Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 5: Trừng trị



Phó Nghị Đình liếc mắt về phía Sở An Nhiên, thấy cô sợ hãi tới nỗi đổ mồ hôi trong lòng anh liền tự trách. Bộ dáng nhếch nhác của cô trông vô cùng thảm hại, không phải cố gắng để thoát khỏi hộp đêm chắc cô đã ngất xỉu ngay tại đây rồi.

Ông ta càng lúc càng làm lớn chuyện, không chĩa súng vào mọi người mà lại chĩa vào Sở An Nhiên. Hắn chỉ đang đe dọa không có gan lớn tới mức phải giết người vì hắn là người đàn ông chuyên núp dưới váy mẹ.

- Mày mà bước thêm một bước nữa là tao nổ súng ngay đấy.

Đến bây giờ, cả đám đông đang chống lại ông ta nhưng ông chỉ xem trời bằng vung không coi ai ra gì. Chưa biết được nguy hiểm đang rình rập trước mắt, vẫn cố gắng đe dọa Phó Nghị Đình.

- Một người như anh Phó Nghị Đình mà anh cũng dám đe dọa, ông chủ của chúng tôi không có thời gian để đôi co với ông. Tốt nhất nên thả người nếu không bàn tay mà ông chạm vào người cô Sở sẽ lìa khỏi cánh tay đấy.

Chu Thiệu cánh tay đắc lực của anh đứng lên đe dọa ngược lại hắn, không chỉ là đe dọa mà là nói được sẽ làm được. Người của Phó gia trước giờ là như thế.

Biết người đàn ông cơ thể cao ráo như chúa hổ sơn lâm chính là người có địa vị cao nhất thành phố, lúc này cả người hắn run lên lẩy bẩy không có điểm dừng.

- Phó... Phó Nghị Đình? Ông chủ là Phó Nghị Đình.

Chu Thiệu đưa mắt ra hiệu cho Sở An Nhiên, cô thuận theo bản năng đẩy ông ta ra nhưng giày cao gót lại bị gãy khiến cô ngã xuống đất.

Chu Thiệu chạy đến nhưng người đàn ông ấy đã nhanh tay hơn nổ súng bắn vào cánh tay của anh Thiệu, không còn cách nào khác chỉ lùi về sau.

- Đưa Sở An Nhiên về trước đi.

Làm việc cả ngày gặp thêm chuyện phiền phức thế này khiến cô mệt mỏi không đứng vững. Nhờ Chu Thiệu giúp đỡ cô mới bước đi mấy bước rời khỏi đó, lúc đi còn ngoảnh đầu nhìn bóng lưng của Phó Nghị Đình, nghĩ rằng anh không thể thắng lại hắn nên rất lo lắng.

Sau khi Chu Thiệu và Sở An Nhiên rời đi, Phó Nghị Đình sắc mặt không tốt nhìn vào người đàn ông hơn 30 tuổi đang ngạo mạn trước mắt.

- Tôi cho anh một cơ hội nữa, bỏ súng xuống.

Hắn ta rất cố chấp, mặc dù rất sợ nhưng vẫn chĩa súng vào người Phó Nghị Đình.

- Đừng cho anh ta cơ hội, người không quan trọng sống chết thì tốt nhất là thực hiện tâm nguyện của họ.

Thuần Nghi buông lời lẽ sắc bén như lưỡi dao cắm thẳng vào tim của hắn. Ánh mắt vừa sợ hãi vừa lì lợm nhìn thẳng vào Phó Nghị Đình, không chờ đợi thêm anh liền dùng vài động tác ngay lập tức đã cướp súng khỏi tay hắn.

Anh không chần chừ mà chĩa vào ngay não của người đàn ông đã đụng đến vợ anh. Mọi người ở đó đều cúi người sợ hãi, một số cô gái còn hét toáng lên. Ông ta không phải là người khiến họ sợ, người đánh trúng tâm lý họ chính là Phó Nghị Đình.

- Bàn tay nào của mày đã chạm vào người của cô ấy vậy?

Giọng nói và ánh mắt của Phó Nghị Đình như một con sói, muốn ăn tươi nuốt sống người trước mắt vậy.

Anh đẩy ngã hắn ta xuống rồi dùng bàn chân dẫm thật mạnh vào cổ tay, nòng súng chạm ngay lòng bàn tay, anh đang chờ câu trả lời từ người đàn ông này. Tuy nhiên hắn ta đã sợ tới nỗi sắp tè ra quần, chỉ biết van xin tha thứ.

- Tôi... tôi biết lỗi rồi, tôi biết tôi sai rồi. Anh Phó, tôi... tôi biết bản thân ngu ngốc nên đã đụng nhầm người. Tôi thành thật xin lỗi, hãy tha cho tôi đi mà. Anh Phó, làm ơn tha cho tôi.

Nước mắt hắn rơi ra ngoài trông đáng thương làm sao, nhưng chỉ vào giọt nước mắt cá sấu này còn khiến anh tức giận hơn là nguôi giận.

- Lúc đầu tôi đã cảnh cáo anh thế nào? Thả người phụ nữ của tôi ra kia mà, những lời mà Phó Nghị Đình tôi nói anh có để trong đầu đâu.

Anh nghiêng nghiêng cổ, vài tiếng rắc từ trong xương truyền ra bên ngoài rất đã tai. Hai mắt Phó Nghị Đình nhắm nghiền lại xem như đây là cơ hội cuối cùng anh cho hắn.

" BẰNG..."

- aaaaaa....

Tiếng của hắn thất thanh kêu lên trong đau đớn, viên đạn nằm gọn trong lòng bàn tay, quả nhiên ngay cả ông trời cũng không cho ông ta may mắn. Những điều này không phải là xui xẻo mà là tự làm tự chịu.

Phó Nghị Đình thành thạo từng động tác tháo từng viên đạn ra rồi đưa nó cho vệ sĩ của mình.

- Những thứ như thế này nên để cho người biết dùng sẽ dùng, còn người như anh dùng nó có khi nó sẽ tự hủy hoại mình đấy.

Anh quay người đi khẽ kéo lại cổ áo rồi bước ra khỏi đó, hộp đêm cứ như thế diễn ra với sự chỉ dẫn của Thuần Nghi. Cô rất giỏi việc sắp xếp chuyện này chuyện kia, giải quyết bấy nhiêu đây không thành vấn đề.

👍⬅⬅⬅⬅