thấy vẻ muốn nói lại thôi của nàng ấy, ta cũng chỉ xem như không biết.

9.

Sau khi cơ thể dần hồi phục, ta sai người chuẩn bị xe ngựa ra phủ.

Xe ngựa vòng hai vòng trên phố, cuối cùng đi về phía ngoại thành.

Đi khoảng một canh giờ rưỡi, xe ngựa dừng lại trước một ngôi làng.

Xuân Hạnh cẩn thận nhắc nhở: “Phu nhân, tới rồi ạ.”

Lúc này ta mới mở mắt ra, xuyên qua màn xe nhìn ra ngoài.

Xung quanh ngôi làng được cây cối bao quang, cổ xưa an tĩnh, đúng là chỗ rời xa tị thế tĩnh dưỡng tuyệt vời.

Một bóng hình quen thuộc bước ra khỏi tiểu viện, vừa vặn đối diện với ánh mắt ta.

Tống Thời Ngôn thoáng sững sờ, thần sắc dần ngưng trọng.

Hắn ta mời ta vào trong viện, một vị nữ tử có thai mặt mày tròn trịa nở nụ cười đi ra.

“Phu quân, đây là?”

Giọng nói dịu dàng, khiến người ta lập tức có hảo cảm.

Tống Thời Ngôn lộ vẻ xấu hổ, ta vội trả lời trước: “Biểu tẩu ạ, ta là biểu muội của Tống gia. Biết biểu ca ở đây nên ta tới thăm mọi người.”

Nữ tử không hề nghi ngờ, cười nhẹ vào nhà pha trà.

Nàng ta vừa đi, ta liền nhìn về phía Tống Thời Ngôn.

“Đây là nguyên nhân ngươi giả chết sao?”

Ta nghĩ đủ mọi lý do hắn không thể hồi kinh, lại chẳng biết hóa ra là có người trong lòng.

Sau khi Xuân Hạnh bẩm báo hành tung tra được của hắn ta, nói không khiếp sợ là giả.

Xuất thân của nàng ta không tốt, sinh ra ở Dương Châu cằn cỗi, vậy nên hắn ta mới nghĩ ra cách kim thiền thoát xác, chỉ vì muốn được ở cùng người trong lòng.

Tống Thời Ngôn áy náy cúi đầu.

“Vân Nương, là ta có lỗi với nàng.”

Thanh mai trúc mã, bạn thời ấu thơ. Nếu hắn ta chịu nói hết chân tướng với ta thì tốt rồi, ta đây đâu phải nữ tử thích dây dưa.

Nhưng hắn ta cứ một hai chọn cách này, khiến ta trở thành trò cười cho cả Thượng Kinh.

Ta thở dài, vẻ mặt bi thương, bảo Xuân Hạnh lấy một túi ngân lượng ra.

“Cuộc sống bên ngoài không dễ dàng gì, ngươi cầm lấy số bạc này lo toan đi.”

Nói xong, ta làm bộ như đau lòng che mặt, xoay người rời đi.

Tống Thời Ngôn buồn bã gọi một tiếng “Vân Nương”, sau đó liền im bặt.

Ta lại chẳng hề xem nhẹ sự tối tăm trong mắt hắn.

Lên xe ngựa, buông màn xe xuống, vẻ mặt bi thương kia của ta dần biến thành nghiêm trọng.

Xuân Hạnh tức giận không thôi.

“Tống công tử tốt xấu gì cũng là con cháu thế gia, sách vứt hết vào bụng chó rồi hả.”

Ta lại như trút được gánh nặng.

Lúc này đây, ta sẽ nắm giữ vận mệnh vào trong tay mình