Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 3: Tự tay vào bếp



Nửa đêm Sở An Nhiên mơ hồ tỉnh dậy, tối qua cô không ăn gì nên bụng đói âm ỉ. Chỉ đành bất lực thở dài, suy nghĩ một hồi lâu mới lấy can đảm bước ra khỏi phòng xuống căn bếp.

Căn nhà tối đen như mực, chỉ biết đưa tay ra dò đường đi. May là có ánh trăng chiếu sáng rọi vào thông qua cửa sổ, cuối cùng cũng đến bếp nhưng lục lọi mãi lại không tìm thấy đồ ăn.

- Ăn không chừa lại miếng nào luôn sao? Các người không nghĩ cho những người chưa được ăn à, thật là...

Sở An Nhiên xoa xoa cái bụng đói của mình, bĩu môi rồi từng bước trở về phòng. Đột nhiên có bóng người lướt qua tại phòng khách khiến cô giật mình. Cả người cúi thấp xuống, núp sau chiếc ghế sofa nghe động tĩnh.

Bóng người ấy không phải ma, mà là Phó Nghị Đình chồng sắp cưới của cô. Dường như anh không còn tỉnh táo lắm, mùi rượu nồng nàn xộc thẳng vào mũi khiến cô ngồi gần đó cũng cảm thấy khó chịu.

- Anh ta uống rượu sao? Mùi nồng thế này chắc say khướt rồi, không phát hiện ra mình đâu nhỉ.

Sở An Nhiên chống hai tay hai chân xuống đất, cố gắng bò qua để đến gần cầu thang nhưng đèn trong phòng khách đột nhiên bật sáng. Trong lòng thầm chửi thề.

" Tên khốn nào dám mở đèn lên vậy? Có tin bà đây cho ăn dép vào mặt không hả..."

- Em đang làm gì ở đây vậy?

Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau làm cô giật nảy người, khuôn mặt cô xấu hổ không biết che đi đâu nữa. Chỉ có thể đứng dậy rồi giả vờ như không hay biết...

- Tôi... tôi không ngủ được. Nên... nên muốn ra ngoài hóng gió một lát. Anh đi đâu về vậy?

Phó Nghị Đình nhìn cô, vẻ đượm buồn hiện rõ ngay trong ánh mắt, sự si tình của anh càng ngày càng nhiều. Người đàn ông này dần mê mẩn cô đến nỗi chỉ muốn cô gái ấy là của riêng mình, muốn trói chặt vòng tay cô ở bên cạnh.

Đúng là người tính không bằng trời tính, bụng dạ lại không thuận với lời nói. Lúc này lại kêu lên như vả vào mặt cô vậy, cũng không biết phải giải thích thế nào. Chỉ cười cho qua chuyện...

- Đói rồi phải không? Tôi nấu cho em...

Anh quay lưng bước về phía phòng bếp, trong bước đi còn kết hợp xoắn tay áo đầy nam tính. Sở An Nhiên không muốn nợ anh bất cứ thứ gì cho dù là những điều nhỏ nhặt nhất, chỉ muốn ngày mai rời khỏi đây một cách thanh thản không áy náy gì.

- Không cần đâu, tôi đi ngủ là xong mà. Không cần phải phiền anh như thế đâu?

- Ăn cơm chiên hay mì xào, trong bếp chỉ còn hai nguyên liệu ấy thôi.

Anh không bận tâm tới những lời cô nói, liên tục hỏi và muốn Sở An Nhiên làm theo ý mình. Mà "ý" của anh thì luôn là điều tốt đẹp đối với cô.

Thật sự Sở An Nhiên không muốn làm phiền đến anh, không biết anh đã từng tự tay vào bếp hay chưa, nếu mình là người đầu tiên khiến anh phải bắt buộc nấu ăn, cảm giác như mình là sự phiền phức của anh ấy.

- Tôi... tôi ăn gì cũng được.

Anh biết cô thích ăn mì, đặc biệt là mì xào. Trước đây Phó Nghị Đình đã từng làm cho cô rất nhiều lần, thậm chí khi đi ăn ở quán cô nói mì xào của họ không ngon bằng anh nấu.

