Tình Yêu Suốt Đời

Chương 160



Nhưng cô của lúc này, trong mắt của Thẩm Tư Cương, lại xinh đẹp đến kinh ngạc, thậm chí so với Giản Đường của ba năm trước, còn xinh đẹp hơn…

Điều này, cô lại không biết!

“Anh nói đi.”

Cô không sợ đánh mất bất kì thứ gì, bởi vì cô không còn thứ gì để mà mất rồi!

“Tôi muốn…” Thẩm Tư Cương có chút mê loạn, đột nhiên, giọng nói bỗng dừng lại!

Sắc mặt thay đối, lạnh lùng nhìn người phụ nữ ấy: “Cô có thể cho tôi thứ gì?”

Anh từ trước đến giờ đều lí trí, từ trước đến giờ đều điềm tĩnh, trước giờ đều như vậy, sao lại có thể, tùy ý để một người phụ nữ, làm xáo trộn mình chứ.

Lời của ông nội, vẫn còn đọng lại bên tai, ông nội nói, khi một người phụ nữ xuất hiện, mà cô ấy có thể ảnh hưởng đến tậm trạng và quyết định của anh, vậy thì, không được do dự, hãy tận tay giải quyết cô ấy.

Giản Đường chán nản rồi… A Lộc, A Lộc, tôi vẫn vô dụng như vậy.

Tại sao?

“Tại sao vậy? Chủ tịch Thẩm, tôi đối với anh mà nói, đã không còn tác dụng gì rồi. Xin anh rộng lòng giúp đỡ, thả tôi đi, giống như thả ra một con súc vật, đơn giản như vậy, dễ dàng như vậy, tại sao lại không thể bỏ qua cho tôi?”

Cô chán nản, “Nếu như anh hận tôi, tôi cũng đã ngồi ba năm tù rồi, tôi cũng đã không còn gì rôi, anh giữ lại tôi, còn có tác dụng gì chứ?”

Thẩm Tu Cấn cười nhẹ một tiếng: “Giản Đường, ba năm rất nhiều sao? Ba năm, và một mạng người, cái nào rẻ túng hơn? Tôi đương nhiên phải giữ lại cô, giữ lại cô, hành hạ từ từ, cho đến khi cô trả sạch nợ cho mạng người đó thì thôi.

Cho dù tôi bằng lòng thả cô đi, cô có từng nghĩ rằng, ông chủ nhà Hạ tuổi tác đã lớn như vậy, nhưng chỉ có một người thân duy nhất là Vi Minh không?

Nếu như dễ dàng thả cô đi như thế, tôi phải đối mặt thế nào với nhà họ Hạ đây?”

Giản Đường không nói gì, cúi thấp đầu xuống, Thẩm Tư Cương chau mày lại, vẻ đẹp tuyệt vọng trên người cô lúc nãy, hiển hách nhất thời, biến mất không để lại dấu vết gì, lại trở về thành người phụ nữ sợ hãi rụt rè mà khiến anh cảm thấy khó chịu đó.

“Chủ tịch Thẩm”, vào lúc Thẩm Tư Cương chìa tay ra hướng về phía cô, Giản Đường bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Chủ tịch Thẩm, anh đã từng nói, chỉ cân trong vòng một tháng, tôi cho đủ số tiền 17 tỉ đó vào trong cái thẻ, thì anh sẽ không quan tâm đến việc tôi rời đi hay ở lại nữa.

Chủ tịch Thẩm, anh là người cầm quyền của nhà họ Thẩm ở thành phố S, anh nói chuyện một lời nói một gói vàng, nên sẽ không nuốt lời, đúng chứ?”

Bất luận thế nào, cô ấy cũng phải thử một lần… Nếu không thì, thật sự phải nợ A Lộc đến tận kiếp sau rồi.

Người con gái đó nói, cô ấy chưa từng đến Nhĩ Hải, cô ấy muôn mở một nhà nghỉ bên bờ của Nhĩ Hải… Sau đó, liên nhắm chặt mắt, không mở mắt ra lần nào nữa.

Giản Đường đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Tư Cương, đang chờ đợi Thẩm Tư Cương đưa ra quyết định.

Nhưng Thẩm Tư Cương lúc này, trong lòng lại nổi lên cơn tức giận… lòng quyết tâm muốn rời xa mình của người phụ nữ này, lại mãnh liệt như vậy!

Trong lòng nổi dậy một ngọn lửa không tên, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Đương nhiên. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, kì hạn một tháng đó, không còn bao lâu là đến rồi.”

Anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa ở chỗ Tô Mộng, anh ấy không tin, người phụ nữ này, còn có thể kiếm đủ 17 tỉ ở đâu nữa.

Đừng nói là 17 tỉ, kể cả có là 1 triệu 7, từ ngày hôm nay trở đi, cũng không có một phần dành cho cô.

Nghe thấy thế, Giản Đường liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhất cử nhất động của cô, dù là một cử động nhỏ, cũng đều bị người đàn ông đó cho vào tầm mắt.

Đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của Thẩm Tư Cương, lộ ra sự mỉa mai…

Anh giơ đôi chân thon dài lên, đi một vòng rồi ngồi lên chiếc sô pha, cầm lên quyển báo kinh tế ở trên bàn, lúc ngồi xuống, lạnh lùng nói một câu đuổi khách: “Bi ra ngoài.”

Giản Đường cũng không muốn ở lại đây nữa.