Tình Yêu Thắng Thời Gian [Vợ Chồng Cũ]

Chương 82: Đơn từ chức



Sau khi trở về từ gia đình bố mẹ vợ, Phó Nghị Đình đưa cô về nhà sau đó lái xe thẳng tới công ty không vào nhà.

Đến nơi không thấy bóng dáng quen thuộc của Chu Thiệu, bản thân cứ tưởng trên đường đi anh gặp trục trặc gì nên tới trễ. Vốn dĩ không để tâm lắm...

Trợ lý và thư kí thực tập ra tiếp đón Phó Nghị Đình, anh chau mày có hơi nghi hoặc.

- Chào Phó tổng, hôm nay tôi thay mặt thư kí Chu sắp xếp công việc giúp anh.

- Thư kí Chu có việc gì à?

- Tôi nghe nói anh ấy nghỉ việc rồi ạ? Anh không biết sao?

Phó Nghị Đình ngẩn người ra một lúc, đôi chân lại thoăn thoắt đi lên tầng cao nhất của công ty. Anh vẫn chưa thể chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, mọi chuyện đến quá nhanh.

Anh mở toang cửa phòng, đi đến bàn làm việc một đơn từ chức để trên bàn, anh cũng chẳng muốn đọc, lập tức gọi điện cho Chu Thiệu. Anh gắn bó với Phó Nghị Đình như anh em ruột suốt bao nhiêu năm, cũng có thể nói Chu Thiệu từng đóng góp không ít cho sự nghiệp của Phó Nghị Đình.

Bây giờ lại từ chức công việc này, mất đi người như anh tiếc nuối biết bao.

- Cậu trở lại công ty ngay cho tôi.

- Phó Nghị Đình, tôi không còn là thư kí và trợ lý của anh nữa, đừng quát nạt tôi như thế chứ. Tôi từ chức đều có lý do, cứ coi như chúng ta không gặp mặt ở công ty nhưng cũng là anh em trong một nhà rồi còn gì.

- Tôi muốn nói rõ, cậu phải giải thích cho tôi chứ.

Ở bên trong điện thoại, anh nghe một giọng nói của phụ nữ.

" Bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch mong anh chờ một lát đã nhé."

" Ừ, tôi khám sau cũng được. "

Anh không kiềm lòng được, cứ như vậy mà hỏi han.

- Chu Thiệu, cậu bị gì mà phải tới bệnh viện thế hả? Có phải vì đợt ho lần trước không, rốt cuộc là có chuyện gì?

Phó Nghị Đình hét lớn trong điện thoại đến cả Chu Thiệu mặc dù không thấy mặt anh ở đây nhưng cũng hết hồn hết vía. Biết tính tình sếp của mình thế nào, anh chỉ đành nhẹ giọng an ủi.

- Anh Phó à tôi còn có việc, sau khi khám xong tôi sẽ nói với anh.

Sau khi trình bày Chu Thiệu liền cúp máy khiến Phó Nghị Đình ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh cúp máy trước.

Từ bệnh viện trở về anh gọi điện cho Phó Nghị Đình nhưng anh không bắt máy, nhìn thấy Thuần Nghi nấu ăn trong bếp miệng liền nở một nụ cười. Nhưng không được lâu thì lại vụt tắt, tâm trạng anh càng ngày càng không ổn, bác sĩ đã khẳng định... " tình trạng bệnh của anh không thể chữa được, những người hít phải chất độc mà cho dù là ít thì cũng chỉ có thể sống hơn 1 năm. Những người bị rất ít có khả năng sẽ chữa được, còn riêng anh tôi e là không còn cách nào nữa."

Đối với người mắc bệnh ung thư, một năm là ngắn nhưng đối với Chu Thiệu anh thấy bấy nhiêu đó đã đủ. Đủ để anh gặp con đủ để anh nói chuyện với con và chăm sóc con, đủ để nhìn thấy cô ấy thêm 1 năm nữa.

Cứ nghĩ khi bị bệnh anh sẽ không nhìn thấy con mà phải rời xa thế giới này. Ngay từ đầu Chu Thiệu chứ hề trách Phó Nghị Đình hay bất cứ ai khác, đây có thể là duyên là phận, là do ông trời sắp đặt sẵn, anh chỉ có thể than thở mà thôi.

- Anh về rồi sao? Em có nấu mấy món mà em thích đó, anh rửa tay rồi vào ăn đi.

- Thật là, không nấu mấy món anh thích mà chỉ nấu mấy món em thích thôi à. Đúng là nhỏ mọn ích kỉ.

- Nhỏ mọn ích kỉ mà ai kia vẫn yêu đấy thôi.

Chu Thiệu đưa mắt nhìn vào thùng hàng chưa mở ở góc bếp, nghi hoặc hỏi.

- Hộp đó là gì vậy?

- Em mua đồ sơ sinh cho con, không hiểu sao cứ nôn nóng mãi nên không chịu được mà mua đấy. Không có thời gian nên em chưa có khui ra, lát nữa mở chung với em nhé.

- Biết rồi cô nương ạ.

Những câu hỏi giản dị và đời thường thế này anh chỉ muốn nó trôi qua thật chậm, thật lâu, nhưng mọi ý muốn của mình đều bị số phận dập tắt.

Đến tối, Thuần Nghi đề nghị ngủ chung, anh cũng đồng ý, nửa đêm ôm ấp cô nằm cuộn trong chăn, làn da chạm vào nhau tê dại.

- Chu Thiệu.

- Chưa ngủ à? Nửa đêm rồi đấy.

- Em không ngủ được, anh ru em ngủ được không?

Giọng điệu cô õng ẹo như một đứa trẻ, anh chỉ cười ra tiếng rồi hát ru cho.

- Anh nói trước là anh hát dở lắm đấy nhé.

Bên cạnh lại chẳng nghe tiếng hồi đáp hay trả lời, anh ngẩng đầu nhìn thấy cô đã ngủ thiếp đi, chỉ đành cười một cái.

- Vậy mà nói không ngủ được.

Vừa dứt lời, cơn ho lại ập đến, anh nín hết mức có thể, gân xanh ở cổ và mặt nổi hết cả lên, khóe mắt đổ hoe, mắt cắt không còn một giọt máu.