Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 52: Gặp lại bố sở



Thuần Nghi đưa Vũ An Nhiên về đến nhà, không muốn gặp mặt bố mẹ cô vì biết họ vốn không thích người nhà của con rể cũ từ một khoảng thời gian trước.

Vũ An Nhiên vào đến nhà, cô chào hỏi bố mẹ một lát liền đi lên phòng, nằm ưỡn lên chiếc giường ấm áp, cảm xúc đột nhiên lại bộc phát khiến cô rơi nước mắt. Ngay cả chính bản thân Vũ An Nhiên cũng không hiểu vì sao?

Cô ngồi dậy, lau đi nước mắt, có lẽ sự rời đi của Phó Nghị Đình khiến cô không thể nguôi ngoai. Một khoảng nào đó sẽ quên nhưng trong tâm trí và cảm xúc luôn lưu giữ, một lúc nào đó lại gợi về khiến cô vô cùng cảm động.

- Mình đâu có nghĩ tới anh ấy... Không được, Vũ An Nhiên mình phải quyết tâm, phải quyết tâm quên đi người đàn ông ấy.

Vũ An Nhiên đứng dậy, cô muốn sửa lại căn phòng, tất cả mọi thứ liên quan đến Phó Nghị Đình đều vứt đi hết. Cho dù những thứ đắt tiền hay rẻ tiền đều bị cô quẳng đi không một luyến tiếc nào.

Nghe tiếng động trên phòng con gái, bố mẹ con không khỏi lo lắng, sợ cô sẽ giống những cô gái thất tình rồi lại đi nghĩ quẩn làm chuyện không hay.

Ông bà Vũ vội chạy lên, không ngờ chỉ mới sáu năm không gặp, từ một tiểu thư chân yếu tay mềm lại có sức khỏe mạnh đến thế, có thể dịch chuyển cả một tủ quần áo to hơn cơ thể người.

- Con... con đang làm gì vậy?

Họ trợn tròn mắt, đây đâu còn là tiểu thư ngọc ngà cành vàng lá ngọc nữa. Đây là thiếu nữ lực điền thì đúng hơn...

- Dạ??? À... con đang sửa lại phòng một chút, con cảm thấy không thích kiểu thiết kế này cho lắm. Con muốn đổi nội thất ạ...

- Vậy thì để mẹ bảo với quản gia thu dọn giúp con.

- Việc đơn giản mà mẹ, con làm được, sáu năm qua cũng là khoảng thời gian con rèn luyện sức khỏe, cũng tự làm được chút việc nặng. Mà đồng lộn xộn nào để lát con dọn cho, không cần tới giúp việc đâu.

Mẹ của cô nhìn đống lộn xộn trên sàn nhà, khuôn mặt nhăn nhó lại xuất hiện.

- Thật là chẳng khác chút nào, hồi nhỏ mày cũng từng tự bày đồ chơi ra rồi tự dọn, lớn lên cũng như thế.

Ông Vũ lặng lẽ đi xuống, không nói gì bởi trước đây tính cách ông vẫn im lặng như vậy. Không thích nói nhiều, chỉ những lúc cần thiết mới nói.

Hai mẹ con quá quen với tính cách của ông nên chẳng lấy làm lạ.

- Mẹ, con có chuyện muốn nói.

- Chuyện gì vậy?

Vũ An Nhiên khép nép kéo bà ấy ngồi lên giường, khuôn mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

- Con muốn... con muốn... muốn.

Cô ngập ngừng ấp úng, giống như một thiếu nữ e thẹn sắp tỏ tình vậy. Bà Vũ cảm thấy khó hiểu trước biểu cảm này, bà nhăn mày lại...

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao phải ấp úng thế kia...

- Con muốn quyên góp một chút đồ từ thiện cho một số người nghèo ở thành phố, trước đây con từng ăn nhờ ở đậu một gia đình nông dân cho nên rất hiểu cảm giác nghèo khổ thiếu thốn của họ. Mẹ... chúng ta giúp họ một chút, có được không?

- Tưởng gì, chuyện đó có gì mà không nói được. Người nghèo ở thành phố này rất nhiều mà người giàu cũng không ít, muốn giúp thì gia đình mình sẽ giúp. Từ lâu bố mẹ cũng từng có ý định làm từ thiện nhưng một số người lợi dụng để trục lợi, không thể đem tiền cho không họ mà không có bất cứ lý do nào được.

