Tình Yêu Suốt Đời

Chương 182



Giản Đường nhìn vào Tô Mộng, hơi hơi lùi về phía sau, ánh mắt lúc này tràn đầy sự thất vọng.

Trong lòng cô hồi hộp: “Hạ Vũ! Tôi quỳ!” Giọng nói thô ráp của cô, như lấy hết công sức, để gào thét lên: “Tôi sẽ quỳ!”

Xương bánh chè của Giản Đường cong lại, để chuẩn bị quỳ xuống.

“Đợi một chút”, giọng nói của Hạ Vũ cất lên, kèm theo âm thanh “loang choang”, cốc rượu trong tay của Hạ Vũ, rơi vỡ xuống đất, vỡ thành những mảnh thủy tinh nhỏ, Hạ Vũ đắc ý nói: “Bây giờ có thể quỳ rồi”

Trên sô pha, Á Côn đang gọi điện thoại, nói vào trong điện thoại cái gì đó, sau đó gọi Giản Đường: “Này, Giản Đường, cô đoán xem, tôi vừa gọi điện thoại cho ai?” Á Côn cười ác ý, ánh mắt sáng lên: “Anh trai cô, cô đoán xem anh cô nói cái gì?

Anh ấy nói, nhà họ Giản không có người như cô.

Haha, Giản Đường, cô thật đáng thương. Giết chết người bạn thân nhất của mình, thì đợi lợi ích gì? Vi Minh phải vô cùng xui xẻo, mới có thể trở thành bạn thân của cô!”

Á Côn nói xong lời này, ánh mắt có chút phẫn nộ, ánh mắt đó nhìn vào đôi mắt của Giản Đường, như muốn ăn tươi nuốt sống Giản Đường!

Giản Đường cúi đầu xuống, người ngoài không nhìn thấy tâm trạng của cô.

Cô cũng không phản bác lại, cô biết, Á Côn thích Hạ Vi Minh… Cô không giải thích, trong miệng âm thâm tự chế giêu mình: Ai cũng không tin cô, thì giải thích có tác dụng gì!

Mà trong sâu thẳm trái tim, vẫn cứ vì câu nói của Giản Mạch Bạch, mà cảm thấy vô cùng đau lòng.

Giản Đường cười nhẹ một tiếng, cũng không biết là đang cười bản thân, hay đang cười Á Côn, hay là cười Giản Mạch Bạch, trên miệng cô hé ra nụ cười, rôi chậm rãi cong xương bánh chè lại.

Tô Mộng hét lên: “Giản Đường, đừng!”

“Bịch!”

Âm thanh của đầu gối đập xuống dưới đất, Giản Đường quỳ thẳng xuống, những mảnh thuỷ tỉnh vỡ vụn, đâm vào trong đầu gỗi của cô, không phải cô không đau, rồi lại ngẩng đầu nói với Hạ Vũ: “Anh thả chị Mộng ra!”

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộng trợn to lên.

Hạ Vũ nhìn thấy tình cảnh này, đột nhiên bật cười: “Hahahaha… Giản Đường tự tin cao ngạo nhất của thành phố S à! Hahaha… cô ta quỳ xuống rồi! Hahahahaha… Giản Đường, cô cũng có ngày hôm nay sao? Cô có còn nhớ, lúc đó tôi bỏ công sức ra để theo đuổi cô như vậy, một câu nói nhẹ nhàng ‘Anh không xứng với tôi của cô, đã xua đuổi tôi, từ đó khiến tôi trở thành trò cười của thành phố S không!”

Anh nhìn Giản Đường, ánh mắt có chút vui sướng khi được báo thù: “Giản Đường, Giản Đông, Giản Đường! Cô đã từng nghĩ cô sẽ có ngày hôm nay chưa? Cô đã từng nghĩ, gieo nhân nào thì sẽ gặp quả đấy chưa!”

Anh cầm tờ phiếu trên bàn lên, lùi vê phía sau 4-5 bước, đung đưa tờ phiếu ở trên tay: “Muốn lấy tiền? Cô bò đến đây, tiền, đều ở đây này”, anh chìa tay ra chỉ xuống háng của mình: “Cô bò qua đây, thì 1 tỉ 7, sẽ là của cô, tôi nói lời giữ lời, thế nào?”

Năm đó, một câu nói “Anh không xứng với tôi”

của Giản Đường đã làm anh ấy mất mặt, hôm nay Hạ Vũ lại lấy 1 tỉ 7 ra để làm Giản Đường mất mặt.

“Giản Đường, đừng!” Tô Mộng hối hận, cô thực sự đã hối hận rồi.

Giản Đường giơ mắt, nhìn vào tờ phiếu đang nằm trong tay của Hạ Vũ, bên tai là giọng nói của Tô Mộng.

Ánh mắt có chút bất ổn, đột nhiên, cô ấy châm chậm xoay đầu, nhìn về phía của Tô Mộng.

Tô Mộng hít thở hỗn loạn, hai con mắt co lại!

Giản Đường xoay đầu nhìn Tô Mộng… Em xin lỗi, em có con đường riêng của em, em vẫn còn nhiều chuyện vẫn chưa làm, em phải thoát khỏi sự giày vò của người đó.

Giản Đường hít một hơi sâu, rồi nhắm mắt lại…

Có là gì khó khăn đâu chứ, dù gì cũng không phải lân đầu tiên quỳ, dù gì… sớm đã không còn gì rồi.

Là ai, thì có gì khác biệt?

Haha…

Lại là hai âm thanh cốc rượu rơi xuống đất, trách móc: “Cậu chủ Hạ, có thù sâu oán nặng gì, mà phải bỉ ổi như thế này!”

“Bốp!” Hạ Vũ lại ra tay đánh Tô Mộng, trái tim của Giản Đường co giật lại, lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Đừng động vào chị ấy!”