Tình Yêu Suốt Đời

Chương 149



Ở đây không có người đàn ông nào, không có cậu chủ Tiêu, không có ông chủ, mà tôi, cũng bị đuổi khỏi Đông Hoàng rồi, có phải chị cho rằng, từ giờ không cần phải giả bộ đáng thương ở trước mặt tôi nữa rồi, bởi vì không ai có thể vạch trần bộ mặt của chị nữa đúng không???”

Giản Đường dừng lại, nhìn về người con gái đang đứng trước mặt mình… không, cô ta vẫn là một đứa bé gái, nhìn đứa bé gái ấy một hồi lâu, đột nhiên, cô bật cười, khác với nụ cười không ra tiếng lần trước, lần này, cô cười to lên, âm thanh đó, khó chịu đến nỗi khiến Trân Mộc Mộc phải bịt chặt tai lại.

“Có gì đáng buồn cười chứ? Bị tôi nhìn thấu mọi thứ rồi đúng không?”

Giản Đường lườm nghiêng về phía Trân Mộc Mộc, lắc lắc đầu, từng câu từng chữ, chậm rãi nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi, cô nên rời đi rồi.”

“Chị đuổi tôi sao? Chị đừng có mơi Chị làm cho cổ họng tôi ra nông nỗi này, bác sĩ nói, phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục, cho dù hồi phục, thì cũng không thể giống như trước kia rồi. Bây giờ chị lại muốn đuổi tôi đi?”

Nghe Trân Mộc Mộc lại nhắc đến cổ họng của cô ta, Giản Đường bỗng thấy cổ họng có chút chua chát… cô trước kia, cũng từng có một cổ họng khỏe mạnh, “Có những chuyện, không có tại sao, cũng không có lí do nào có thể giải thích được. Cổ họng của cô, chỉ là hỏng tạm thời, cô nên cảm thấy may mắn, vì thời gian tổn hại, không phải là vĩnh viễn.”

Cô ấy nói xong câu nói có chút mơ hồ, không cho Trân Mộc Mộc thêm cơ hội nào nữa, hỏi một lần nữa: “Cô thật sự không đi?”

“Chị đừng nghĩ sẽ đuổi được tôi đi”

Giản Đường gật gật đầu, cầm điện thoại lên, gọi cho Tô Mộng: “Chị Mộng, em muốn nhờ chị giúp em chuyển vài lời cho ông chủ, nói là, em muốn thu hồi lại lời cầu xin lúc đầu mà em đã thay Trân Mộc Mộc xin ông chủ cho cô ấy một con đường sống, vì cái này, em băng lòng bỏ ra bất kì mức già nào.”

Trân Mộc Mộc nghe xong, sắc mặt trở nên trằng bệch, “Giản Đường, đừng Điện thoại của Giản Đường vẫn chưa cúp máy, cô ấy nhìn Trân Mộc Mộc, rồi nói với Tô Mộng một câu: “Chị Mộng, đợi một chút.”

Lúc này cô mới nhìn lại Trân Mộc Mộc, chậm rãi nói: “Bây giờ cô đã nghe hiểu lời nói lúc này của tôi rồi sao?”

Trân Mộc Mộc sắc mặt tái mét, căng thẳng nhìn vào chiếc điện thoại trong tay của Giản Đường, cho dù trong mắt cô ta vẫn có chút không can tâm, nhưng vẫn gật gật đầu.

Giản Đường lại nói vào chiếc điện thoại: “Chị Mộng, thật ngại quá, chuyện em vừa nhắc đến, em vẫn chưa nghĩ kĩ, chị tạm thời đừng nói lại với ông chủ nữa nhé.”

Giản Đường nói rất chậm rãi, nhưng Trân Mộc Mộc có muốn cơ hội chen miệng vào, cũng không có, tốc độ nói của Giản Đường vốn không nhanh, nhưng cũng không để người khác ngắt lời: “Trân Mộc Mộc, tôi và cô, chỉ là quan hệ đồng nghiệp và bạn chung phòng, tôi không nợ cô cái gì. Điều này, cô đã từng nghĩ đến chưa? Từ đầu đến cuối, tôi không nợ cô bất cứ thứ gì.

€ó muốn giúp cô hay không, nằm ở sự nguyện ý của bản thân tôi”

Trân Mộc Mộc đột nhiên câm lặng không nói gì. Cô ấy cảm thấy có chút khó chịu, nhưng không có cách nào để phản bác lại Giản Đường.

Cô ấy lại nói: “Từ đầu đến cuối, tôi không nợ cô cái gì. Cô cho rằng tôi muốn thay cô câu xin như thế nào?”

Giản Đường của ngày trước, trong mắt Trân Mộc Mộc, là một người yếu đuối, một người lơ mơ, nhưng cái người lơ mơ ấy thì ra trước giờ đều không hề lơ mơ, mà người yếu đuối cũng vốn không hề yếu đuối.

Trân Mộc Mộc là người có ý kiến với Giản Đường trước, sau đó lại vì Tiêu Hằng mà càng thêm đố ky với Giản Đường, nếu như Giản Đường hoán đổi thành Tô Mộng, trở thành một người phụ nữ xuất sắc, thì lòng đố ky của Trân Mộc Mộc sẽ biến thành lòng ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ và đố ky, luôn là một đường chênh lệch.

Rõ ràng cô ta tốt hơn Giản Đường về mọi mặt, nhưng tại sao Tiêu Hằng lại không để ý đến cô ta, mà chỉ quan tâm đến Giản Đường.

Rõ ràng Giản Đường là người vì tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì, là một kỹ nữ bất tài, mà bản thân lại giữ mình như ngọc, nhưng trong mắt của Tiêu Hằng tại sao chỉ có mỗi mình Giản Đường.

Mà nếu như người này không phải là Giản Đường, mà là một người phụ nữ vô cùng xuất sắc khác… vậy thì, kết quả sẽ hoàn toàn khác nhau.

Sự tầm thường và bần cùng của Giản Đường, trở thành một nguyên tội.

Nhưng, kẻ lơ mơ trong mắt mình vốn không hề lơ mơ, thì ra Giản Đường cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết.

Trân Mộc Mộc Thẩm lặng một hôi… “Nhưng chị vẫn là đạo đức giả, nếu đã không nguyện ý giúp, thì tại sao vẫn làm? Còn không phải là vì ở trước mặt của ông chủ, biểu hiện ra bộ mặt lương thiện của chị sao?”

Giản Đường không giải thích, có nhiều thứ, không cần phải giải thích với một người không hê liên quan: “Đi đi, đừng làm phiền tôi nữa” Vừa nói, vừa đi đến trước mặt của Trân Mộc Mộc, rồi đóng cửa vào.

“Đợi một chút!” Ngoài cửa, bị một lực mạnh đẩy cửa ra, Giản Đường chau mày lại… đây là, vẫn chưa làm loạn đủ đúng không?

“Tôi… nếu chị đã nói như vậy, thì tôi sẽ tin chị đã thay tôi ở trước mặt ông chủ xin tha thứ” Trân Mộc Mộc nhìn Giản Đường: “Nếu chị đã ở trước mặt ông chủ xin ông chủ tha cho tôi một con đường sống, thì tại sao không giúp tôi xin ông chủ tha thứ cho tôi đến cùng chứ?”