Biểu cảm trên khuôn mặt của bà trở nên bất lực hơn bao giờ hết, nhiều lúc nghĩ lại những việc làm tốt của mình ở trước kia, bao nhiêu công sức khó khăn lại cho đi với những người khá giả.

Bà chỉ khuyên nên tránh những loại người đó và điều tra thật kĩ, nhưng chưa từng khuyên con gái rằng phải từ bỏ việc từ thiện.

Ngày hôm sau Vũ An Nhiên một mình dùng tiền của mình mua cơm hộp cho những người nghèo trong thành phố. Mỗi lần trao đi cô lại cảm thấy trong lòng càng lúc càng nhẹ, sự nặng trĩu không còn trên đôi vai gầy ấy nữa.

Cô cùng người giúp việc trong nhà đi đến một công viên, nơi đây dường như hội tụ những người nghèo khổ hay ăn xin ăn mày sống chui sống lủi. Cả hai phải chia nhau đi phát cơm, vừa đi qua một bụi cây thấy nó rung rinh đến lạ.

- Cái gì mà rung lắc dữ vậy.

Vũ An Nhiên tò mò đi đến, đằng sau là bóng dáng của một người đàn ông trung niên nhưng trông có vẻ khá săn chắc. Ông ta cúi gằm mặt, đầu đội một cái nón rách tả tơi chẳng ra người ngợm gì.

- Xin chào, tôi có một phần cơm, chú ăn cho đỡ đói nha.

Lúc cô quay đi, người đàn ông đó lại nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt hận thù tràn ngập đỏ ửng trên khóe mắt, trông như con quỷ vậy.

Một bàn tay hắn ta đã giấu phía sau để cô không thể thấy. Không nói không rằng, một mũi tiêm tiêm thẳng vào cánh tay của cô. Thân là con gái chân yếu mềm không thể chống cự nổi một người mạnh mẽ như Chu Thái Thi.

- Aaaa.... Ông làm cái gì vậy? Ông vừa tiêm cái gì vào cho tôi.

Chu Thái Thi vùng dậy chạy khỏi vùng quan sát của cô, cơ thể cường tráng và lực lưỡng của hắn khiến cô có chút nghi ngờ. Là loại người mà mẹ cô từng nói, ngay cả hộp cơm cũng không cầm theo để ăn.

Nhìn vào vết thương nhỏ bị chảy máu do bị kim tiêm đâm phải, cô chỉ cố nhịn đau. Mặc nhiều áo tiếp tục cuộc hành trình của mình...

Hộp cơm vừa đưa cho người đàn ông lúc nãy đã bị rơi ra tung tóe, chính vì hành động va đạp mạnh của gã kia. Tuy tiếc nhưng đành phải rời đi, đâu thể để người khác ăn cơm bẩn.

Vừa rời được mấy bước, cô lại nghe tiếng sột soạt từ phía sau. Quay lại nhìn, một ông chú đã ăn bốc miếng cơm rơi vãi ấy.

- Chú, chú làm gì vậy? Con cho chú phần khác nhé.

- Cơm ngon mà đổ thế này thì uống lắm.

Vũ An Nhiên cố gắng ngăn cản vẫn vô ích, ông ấy đã quá đói thì bất chấp cho dù là sĩ diện thì bụng cũng phải no.

- Chú, con cho chú hai phần... Chú ngưng lại đi.

Ông chú đầu đội một cái nón lá đã rách, dáng vẻ cúi thấp khiến cô không thể nhìn rõ mặt.

Ánh mắt Vũ An Nhiên vô tình nhìn trúng chiếc vòng đan bằng len nhỏ nhỏ ở cổ tay ông chú. Cái vòng này rất giống với cái vòng mà bố Sở đã tự làm cho cô, tính đến giờ cô vẫn nhớ cách làm cái vòng len huyền thoại.

- Chú... Cái này chú cho con mượn được không?

Ông ấy vội ngừng ăn, dùng vào áo che kín chiếc vòng tay lại.

Không thể chờ đợi hay nhẫn nhịn gì thêm, Vũ An Nhiên mở chiếc nón ra, khuôn mặt này khiến cô sốc không thể tin nổi.

Người đàn ông mà cô từng cho là vĩ đại nhất thế gian trong mấy năm về trước. Bây giờ lại trở thành kẻ ăn xin đầu đường xó chợ...

Đôi bàn tay Vũ An Nhiên run lên lẩy bẩy, tim đập mạnh không thể kiểm soát, có thể làm cô suýt ngất đến nơi.

- Bố...

👍⬅⬅⬅