Một gói mì được chế biến kĩ càng tỉ mỉ, một lát đã xong ngay. Phó Nghị Đình bưng đĩa mì xào ra trước mắt, mùi thơm phức khiến cô không thể kiềm chế nổi.

- Tôi dành cả tâm tình vào trong đó đấy, mong em thích.

Cô nhìn anh có chút ngại ngùng, là vì cái bụng cô đói chứ cô không hề đói. Người ta đã nói dành cả tâm tình vào đây thì sao mình có thể từ chối.

Miếng mì xào bỏ vào miệng, mùi thơm giữa hành lá, cà chua và ớt hòa quyện lại làm cô mê mẩn. Phó Nghị Đình như nhìn thấy cô của 9 năm trước, lúc ấy cả hai là học sinh đang trong mối quan hệ hẹn hò. Lần đầu tiên Sở An Nhiên ăn mì xào mà anh nấu cảm giác giống như bây giờ.

- Trước giờ tôi chưa từng ăn mì xào ngon nào đến vậy, mùi thơm và hương vị hòa quyện với nhau. Đỉnh thật đấy, anh nên đi làm đầu bếp đi, có khi nổi tiếng hơn bây giờ đấy.

Phó Nghị Đình mỉm cười nhìn người con gái ấy, lời nói này như in sâu vào tâm trí của anh vì trước đây cô cũng từng nói như thế.

- [ Trước giờ tớ chưa từng ăn mì xào nào ngon đến vậy, mùi thơm ba hương vị hòa quyện với nhau. Đỉnh thật đấy, cậu nên đi làm đầu bếp đi, có khi nổi tiếng hơn là học bá đấy.]

- Sao anh cứ nhìn tôi vậy? Tôi xinh tới như vậy sao?

Phó Nghị Đình khẽ nhếch môi rồi lắc đầu.

- Lại tự luyến rồi.

Sở An Nhiên bất giác đơ người, cô nhìn thẳng vào mắt anh cố gắng dò hỏi.

- Lại tự luyến rồi? Rõ ràng là anh quen biết tôi trước đó mà. Đúng không?

Phó Nghị Đình đang xao xuyến nhìn cô, khi thấy cô nghi ngờ ánh mắt anh liền đảo qua chỗ khác muốn né tránh.

- Anh trả lời tôi đi. Phó Nghị Đình.

- Em nên cảm thấy vui vì đã quên đi tất cả mọi thứ. Ăn xong cứ để bát ở đấy, đi ngủ nhớ đắp chăn vào.

Nói những điều cần nói, anh rời khỏi ghế không muốn nói chuyện với cô. Sợ rằng nếu càng ở đây lâu chắc chắn mình sẽ bị cô mê hoặc mà nói ra hết tất cả. Đó là suy nghĩ trong đầu, thực chất hành động vừa rồi là đang trốn chạy.

Sở An Nhiên nắm lấy cánh tay anh, nghiêm túc hỏi người đang giữ đáp án về cuộc đời mình.

- Tại sao anh lại biết tôi đã quên, những lời nói của anh chứng tỏ anh biết rất nhiều về tôi. Tôi không cần biết anh có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ muốn biết trong mắt tôi anh là người như thế nào, có quan trọng hay không? Tôi sợ đánh mất đi một người quan trọng đối với tôi. Làm ơn đi, coi như tôi cầu xin anh.

Phó Nghị Đình nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng chỉ toàn là xương vì quá gầy, ánh mắt vẫn đượm buồn như trước.

- Từ nay đừng tùy tiện nói ra lời cầu xin như thế, là người với người không ai cao ai thấp, và cũng không ai có quyền đồng ý lời cầu xin ấy đâu. Vậy nên em đừng nói ra, tôi sẽ phát điên lên vì em mất.

Bóng lưng anh đưa về phía cô, cả người như tỏa ra sát khí cực mạnh, sự lạnh lẽo này dường như chỉ mình cô mới có thể cảm nhận vì cô chính là người tạo ra nó.

Bây giờ não cô như muốn rối tung lên, đi thì không được ở lại cũng không xong. Ngày mai nếu cả hai đăng kí kết hôn có lẽ cuộc đời cô và tương lai sáng lạng bị dập tắt bởi một người đàn ông.

👍⬅⬅⬅