Tình Yêu Thế Tục

Chương 43



Tác giả: Trì Tổng Tra

Edit: Cánh Cụt

Chử Thiện, mong anh mạnh khỏe lúc đọc thư này.

Những ngày gần đây em bận rộn quá, cơ thể của mẹ lại không được khoẻ mạnh.

Khi đi ra từ bệnh viện, nhìn thấy sạp canh thit dê bên đường, em mới nhớ ra là đã đông chí.

Không biết anh ở nước ngoài, có uống canh thịt dê nóng hổi không.

Em không uống canh thịt dê, nhưng em có ăn sủi cảo.

Người nhà của khách quen ở chung phòng bệnh với mẹ em.

Ông ấy bảo chắc họ sắp xuất viện.

Sau đó bảo em cố lên, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.

Ông ấy cho em một chén rượu nhỏ để giúp em ấm người hơn.

Sau khi uống rượu, em rất nhớ anh.

Em luôn khống chế bản thân, cố gắng không nhớ, nếu nhất định phải nhớ, thì chỉ nhớ một chút thôi.

Hồi ức giữa em và anh, cũng đủ để em nhớ thật lâu.

Còn có người tốt hơn anh sao, sẽ không có đâu.

Chử Thiện chỉ có một.

Mà Lương Thiên thuộc về Chử Thiện, cũng chỉ có một.

Nhưng chắc chắn anh sẽ gặp được người tốt hơn em, bởi vì sẽ không có ai tệ như em.

Chử Thiện, phong thư không thể đến tay anh được.

Cho nên em có thể mặt dày mà nói anh ở đây, nói rất nhiều lần.

Tuy rằng không có ý nghĩa gì.

Vừa rồi em xem vé máy bay, từ chỗ em đến chỗ anh mất một vạn ba tiền vé.

So với hôm trước thì rẻ hơn chút, nhưng em vẫn không mua nổi.

Chờ tới khi em mua nổi, liệu anh có quên em không.

Nhưng…… quên cũng tốt.

Chử Thiện, đông chí vui vẻ.

Em nhớ anh.

Đọc tới đây, lỗ tai thụ đã đỏ hết.

Năm đó sau khi uống rượu thì viết linh tinh, vừa viết vừa lau nước mắt.

Làm cho giấy ướt.

Hiện tại tất cả đều hiện ra trước mặt mối tình đầu, thật sự quá ngại ngùng.

Anh thật cẩn thận mà nhìn về phía mối tình đầu, lại nhận ra mối tình đầu nhìn tấm thiệp, ngẩn người suy nghĩ.

Thụ vội nói: “Chỉ là suy nghĩ linh tinh lúc mới uống rượu xong thôi chứ em không có ý gì đâu.”

Vừa không ngọt ngào, cũng không động lòng người.

Anh không muốn cho mối tình đầu xem, nếu không thì cũng chẳng trộm giấu đi làm gì.

Anh gấp mạnh giấy, nhét vào phong thư, muốn chuyển sang chuyện khác.

Thụ đứng dậy từ trên đùi mối tình đầu, nhặt quà trên mặt đất lên.

Mở quà, mở hộp ra.

Có bút máy, có tai nghe Bluetooth, còn có một đôi giày chơi bóng.

Đều là quà mà thụ tiết kiệm mấy năm nay để mua.

Thật ra thụ không nghĩ là mình có thể tặng, nhưng lúc nhìn thấy mấy thứ đó, sẽ nghĩ cái này hợp với mối tình đầu.

Cái kia cũng tốt, sau đó thì tích cóp tiền một chút, mua.

Nhưng bởi vì anh không thể dễ dàng tiêu phí như vậy, cho nên trong ngần ấy năm cũng không mua được nhiều lắm.

Mà kiểu dáng đó hiện giờ cũng đã lỗi thời.

Giống như có muốn đưa cũng không được.

Thụ ôm cái hộp, ban đầu còn bừng bừng hứng thú, bây giờ lại hơi xấu hổ nhìn mối tình đầu.

“Hẳn là bút máy vẫn sử dụng được.” Thụ nói.

Mối tình đầu xuống giường, lại ôm lấy anh.

Hắn chôn mặt ở cổ thụ, trầm mặc không nói.

Hô hấp mối tình đầu hơi dồn dập, giọng nói cũng hơi run lên: “Lương Thiên.”

Sau khi hắn gọi tên, thì giống như không thể nói gì được nữa.

Hít sâu mấy lần xong, mối tình đầu mới miễn cưỡng bình ổn giọng nói.

“Đông chí năm nay, chúng ta có thể cùng nhau uống canh thịt dê.”

“Cũng có thể cùng nhau uống rượu.”

“Còn có……”

Thụ cảm giác trên cổ mình hơi ướt, một cảm giác ấm áp đắng chát.

“Anh cũng nhớ em.”