Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 54: Bảo vệ trong âm thầm



Thuần Nghi vô tình xem camera trước cửa ra vào hộp đêm, thấy Vũ An Nhiên cùng bảo vệ của mình xảy ra xích mích, không suy nghĩ nhiều cô lấy điện thoại gọi cho bảo vệ.

Cuối cùng bọn họ không làm khó làm dễ mà cho cô vào trong.

Trước đây cô là vũ công nhảy cho đám thiếu gia công tử tài phiệt xem để thỏa mãn, nghĩ lại chỉ cảm thấy ghê tởm bản thân. Cũng may lúc đó trang phục mà Thuần Nghi đưa cho mình không quá hở bạo, trông rất kín đáo nhưng cũng vô cùng quyến rũ.

Chỉ 5 phút cô đã uống hơn nửa chai rượu, thú thật tâm trạng hôm nay của Vũ An Nhiên vô cùng tệ.

- Chị Nhiên, uống ít thôi... không tốt cho sức khỏe đâu.

Thuần Nghi từ từ bước đến, trên cơ thể là vô số trang sức sang trọng không quá lố lăng, dáng vẻ bà chủ này lâu lắm cô mới thấy.

- Lâu lâu mới có hứng thú uống rượu, hôm nay ngoại lệ một bữa, tối nay hai chị em mình không say không về.

- Nếu chị muốn thì em chiều.

Cả hai thoáng chốc đã dễ dàng hòa nhập vào bầu không khí này, tuy đây là nơi thường dẫn đến sự quen biết giữa nam và nữ nhưng lại rất thoải mái với những người thích sự ồn ào náo nhiệt.

Thuần Nghi và Vũ An Nhiên cùng nhau uống rượu cùng nhau nhảy nhót, dựa vào nhan sắc trời ban đã cặp kè với mấy gã đàn ông to cao vạm vỡ tuy nhiên đó cũng chỉ là xã giao bình thường.

Trong tiếng nhạc xập xình, đầu óc của hai vũ nữ dường như mê man không biết trời đất gì. Cả hai quá say nên gục lên bàn, ngay lập tức người đàn ông bàn đối diện dở trò biến thái, đi đến muốn chạm tay vào mông của Vũ An Nhiên.

Chưa kịp chạm, chỉ cách nhau trong gang tấc, bàn tay của một người đàn ông kì lạ khác ngăn lại.

- Đừng làm chuyện mất mặt như vậy, ra dáng thiếu gia một chút. Bẩn lắm...

Hắn ta tỏ vẻ tức giận, chỉ hầm hừ rồi rời đi. Người đàn ông kì quái mặc bộ đồ đen che kín người lại chính là Phó Nghị Đình, người đi bên cạnh là Chu Thiệu.

- Tôi thực sự ám ảnh với cô Phó luôn đấy, lần say trước tôi đưa về nhà không chịu ngủ, quậy banh nóc, lần này...

- Cậu chịu khó một chút, tôi sẽ tăng lương cho cậu.

- Không, không... tôi chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu. Không cần phải tăng lương...

- Đưa cô ấy về.

Phó Nghị Đình bế cô lên, cách ẵm kiểu công chúa này rất hợp với họ, vô cùng đẹp mắt lại không kém phần quyến rũ.

Riêng Chu Thiệu, anh cố thử làm giống Phó Nghị Đình nhưng không thành công. Khuôn mặt nhăn nheo như ông già gãi gãi đầu.

- Sao cô ấy lại nặng đến như vậy chứ? Ngay cả cái dạ dày tôi đã đựng mấy lít rượu rồi.

Không nói nhiều, Chu Thiệu vác hẳn cô lên vai như bao tải, cùng Phó Nghị Đình bước ra khỏi hộp đêm.

Anh đưa Vũ An Nhiên về đến nhà bố mẹ ruột của cô ấy, Chu Thiệu tận tay chở Thuần Nghi về nhà riêng. Hai người đi hai hướng nhưng cùng chung một việc.

Phó Nghị Đình không nỡ để cô nằm bất tỉnh trên đất, anh khẽ thức cô dậy, đôi mắt Vũ An Nhiên mờ mờ mở ra, mọi thứ vô cùng hư ảo.

- Anh là ai? Tại sao lại đụng vào người tôi...

- Tôi là tài xế taxi đưa cô về.

Phó Nghị Đình bấm chuông cửa sau đó ngồi vào xe bịt kín mặt. Quản gia trong nhà chạy ra chỉ thấy một mình Vũ An Nhiên đứng bên cạnh một chiếc xe bốn bánh.

- Cô chủ, sao lại say khướt thế này. Cậu trong xe là ai vậy...

Anh giả làm tài xế, chỉ dặn dò qua loa rồi rời đi.

- Tôi là tài xế taxi, cô gái đó lúc nãy đã trả tiền cho tôi rồi.

Chiếc xe Phó Nghị Đình phóng đi nhanh như một cơn gió, tuy có hơi nghi ngờ nhưng bà quản gia lại không mấy để tâm.

- Cô chủ, chúng ta vào nhà thôi.

- Bà là ai? Bà là thần thánh phương nào.

- Thôi mà, vào nhà đi... ÔNG BÀ CHỦ ƠI...

Phó Nghị Đình không đi xa, chỉ dừng cách đó khoảng mấy trăm mét, nhìn rõ bóng dáng Vũ An Nhiên bước vào trong nhà, tâm trạng anh lúc này mới nhẹ nhõm.

Chỉ cần nhìn thấy người bạn trên danh nghĩa được an toàn anh cũng thấy vui, cho dù cả hai chỉ là mối quan hệ bạn bè. Ngay trong trái tim của họ không cho là như thế, bạn bè chỉ là cái mác thôi, chất lượng nằm ở bên trong.

👍⬅⬅⬅